Hô hấp của cô thiêu đốt từng lỗ chân lông, Ôn Ninh không khỏi rùng mình, cắn chặt răng, một cái hôn nhẹ dán lên môi nàng, giống như muốn an ủi.
Cả người nàng cứng đờ.
Những hình ảnh trong mơ cứ hiện lên trong đầu nàng, đan xen với hiện thực, tưởng như chân thực mà không chân thực. Nàng mơ hồ nhìn thấy ánh nến, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của tỷ tỷ, cảm nhận được ôn nhu săn sóc của cô, không khí thật ngọt ngào.
Không có không từ mà biệt, không có khoảng cách bảy năm.
Cố Trì Khê coi phản ứng này của nàng là ngầm đồng ý, lửa trong lòng lập tức bùng cháy, chống hai tay, chống nửa người trên, hoàn toàn bao lấy Ôn Ninh, gia tăng nụ hôn.
Trong bóng tối, thính giác và khứu giác cực kỳ nhạy bén.
Hương chanh nhàn nhạt chậm rãi bao quanh, tiếng hít thở không đều, tiếng nước nho nhỏ trên môi, tiếng tim đập.
Giống hệt như cảnh tượng trong giấc mơ.
Tay chân Ôn Ninh mềm nhũn, đầu óc choáng váng, nhất thời không phân biệt được là mộng hay thực, nàng nửa nâng mí mắt, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ...
Chớp lóe lên, sấm nổ vang.
Nàng sợ đến mức co người.
“Ninh Ninh?”
Nhiệt độ trên môi không còn nữa, Cố Trì Khê ôm chặt người trong ngực, ôn nhu dỗ dành: “Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây.”
Ôn Ninh theo bản năng ôm lấy cô, nhưng rất nhanh ý thức được cái gì, liền đẩy cô ra.
Cố Trì Khê sửng sốt vài giây, sau đó vươn tay muốn ôm lấy nàng, “Ninh Ninh—”
“Ngủ đi.” Ôn Ninh kéo chăn qua đầu, cuộn người lại.
Bàn tay đang vươn ra của Cố Trì Khê cứng đờ trong không trung, đầu ngón tay cuộn lại, trước mắt tối sầm, một lúc sau, cánh tay chống đỡ có chút đau nhức, cô thở dài rồi nằm xuống.
Mưa đập vào cửa sổ, tạo nên âm thanh xào xạc.
Đôi môi cô hé mở, thấp thỏm thở dốc, ngọn lửa trong lòng chợt tắt, như rơi vào bể băng. Sau một lúc lâu im lặng, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Ngày hôm sau, cơn bão vẫn chưa tan đi.
Cả đoàn ở lại khách sạn thêm một ngày, đến trưa ngày thứ ba, gió yếu đi rất nhiều, Ôn Ninh nhận được thông báo thông hành, buổi tối chuyến bay lại tiếp tục cất cánh. Cố Trì Khê rời khách sạn trước, gặp Đàm Giai và đến tòa nhà thương vụ.
Trở lại Lạc Thành, Ôn Ninh có hai ngày nghỉ ngơi, Cố Trì Khê tiếp tục bận rộn công việc.
Hai người sống ở Vịnh Thiên.
Môi trường làm việc của phi công tương đối khép kín, ngày nghỉ không đồng bộ với công chúng, ít giao lưu với các ngành khác nên vòng tròn xã hội bị thu hẹp. Ôn Ninh ngoài ngủ thì dành thời gian ở nhà để vẽ và tập thể dục, thỉnh thoảng đến chơi với Hà Du, có một khoảng thời gian vui vẻ.
Ngày nào Cố Trì Khê cũng đi sớm về muộn, tuy ở cùng nhau nhưng rất ít gặp nhau, gặp mặt cũng không nhất thiết phải nói chuyện, này thực sự rất khó chịu.
Bất quá, cô có thể cảm thấy Ôn Ninh không mãnh liệt phản kháng cô như lúc đầu.
Buổi chiều, Cố Trì Khê đến Tập đoàn Hoàn Thế.
Tòa nhà tráng lệ nằm ở trung tâm của Lạc Thành. Ở đây, Cố Trì Khê có “đặc quyền”, có thể trực tiếp vào văn phòng chủ tịch mà không cần hẹn trước, nhưng cô luôn chỉ coi mình là khách, sắc mặt vốn dĩ lãnh đạm càng trầm thêm vài phần, nghĩ đến nữ nhân có vị thế nhất kia, tâm trạng lại càng phức tạp.
Nhưng vừa vào cửa, cô đã thu thập sạch sẽ mọi cảm xúc.
Cố Cẩn Nhan đứng bên cửa sổ, tay cầm kéo, cẩn thận tỉa lá trong chậu, quay đầu nhìn Cố Trì Khê, cười khẽ: “Tới rồi.”
Cô đặt kéo xuống, cầm lấy một chiếc khăn mềm sạch bên cạnh, chậm rãi lau tay.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn.
Ánh mắt Cố Trì Khê tối sầm, dạ dày như phản xạ có điều kiện quặn lên cảm giác buồn nôn, cô quay đầu nhìn chỗ khác, “Có chuyện gì?”
“Ngồi đi.” Cố Cẩn Nhan nâng cằm, ném khăn sang một bên.
Hai người đi đến sô pha ngồi xuống.
Trên bàn trà bày một bộ ấm trà, Cố Cẩn Nhan cầm cái ấm màu tím, đổ hai phần ba nước trà vào trong tách, đặt trước mặt Cố Trì Khê, “Uống chút trà, bình tĩnh một chút.”
Nước trà có màu vàng nhạt, hương trà tỏa ra khắp phòng.
Cố Trì Khê không chạm vào.
“Vẫn là như vậy, “ Cố Cẩn Nhan bất đắc dĩ cười cười, đáy mắt không có nếp nhăn, “Xem ra lần trước tôi nói đều bị em bỏ qua.”
“Đại tỷ mời tôi tới chỉ vì nói chuyện phiếm sao?”
“Aiz--”
Cô lắc đầu thở dài, ánh mắt đảo qua gương mặt lãnh đạm của Cố Trì Khê, trầm giọng nói: “Gần đây tôi âm thầm điều tra Vương Lệ Nhã, phát hiện có điểm bất lợi với em.”
Cố Trì Khê nhìn cô.
“Công ty của em có người của bà ta.”
“Ai?”
“Ngoại trừ em, cao tầng đều là nghi phạm.”
Đây có nghĩa là không thực sự chắc chắn người đó là ai.
Cố Trì Khê khẽ cau mày, trong đôi mắt yên tĩnh có một tia gợn sóng, suy nghĩ một lúc, cô đảo ánh mắt hoài nghi về phía Cố Cẩn Nhan, ý tứ rõ ràng.
“Tôi chỉ là nhắc nhở em, cẩn thận một chút.” Cố Cẩn Nhan hiểu được ánh mắt của cô, có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại, lại có đạo lý.
Dù là chị em nhưng họ không có nhiều tình cảm, điều duy nhất ấn tượng trong ký ức tuổi thơ của cô là cảnh nhị muội Cố Cẩn Nhiên khi dễ Cố Trì Khê hết lần này đến lần khác, cô là trưởng nữ nên sẽ ra mặt ngăn lại, tránh nháo đến khó coi.
Kỳ thực, cô cũng thầm chế nhạo đứa con gái của tiểu tam này.
“Mấy năm nay em ở nước ngoài, Vương Lệ Nhã vẫn luôn không an phận. Bà ấy muốn giành cho con trai nhiều hơn, tôi cùng A Nhiên đều là cái gai trong mắt bà ta, nhưng sau khi ba qua đời, em đã trở về...” trong lời nói của Cố Cẩn Nhan có ẩn ý, cố ý kéo dài âm cuối.
—— cô liền trở thành mục tiêu số một của bà ta.
Lời này không cần phải nói rõ ràng, trái tim của Cố Trì Khê giống như một tấm gương. Kể từ ngày Vương Lệ Nhã bước vào Cố gia, bà ta chưa bao giờ ngừng nhắm vào cô, nói muốn cô chết.
Ở Cố gia, cô vẫn luôn bị khinh thường dưới đáy, khi cha đi vắng, ai cũng có thể giẫm lên cô.
Tất cả thống khổ của cô đều đến từ cuộc đấu tranh gay gắt giữa hai nữ trưởng bối.
Khi đó Cố Chu Hải đã ngoài 30, đã kết hôn, vợ họ Lâm, có hai cô con gái, cả nhà bốn người chung sống hòa thuận, sự nghiệp ngày càng thăng tiến.
Trong một lần đi công tác, hắn được mời đến xem một buổi biểu diễn ca vũ, hắn gặp được Dương Nghi, lúc đó vẫn đang là giáo viên dạy múa, hai người nhanh chóng kết thân rồi yêu nhau.
Hắn thẳng thắn thú nhận với Dương Nghi là mình đã có gia đình, nhưng Dương Nghi vẫn chọn ở bên hắn.
Khi đó, cô con gái lớn đã năm tuổi và cô con gái thứ hai mới một tuổi.
Không lâu sau, Dương Nghi mang thai.
Hai người không hề hoảng sợ, thậm chí còn rất mong đợi đứa nhỏ ra đời. Cố Chu Hải thường nói khi hai cô con gái lớn hơn, họ sẽ tìm cách ly hôn, cho nên Dương Nghi tràn đầy mộng tưởng, cảm thấy mình có vô hạn khả năng.
Vào năm thứ ba sau khi Cố Trì Khê ra đời, chuyện ngoại tình này bị vợ cả phát hiện, Cố Chu Hải trấn an hai bên nhưng Dương Nghi không những không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn rất ngạo mạn mà thị uy vợ cả.
Phu nhân sức khỏe không tốt, ốm đau quanh năm, lại bị chồng và tiểu tam khiêu khích nên càng ốm nặng hơn, suýt nằm liệt giường phải chuyển đến nơi thanh tịnh dưỡng bệnh.
Trong thời gian đó, Dương Nghi mang theo Cố Trì Khê 5 tuổi nghênh ngang vào Cố gia.
Ba năm sau, vợ cả lâm bệnh qua đời, Cố Chu Hải định kết hôn với Dương Nghi, nhưng không ngờ một cuộc khủng hoảng tài chính ập đến, ảnh hưởng rất lớn cùng phạm vi rộng, cả thế giới bị ảnh hưởng nặng nề, hôn lễ lại bị hoãn lại lần nữa.
Để cứu nguy, Cố Chu Hải đã lặng lẽ kết hôn với Vương Lệ Nhã môn đăng hộ đối, hai người đã có kế hoạch cho nhau, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.
Biết được sự thật, Dương Nghi lại khóc lại nháo, đánh nhau với Vương Lệ Nhã một trận. Cố Chu Hải vì một điều nhịn chín điều lành vừa trấn an vợ, vừa ghương lượng riêng với Dương Nghi, nhưng cuộc đàm phán thất bại, cuộc đối đầu tay ba kéo dài một năm.
Năm 1999, Cố Trì Khê mười tuổi, em trai cùng cha khác mẹ của cô ra đời, cô và mẹ chuyển đến Vịnh Thiên đồng nghĩa với việc bị đuổi khỏi Cố gia.
Kể từ đó, Vương Lệ Nhã không ngừng gây phiền toái cho mẹ con họ.
Từ năm đến mười tuổi, Cố Trì Khê đã sống trong Cố gia 5 năm, ngày nào cũng gặp hai tỷ tỷ, nhị tỷ rất ghét cô, thường xuyên đánh mắng cô khi không có ai ở bên, hay chơi khăm cô.
Quãng thời gian ấy là bóng ma vĩnh viễn ở trong lòng cô.
...
Những thứ cũ kỹ bụi bặm, nhớ lại đều mang theo cay đắng.
Cố Trì Khê cầm tách trà lên nhấp một ngụm, vị đắng lan trên đầu lưỡi, biến thành hương trà nhàn nhạt. Cô uống một hơi cạn sạch, nâng tầm mắt, “Bà ta muốn hại tôi, không liên quan gì đến chị, đại tỷ, chị đang lo lắng cái gì?”
“Tôi lo lắng cho em.” Cố Cẩn Nhan thẳng thắn nói.
Cố Trì Khê cười trào phúng, tùy ý xoay tách trà màu tím, “Lo lắng nếu tôi bị giết, không có bia ngắm, Vương Lệ Nhã sẽ chuyển hướng sang chị sao.”
Cố Cẩn Nhan không tức giận, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nói: “Miệng lưỡi thật sắc bén.”
“Nếu chị muốn thoát khỏi cái gai của Vương Lệ Nhã, một mình có thể làm được, đừng kéo tôi vào.”
“Sợ bị tôi lợi dụng nên không muốn tới gần tôi sao?”
Đầu ngón tay Cố Trì Khê dừng một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, đặt tách xuống, không nói một lời đứng lên.
Cô vừa bước ra một bước, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, sau đó bị một lực kéo lại, lảo đảo ngã trở lại ghế sô pha, một bóng đen lớn từ trên đầu đổ xuống, Cố Nhan trên đỉnh đầu nhìn xuống cô.
Một cái bóng đập vào trong lòng, cô giơ tay hất một cái.
- - Chát!
Mặt bên trái của Cố Cẩn Nhan đỏ bừng, lui về phía sau hai bước, Cố Trì Khê lạnh lùng nhìn cô một cái, đứng dậy đi hướng cửa.
Giọng nói của Cố Cẩn Nhan vang lên từ phía sau:
“Không muốn cũng không sao.”
“Chỉ là nhắc nhở em, nếu cần giúp đỡ, có thể trở về tìm tôi, tôi chờ em.”
Một đường trở về, tinh thần Cố Trì Khê hoảng loạn.
Đến Vinh Thiên, cô thuần thục nhập mật khẩu vào nhà, đổi giày, nhìn thấy Ôn Ninh vừa đi xuống cầu thang vừa ngân nga một bài hát, ánh mắt hai người chạm nhau, sửng sốt một lát.
“Bận xong rồi?” Ôn Ninh nhướng mày nhìn cô.
Nàng mặc một chiếc áo hai dây màu đen, quần soóc bò cạp trễ, mái tóc đen dài được uốn xoăn, mặt trang điểm đậm, thắt lưng đeo một chiếc túi nhỏ, trông như sắp ra ngoài.
Cố Trì Khê gật đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Quán bar của Tiểu Du,” Ôn Ninh nói thật, giữa mày có chút phấn khích, “Hôm nay có cuộc thi khiêu vũ, sẽ có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp tham gia.”
“Em cũng tham gia sao?”
“Không có, tôi đi xem tỷ tỷ xinh đẹp~”
Lời này vừa nói xong, sắc mặt Cố Trì Khê tối sầm lại, Ôn Ninh lập tức ý thức được mình nói bậy, thu lại cũng không kịp, đành phải cắn răng nói: “Chị cũng rất xinh đẹp.”
Cố Trì Khê mím môi không nói gì, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cúi đầu lấy trong túi xách ra một cái hộp nhỏ đưa cho nàng.
“Gì vậy?”
“Quà, mở ra xem đi.”
Ôn Ninh nhấc nắp lên, trước mắt hiện ra một thỏi son, là phiên bản giới hạn nàng muốn mua.
Nàng chợt nhớ đến ghi chú mà đêm đó nàng vô tình nhìn thấy.
“Sao chị biết tôi muốn mua cái này?” Ôn Ninh giả bộ kinh ngạc hỏi.
Cố Trì Khê nhìn thấy nàng vui vẻ, nhất thời cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Tôi có năng lực đọc tâm.”
Khi nàng vui vẻ, cô cũng vui vẻ.
Ôn Ninh nhướng mày, hiển nhiên không tin, nhưng lại không khỏi cong môi, “Vậy cảm ơn.”
“Chờ tôi thay đồ.”
“Gì cơ?”
“Đi quán bar với em,“ Cố Trì Khê liếc nửa vòng eo lộ ra của nàng, “Được không?”
“...”
“Không được cũng không sao,“
Thấy nàng do dự, Cố Trì Khê lập tức lùi lại một bước, hạ giọng nói: “Tôi ở nhà chờ em.”
Ôn Ninh mềm lòng, “Đương nhiên được.”
“Được.”
Cố Trì Khê bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm, cô trở về phòng, thay một bộ váy đen bảo thủ hơn, đơn giản trang điểm mắt thêm một chút, đeo túi xách đi ra ngoài.
Ôn Ninh chăm chú nhìn cô.
“Sao vậy?”
“……không có gì.”
Trời vẫn còn chưa tối, quán bar không náo nhiệt, có rất ít khách hàng.
Hà Du cho rằng Ôn Ninh đến một mình, vui vẻ chờ đợi trong phòng riêng mà cô dành riêng cho nàng, nhưng phục vụ dẫn nàng vào, phía sau còn có một người khác.
Người cô không muốn gặp nhất.
“Tiểu Du ~”
Ôn Ninh nhào tới ôm cô một cái, Hà Du cố gắng kiềm chế, thoải mái ôm nàng: “Xú nha đầu, cậu tới muộn như vậy ——”
“Này mà muộn sao? Cuộc thi còn chưa bắt đầu.”
“À, cậu đến đây chỉ để ngắm mấy tỷ tỷ xinh đẹp thôi, một chút cũng không nhớ tớ.”
“Tớ nhớ cậu tớ nhớ cậu, nhớ cậu nhất, được chưa.”
“Tạm được.”
Hai người trò chuyện thân mật, giống như xung quanh không có ai khác.
Cố Trì Khê biết mình không được chào đón nên không nói lời nào, đè nén chua xót trong lòng, yên lặng ngồi bên cạnh nàng, giả vờ như không thấy.
Hôm nay tâm tình Ninh Ninh rất tốt, cô không muốn vì cảm xúc của mình mà làm đối phương mất hứng.
Khoảng 7h30 lượng khách đã đông, quán náo nhiệt hẳn lên.
Cuộc thi bắt đầu lúc tám giờ, Hà Du dành chỗ có tầm nhìn đẹp nhất cho Ôn Ninh, ba người rời phòng riêng đi xuống lầu, Cố Trì Khê đi phía sau, khi đi qua góc chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trước quầy bar.
Mái tóc dài xõa sau lưng như thác nước, chiếc váy màu cam vàng dài đến mắt cá chân, nàng đeo một chiếc gọng tròn không tròng, bộ dáng văn nhã thuần lương.
“Diệc Thế?”
Đến gần, Cố Trì Khê vỗ vai người kia.
Đối phương quay mặt lại, sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Khê tỷ, sao chị lại ở đây?”
Giọng nói ôn nhuận như mật ong, âm điệu cao của nàng rất dễ nhận thấy, Hà Du và Ôn Ninh đang đi phía trước đồng thời dừng lại, quay đầu tò mò nhìn nàng.
Cố Trì Khê nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Cùng bằng hữu tới xem thi đấu.”
Đúng lúc này, ánh đèn sân khấu quét qua, xanh tím đủ màu, rơi xuống mặt Ôn Ninh cùng Hà Du. Ánh sáng và bóng tối phác thảo khuôn mặt của hai người, ngũ quan trên mặt rõ ràng.
Khâu Diệc Thế chuyển ánh mắt, dừng lại trên mặt Hà Du một lúc lâu, ánh mắt cứng đờ, sau đó chuyển sang Ôn Ninh bên cạnh.
“A, đây không phải là—“
Nàng nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh, mở to mắt.
Là nữ cơ trưởng mà mấy ngày trước nàng đã nhìn thấy ở sảnh tầng một của công ty.
Vì diện mạo xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt như đóa hồng trong sương, nàng ấn tượng đến mức nhận ra ngay.
“Đây không phải là cơ trưởng của công ty chị sao?”
Ôn Ninh sững sờ.
Hà Du hoài nghi nhìn Cố Trì Khê.
Khâu Diêc Thế giơ tay đẩy gọng kính, chạm nhẹ vào khuỷu tay cô, nháy mắt: “Ai da, Cố tổng chúng ta xuống tay thật nhanh.”
“Cố tổng?” Hà Du nhíu mày.
Tim Ôn Ninh đập đến cổ họng.