Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 107: Chương 107




Sư Huyên không ngờ sẽ đụng Thịnh Kiều trong một chương trình tống nghệ.

Nàng và Thịnh Kiều đi 2 con đường khác nhau, một người là ca sĩ một người là diễn viên, quăng 8 cái sào cũng không đụng tới. Trừ bỏ lần đụng mặt ở phòng thu âm, bị Thịnh Kiều vả mặt, bọn họ hai người chưa từng chạm trán nhau ở bất kỳ đâu nữa.

Trong khoảng thời gian này, tin tức liên quan tới Thịnh Kiều cứ một cái tiếp một cái đập vào mặt nàng, nào là fan bạn gái của Hoắc Hi, nào là tai tiếng với Thẩm Tuyển Ý, ghê tởm tới mức làm nàng thấy buồn nôn.

Cô ta thay đổi công ty, ngược lại càng được lăng xê hơn, dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu để nổi tiếng, thật đáng khinh thường.

Giờ phút này, trông thấy Thịnh Kiều đứng trước mặt, nụ cười tươi tắn, Sư Huyên cảm giác giống như vừa ăn phải cứt ruồi, lợm giọng kinh tởm cùng cực. Nhưng bởi vì máy quay đang hoạt động, nàng có điểm cố kỵ, phải giữ hình tượng nên chỉ có thể giả lả cười.

“Ừm… thật khéo.”

Vali đã ký gửi, Thịnh Kiều mặc một bộ quần áo hưu nhàn thoải mái, tóc cắt ngắn, vai đeo balo nhỏ, cả người tỏa ra sức sống tuổi thanh xuân, không hề e ngại ánh mắt chán ghét của người khác, cứ thế mà an nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Hai người tự chơi di động, không ai nói tiếng nào. Nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, có thể cảm nhận được không khí bất hòa ẩn ẩn đâu đây, phỏng đoán giữa hai người có ân oán gì đó.

Thật là tốt quá, không cần cố ý xé bức, tư liệu sống sờ sờ luôn.

Các khách quý khác lần lượt xuất hiện.

Người thứ ba là một diễn viên hài, từng lên Xuân Vãn vài lần, đặc biệt vui tính, vừa tới liền mở miệng tự giới thiệu. (Xuân Vãn là chương trình mừng xuân cuối năm của đài CCTV. CCTV giống như VTV của bên mình, là đài chính thống của Đảng và Trung Ương, nói chung là quyền lực.)

“Anh tên Kỳ Liên. Kỳ Liên nghĩa là xương của núi.”

Đọc truyện tại đây.

Anh ta khoảng 40 tuổi, lúc nói chuyện cười lên sẽ thấy nếp nhăn đầy mặt, nhìn rất tấu hài. Thịnh Kiều rất thích xem kịch của anh ấy. Cô đứng lên chạy qua chào hỏi.

“Kỳ lão sư, xin chào. Em là Thịnh Kiều.”

“Ai chà… anh biết nha. Em là fan bạn gái.”

Thịnh Kiều đỏ mặt ngượng ngùng. Sư Huyên cũng bỏ điện thoại xuống, ôn nhu cất tiếng chào hỏi. Còn chưa nói xong thì vị khách thứ tư đã xuất hiện, không ngờ là Lê Nghiêu.

Sau khi Tinh Quang Thiếu Niên kết thúc, Thịnh Kiều cũng chưa từng gặp lại Lê Nghiêu. Tính tình tên này vừa hỏa bạo vừa độc miệng, trong lúc ghi hình cũng chỉ mở miệng nói với cô mấy câu mà thôi. Trông thấy Thịnh Kiều, Lê Nghiêu có điểm ngoài ý muốn. Mặc dù hai người không phát triển thành tình bằng hữu, nhưng lúc tham gia chương trình cũng không có mâu thuẫn gì, xem như hài hòa, tính là người quen cũ.

Lê Nghiêu đầu tiên đi qua chào hỏi Kỳ Liên, lại chào Sư Huyên, cuối cùng mới cười nói với Thịnh Kiều.

“Tiểu Kiều, tóc mọc dài rồi nha.”

Thịnh Kiều sờ tóc, cười lên.

“Đang nuôi tóc, phim sau cần để tóc dài.”

Kỳ Liên hỏi.

“Ủa, hai người quen nhau à?”

Lê Nghiêu gật đầu.

“Lần trước bọn em có ghi hình tiết mục chung.”

Ba người nói nói cười cười, không khí rất hòa hợp. Sư Huyên đứng bên cạnh, không xen mồm vào được, khóe miệng cười đến cứng ngắt.

Thực nhanh liền thấy khách quý thứ năm xuất hiện. Lúc cô ấy đến, 4 người đồng loạt đứng lên, không hẹn mà cùng phát ra tiếng cảm thán.

Là Lương Khâu Ngọc, nữ diễn viên Hong Kong, lúc trước là hoa đán của TVB, được mệnh danh là nữ thần lạnh lùng. Thịnh Kiều từ nhỏ đến lớn toàn xem phim Hong Kong, cơ hồ đã xem hết các phim của Lương Khâu Ngọc.

Lương Khâu Ngọc khoảng hơn 40 tuổi, bảo dưỡng cơ thể rất tốt, tính cách cũng rất tốt. Mấy năm nay qua đại lục phát triển, diễn không ít phim cổ trang, danh tiếng phi thường cao. Điểm thú vị nhất là, cô ấy mang họ kép, Lương Khâu. Đây là một cái họ hiếm thấy, trong quá khứ luôn có người đem nó ra làm trò cười, thường gọi cô là Lương tiểu thư, mỗi lần cô đều phải tốn công giải thích một phen. Về sau, mỗi lần đi hoạt động, cô sẽ chủ động mở miệng nói trước.

“Tôi họ Lương Khâu, tên một chữ Ngọc.”

Cho nên fan đều gọi cô là Ngọc tỷ nhi.

Tiết mục này có thể mời Lương Khâu Ngọc tham gia, đúng là không dễ dàng. Bởi vì đã nhiều năm Lương Khâu Ngọc không nhận tống nghệ, chỉ cần cù chăm chỉ đóng phim, có thể nói là một nghệ sĩ chuyên nghiệp lại điệu thấp. (điệu thấp = không phô trương thanh thế, không lăng xê quá lố, bình thản sống bên dưới ánh hào quang)

Kỳ Liên cao hứng không thôi, bởi vì Lương Khâu Ngọc chính là nữ thần trong thế hệ của anh. Kỳ Liên nắm tay Lương Khâu Ngọc, cười nói.

“Em thích chị lắm lắm. Em chính là xem phim của chị mà lớn lên đó.”

Mọi người cười rần rần. Kỳ Liên lại nói.

“Ngọc tỷ nhi xuất đạo sớm. Thời điểm chị ở trên tivi đánh rơi tuổi thanh xuân, em ở ngoài đồng đánh rơi mồ hôi nước mắt.”

Mọi người chào hỏi lẫn nhau. Lúc này khách quý cuối cùng mới chạy vội tới, liên tục cúi đầu khom lưng xin lỗi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên bắt mọi người phải đợi lâu.”

Tiểu lưu lượng Hồ Duệ Văn, mới xuất đạo từ chương trình tuyển tú hồi năm ngoái, đi lộ tuyến thần tượng, tuổi còn rất nhỏ, chỉ mới 19. Một tân nhân tràn ngập sức sống của tuổi trẻ, tinh thần phấn chấn, hành vi cử chỉ đều đặc biệt lễ phép.

Mọi người nhận mặt nhau, cảm giác có thể ở chung được, không vấn đề gì lớn.

Đối với Sư Huyên thì… người không chạm ta, ta không phạm người. Đến lúc đó, gặp chiêu nào hóa giải chiêu đó. Tưởng tượng như vậy, Thịnh Kiều cảm thấy chuyến lữ hành lần này hẳn sẽ rất vui vẻ.

6 khách quý đều có mặt, tổ đạo diễn tuyên bố.

“Tới, mọi người mau giao túi tiền ra. Chuyến lữ hành này không cho phép tự chi tiêu, vấn đề tài chính sẽ do tổ tiết mục chu cấp.”

Kỳ Liên nói.

“Mấy người nói cái này làm gì? Thời nay còn ai dùng túi tiền nữa. Có thể trả tiền bằng di động mà.”

Lê Nghiêu thở dài một hơi.

“Kỳ lão sư, ra nước ngoài không thể trả tiền bằng điện thoại, wechat với Alipay chưa được quốc tế hóa. Huống chi còn vướng chuyện tỉ suất hối đoái này kia nữa.”

Kỳ Liên đập tay lên trán.

“Lâu rồi không xuất ngoại, quên mất chuyện này. Chê cười rồi. Thiệt là mất mặt.”

Thịnh Kiều sớm đoán được tổ tiết mục sẽ giở trò cho nên cô đã trộm giấu tiền, trong vali hành lý, trong balo, trong áo khoác, ngay cả miếng độn giày cũng giấu một ít.

Nhân viên công tác đi lục soát túi xách và balo. Thịnh Kiều hào phóng giao ra. Không ngờ đạo diễn chêm vào một câu.

“Tiểu Kiều, còn giấu tiền ở đâu không?”

“???”

“Tay nghề giấu đồ của cô nổi tiếng trong giới tống nghệ lắm nghen. Cái kia… Tiểu Tình, em qua lục soát một chút.”

“???”

Nga~ vị đạo diễn này là bạn bè với đạo diễn của Chạy Ra Ngày Mới?

Tiểu Tình là trợ lý của đạo diễn, tươi cười đi tới trước mặt Thịnh Kiều, đầu tiên cầm balo của cô lên, kiểm tra bên trong bên ngoài, trước mặt bao người, lôi ra 1k tiền giấu dưới đáy. Đạo diễn nói.

“Đúng là có giấu. Còn trên người thì sao?”

Kỳ Liên xua tay.

“Đừng soát nữa. Con bé giấu tiền có dễ dàng như vậy sao? Chừa đường sống cho người ta với.”

Mấy vị khách quý ôm bụng cười lăn lộn. Thịnh Kiều thì có vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Sau đó, Tiểu Tình lại từ áo khoác của cô móc ra 500 tệ. Đạo diễn liếc mắt dò hỏi.

“Được lắm nha Tiểu Kiều. Còn nữa sao?”

“Không còn. Thật sự hết rồi.”

Đạo diễn suy tư, ánh mắt lướt xuống chân làm cô sợ tới mức nhảy ra sau lưng Kỳ Liên mà trốn.

“Thật sự hết rồi. Mấy người tính làm gì a~”

Kỳ Liên duỗi tay che chắn, ngăn cản Tiểu Tình.

“Được rồi được rồi, đừng bức trẻ con nữa. Tiền này tui ra, được chưa?”

Đạo diễn cười lên.

“Nhìn không ra Kỳ lão sư cũng biết làm phản cách mạng nha.”

Kỳ Liên móc trong túi ra một tờ 50 tệ.

“Có nhiêu đây thôi. Là tiền mua bánh bao ăn sáng.”

Hồ Duệ Văn thản nhiên ngây thơ hỏi.

“Kỳ thúc thúc, một mình chú ăn 50 cái bánh bao ạ?”

“Nhìn bụng của chú đi, thấy không, thấy bự hơn bụng của cháu bao nhiêu không? Chờ tới lúc cháu lớn bằng tuổi chú rồi, ăn nhiều uống nhiều, bụng cũng sẽ bự như vậy.”

Đúng là diễn viên hài kịch, công phu chọc cười là đệ nhất, nháo nháo một chút vậy là tổ đạo diễn phải buông tha cho Thịnh Kiều. Cô bảo vệ được mớ tiền giấu trong miếng độn giày.

Giao tiền xong, tổ đạo diễn đưa qua một phong thư màu vàng.

“Đây là kinh phí cho trạm thứ nhất. Trừ bỏ chi phí chỗ ở đã được thanh toán thì toàn bộ chi tiêu kế tiếp của mọi người chỉ có thể lấy từ đây. Căn cứ vào buổi phỏng vấn ngày hôm qua, người lấy được thân phận kế toán là Sư Huyên. Tới, Sư Huyên, nhanh tới nhận tiền.”

Sư Huyên nhận phong bì, mở ra nhìn, toàn là đồng Eu-rô rực rỡ. Mọi người lên tiếng thúc giục.

“Mau đếm xem được bao nhiêu.”

Chỉ có một ngàn.

Sư Huyên đột nhiên cảm thấy số tiền này như lửa phỏng tay.

“6 người, 3 ngày, chỉ có 1 ngàn Eu-rô?”

Lương Khâu Ngọc vội vàng trấn an.

“Tính toán một chút hẳn là có thể. Chúng ta đều là nghệ sĩ, vấn đề ăn uống có thể tiết kiệm.”

Kỳ Liên liền la lên.

“Em không thể. Em ăn một lần 50 cái bánh bao a~”

Tổ đạo diễn tiếp tục tuyên bố.

“Căn cứ phỏng vấn ngày hôm qua, tuyển định đội trưởng kiêm hướng dẫn viên là Thịnh Kiều. Tới, Tiểu Kiều, đây là địa chỉ khách sạn cùng với danh sách các nhiệm vụ cần hoàn thành. Nhớ an bài thời gian thích đáng, và phụ trách chăm sóc từng đội viên nha.”

Thịnh Kiều: “???”

Hôm qua phỏng vấn không có nói như vậy a~ Muốn chơi cô?

Hồ Duệ Văn vui vẻ vỗ tay, Thịnh Kiều trừng mắt liếc một cái cậu bé liền yên lặng. Sư Huyên đột nhiên hỏi.

“Làm đội trưởng thì yêu cầu năng lực xã giao rất cao. Tiểu Kiều, cô nói tiếng Anh được không?”

“Don’t worry. I’m ok.”

“…”

Thời gian không còn sớm, bàn việc đâu vào đó, tổ tiết mục giúp khách quý đi đăng ký. Khách quý và đạo diễn ngồi khoang hạng nhất. Nhân viên công tác ngồi khoang phổ thông. Trong khoang hạng nhất có gắn 2 máy camera, quay hình quá trình ngồi trên máy bay.

Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại của Thịnh Kiều run lên. Màn hình hiển thị: “Cục cưng”

Cô khẽ sững lại, liếc mắt nhìn quanh, thấy ai cũng đang bận rộn việc riêng, không ai chú ý tới cô, vội vàng rụt người xuống, chôn đầu, lấy tay che miệng, lén lút nhận máy. Tiếng nói ôn nhu từ tính của Hoắc Hi bên kia đầu dây truyền tới.

“Em rời giường chưa?”

“Em đang trên máy bay, hôm nay đi Barcelona quay tiết mục.”

Cô nói rất nhỏ, phải nói hai lần Hoắc Hi mới nghe thấy. Anh bất đắc dĩ cười một tiếng.

“Bay đường dài phải không? Vậy em ở trên máy bay nhớ nghỉ ngơi. Tới nơi thì nhắn tin cho anh.”

Cô vâng dạ đáp ứng. Thật ra đã vài hôm rồi cô không gọi điện cho anh. Hai người đều bận rộn, hơn nữa còn lệch múi giờ. Hiện tại nghe được tiếng nói của anh, trái tim vừa mềm vừa ấm, ngượng ngùng một chút, nhỏ giọng nói.

“Hoắc Hi~ em rất nhớ anh.”

Hoắc Hi cũng trầm giọng nói.

“Anh cũng nhớ em. Quay hình xong thì tới New York tìm anh, nhé?”

Cô chu môi.

“Quay cái này xong em phải tiến tổ rồi, sợ là không có thời gian.”

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó ôn nhu cười lên.

“Không sao. Thêm một đoạn thời gian nữa, anh sẽ rút ngày nghỉ trở về thăm em.”

“Không muốn, không muốn.” – cô quýnh lên nên tiếng nói lớn hơn, sợ hãi đè xuống – “Không cần quấy rầy việc học của anh… thật ra… thật ra cũng không phải muốn gặp mặt lắm, thấy ảnh chụp hoặc video là đủ rồi.”

Đầu bên kia nửa ngày không lên tiếng. Thịnh Kiều thăm dò kêu một tiếng.

“Hoắc Hi?”

Một lúc sau, Hoắc Hi thấp giọng nói.

“Không được. Phải rất muốn, rất muốn thấy mặt thì mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.