Ánh đèn lập lòe chiếu vào mặt hai người, lúc sáng lúc tối, không khí ầm ĩ sôi động xung quanh như đọng lại.
Cố Trì Khê liếc nhìn Ôn Ninh, đối diện ánh mắt dò xét của Hà Du, cô không biết nên thừa nhận hay phủ nhận, trong trường hợp này, cô không thể đưa ra chủ trương, đành phải phối hợp với ý tưởng của Ôn Ninh.
Cô mím môi im lặng.
Một loại xấu hổ không nói thành lời lan truyền trong mấy người.
Một lúc lâu sau, Khâu Diệc Thế cũng nhìn, tầm mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng ý thức được mình đã nói sai cái gì. Nàng lại nghi hoặc, làm bằng hữu mà Hà Du không biết sao?
Hiện tại nàng đột nhiên đổi lời có vẻ cứng nhắc, lập tức chuyển lực chú ý sang Hà Du, “Vị này là?”
Hà Du mặc một chiếc áo droptop da rắn, để lộ vòng eo, da thịt màu lúa mì, ngũ quan ngăm đen như lai, con bướm lớn màu xanh đậm trên vai sống động như thật, cực kỳ kiều diễm cùng gợi cảm.
Nhìn rất hoang dã.
Khâu Diệc Thế nhếch khóe môi khó phát hiện ra.
“Bạn của tôi, Hà Du, cũng là lão bản nơi này.” Ôn Ninh vội vàng cắt ngang phần giới thiệu, nghiêng người chặn một nửa tầm nhìn từ bên cạnh.
Trên mặt Khâu Diệc Thế có chút kinh ngạc, nàng gật đầu cười nói: “Xin chào, tôi là Khâu Diệc Thế, Khê tỷ là bạn của tôi.”
Cuối cùng, Hà Du phục hồi tinh thần lại, đem ánh mắt từ trên người Cố Trì Khê về phía thanh âm ngọt ngào, khách khí cười cười.
Không khí đóng băng nứt ra một vết nứt.
Ánh đèn, âm nhạc, tiếng người tràn vào như nước chảy, xua tan sự ngượng ngùng ngắn ngủi vừa rồi.
“Hai người đi ngồi trước đi.” Cố Trì Khê nhìn Ôn Ninh nhẹ giọng nói: “Tôi theo sau.”
“Được.” Ôn Ninh kéo Hà Du xoay người rời đi.
Ghế dài có tầm nhìn đẹp nhất là ở phía trước, đối diện với quầy bar, Cố Trì Khê nhìn hai người họ đi tới ngồi xuống, thu hồi tầm mắt quay người lại, có thể cảm giác được ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
“Khê tỷ...” Khâu Diệc Thế xấu hổ mà nhìn cô, “Có phải em gây rắc rối rồi không?”
Cố Trì Khê lắc đầu nói: “Không sao, không trách em, là tôi không nói rõ ràng.”
Hiển nhiên là đã gây họa.
Nhưng vẫn còn cơ hội cứu lại.
Khâu Diệc Thế biết mình đã nói sai, thở dài hỏi lại: “Chị có quen biết cơ trưởng kia sao?”
Theo hiểu biết của nàng, một lão bản bình thường không thể cùng nhân viên bình thường đến quán bar, trừ phi quan hệ đặc biệt tốt, trong trường hợp này, hoặc là bằng hữu, hoặc là--
Cố Trì Khê cau mày.
Những tia sáng xanh và tím luân phiên chiếu lên mặt cô, làm sáng đôi mắt không có độ ấm, giống như đang lầm bầm: “Còn nhớ thanh mai mà tôi đã nói với em không?”
Khâu Diệc Thế dừng lại, gật đầu, đột nhiên nhận ra: “Thì ra là chị ấy...”
Năm trước, vào mùa hè ở Anh, Cố Trì Khê nói cô có một thanh mai cùng nhau lớn lên, cảm tình hơn mười năm, bởi vì mình đi du học mà mất liên lạc. Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, thật đáng tiếc.
Cô không nói nhiều, Khâu Diệc Thế cũng không hỏi thêm, chỉ an ủi cô.
“Ừm.”
Cố Trì Khê rũ mắt, xoay chiếc nhẫn chữ thập trên tay.
Xung quanh náo nhiệt giống như không thuộc về cô, như có một bức tường thủy tinh trong suốt vô hình chắn ngang cô, cô im lặng trong đau xót mà quá khứ mang lại, an tĩnh lại cô độc.
Cũng thật trùng hợp.
Người nhớ mãi không quên thế nhưng lại ở trong công ty của chính mình. Khâu Diệc Thế thở dài, nhưng sau đó giống như nhớ ra cái gì, “Khê tỷ...”
“Hửm?”
“Chị là cố ý chọn làm người thừa kế Hoàn Á sao?”
Đầu ngón tay Cố Trì Khê dừng một chút, ngước mắt lại hạ ánh mắt, “Đúng vậy.”
Cô biết Ôn Ninh làm việc cho hãng hàng không Hoàn Á.
Khi đó, cha cô đã qua đời, di chúc đã được lập từ trước, ngoại trừ số lượng lớn bất động sản, phần được chia cho cô còn có quyền tự do lựa chọn hàng loạt ngành nghề theo ý muốn. Cô không chút do dự mà chọn Hoàn Á, mặc kệ mình không biết cùng không hiểu biết nhiều về ngành hàng không dân dụng.
“Ôi trời -”
Khâu Diệc Thế kêu lên, đẩy gọng kính, không thể tin được nói: “Chị cũng quá lớn gan đi?”
Nàng không thể hiểu được lựa chọn của Cố Trì Khê.
Nếu là nàng, nàng sẽ không thể tiếp xúc với một khu vực mà nàng không quen thuộc, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng, khi áp lực rất lớn, giống như đặt cược, một người bất cẩn có thể phá hỏng. Nàng không có nhiều bản lĩnh như vậy, cũng không dám đảm nhận công việc nặng nhọc như vậy.
Đã quen hay thay đổi, đã quen với sóng gió, khi đưa ra bất kỳ lựa chọn nào đều sẽ ưu tiên cho cảm xúc của bản thân.
“Nhìn không ra chị lại là một người thâm tình.” Khâu Diệc Thế thở dài.
Cố Trì Khê mím môi không nói.
Phục vụ đi ngang qua, cô chặn lại, gọi một ly mojito.
“Sao em lại đến quán bar?”
“Chào hỏi tiểu soái ca của em.”
Những đốm sáng đủ màu chiếu lên tường, giống như những viên kẹo soda rơi xuống mặt hồ đóng băng, người trong quán bar ngày càng nhiều, bầu không khí cũng ngày càng nồng nhiệt. Khâu Diệc Thế lặng lẽ cùng Cố Trì Khê uống rượu, tầm mắt lơ đãng liếc nhìn Hà Du, lặp đi lặp lại vài lần, đột nhiên Hà Du nhìn về phía bên này, vừa vặn đối diện với nàng.
Hai người lặng lẽ dời đi ánh mắt.
Ngồi ghế dài, Ôn Ninh yên lặng uống rượu.
Nàng nhìn chằm chằm những bóng người lắc lư trên sân khấu, khóe môi hơi cong lên nhưng trong mắt lại không có ý cười, nàng uống hết ly này đến ly khác, như rót nước, thất thần.
Hà Du nhìn nàng, thấy cái chai vơi hơn phân nửa, vội vàng lấy đi, cau mày nói: “Cậu kiềm chế một chút.”
“Ò.”
Ôn Ninh nghe lời đặt ly xuống.
Hai người yên lặng.
Hà Du nghẹn một bụng lời nói, muốn hỏi lại không dám hỏi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai người đang ngồi ở quầy bar, suy nghĩ một chút mới nói: “Tiểu Ninh, giải thích cho tớ một chút.”
“Hả?” Ôn Ninh giả ngốc hỏi.
“Cố tổng kia.”
“...”
Ánh mắt sắc bén của cô tràn đầy dò xét, Ôn Ninh không tránh được, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Là lão bản của công ty tớ.”
“Nghĩa là trước kia cậu lừa tớ.” Sắc mặt Hà Du bình tĩnh, ngữ khí kiên định nói.
Càng bình tĩnh thì càng đáng sợ.
Ôn Ninh vừa hoảng loạn lại vừa khó chịu, lông mày cau lại, nắm lấy tay cô: “Tiểu Du... tớ không có cố ý lừa cậu...”
“Chị ấy không thích khoa trương, không muốn người khác biết. Ngày hôm đó quá đột ngột, tớ thực sự không biết nên giải thích thế nào.”
Hà Du quay mặt đi, tùy ý nàng nắm tay mình.
Lòng bàn tay vừa nóng vừa mềm, da thịt áp chặt vào nhau, một luồng điện dày đặc dâng lên khiến lòng cô ngứa ngáy.
Cơn giận chợt nguôi đi rất nhiều.
“Tiểu Du-”
“Tớ sai rồi, Tiểu Du, hiện tại tớ nói thật cho cậu biết, cậu đừng tức giận.” Ôn Ninh xoa xoa tay, đáng thương xin tha.
Hà Du cười lạnh nói: “Nếu không phải bạn của cô ấy lỡ lời, vậy cậu định lừa tớ cả đời à.” Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía quầy bar, bóng dáng của Khâu Diệc Thế vẫn ở đó, dừng lại vài giây mới quay đầu lại.
Cũng khá xinh đẹp.
“Thực xin lỗi.” Ôn Ninh cúi đầu.
Cha mẹ qua đời, Cố Trì Khê không ở bên cạnh, xung quanh nàng cũng không có nhiều người thân thiết, trong lòng Hà Du có rất nhiều gánh nặng, nàng không muốn vì một chuyện vụn vặt như vậy mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Nhưng hôm nay giải thích rõ ràng, lần sau không biết nên nói chuyện hôn sự như thế nào, nàng đã không chỉ một lần nói dối Hà Du.
Không biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì.
“Quên đi......”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, Hà Du không đành lòng, thở dài kéo nàng dựa vào vai mình.
Đột nhiên, một suy đoán lóe lên trong đầu cô.
“Đợi đã, Tiểu Ninh.”
“?”
“Hẳn là cậu không bị cô ấy bao dưỡng đi?!” Hà Du đỡ bả vai Ôn Ninh ngồi thẳng, để cho mình đối diện với đối phương.
Trái tim Ôn Ninh nhảy dựng, “Sao có thể, đừng nghĩ lung tung.”
Không có bao dưỡng.
Chỉ kết hôn mà thôi.
Nàng nói thầm trong lòng.
Hà Du không tin, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, “Nếu không sao cô ấy lại ở trong nhà cậu? Một lão tổng sao có thể không có tiền mua nhà? Hơn nữa cô ấy còn có chìa khóa nhà cậu, còn tớ thì không có, có nghĩa là cậu quen biết cô ấy hơn tớ, nhưng mấy tháng trước công ty cậu mới thay lãnh đạo, cậu còn nói người ta không có khất lương, tính tới hiện tại còn chưa đến nửa năm, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã trở nên quen thuộc với cô ấy như vậy rồi sao? Như vậy là có thể tùy tiện cầm chìa khóa ra vào nhà cậu sao?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập, hùng hổ dọa người.
Ánh sáng chuyển từ xanh sang đỏ, rồi từ đỏ sang tím, chiếu vào mặt cô như quỷ mị.
Ôn Ninh bị câu hỏi này làm cho không nói nên lời.
Một lời nói dối tùy tiện thốt ra cần phải che đậy bằng muôn vàn lời dối trá, nàng muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, môi mấp máy rồi khép lại, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Biểu tình của Hà Du lập tức sụp đổ, trong mắt có nước lấp lánh.
“Tiểu Ninh, cậu -- “
“Tớ không bị bao dưỡng!” Ôn Ninh tức giận nói, bị người thân hiểu lầm quả thực sống không bằng chết, cho nên nàng đơn giản ăn ngay nói thật.
“Chị ấy cùng tớ quen biết đã hơn mười năm, trước kia chị ấy ở cạnh nhà tớ, sau đó ra nước ngoài du học, năm nay chị ấy mới về, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
“Hơn nữa chị ấy chỉ thỉnh thoảng ở nhà tớ thôi.”
Âm nhạc át đi tiếng người ồn ào, tâm tình bồn chồn của nàng bị bao phủ, giống như hơi nước đun sôi, bốc hơi, tản mát rồi biến mất.
Hà Du nhai đi nhai lại mấy từ này.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy không đáng tin, bởi vì mọi thứ quá trùng hợp, có gì đó trong tiềm thức đang thôi thúc cô phủ nhận điều đó. Khi cô nghĩ đến việc Ôn Ninh có thanh mai đã quen biết hơn mười năm, biểu hiện lại vi diệu như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Sao trước kia tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới?” cô hỏi.
Ôn Ninh cười lạnh: “Nhắc đến chị ấy làm gì? Đều... bảy năm không có liên lạc.”
“Cô ấy là cong?”
“Ừm.”
“Thích cậu?”
“Không biết,“ Ôn Ninh bưng ly uống cạn, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, vốn dĩ buổi tối tâm tình của tớ rất tốt, có mệt không?”
Hà Du biết mình không thể lấy được bất kỳ thông tin nào từ Ôn Ninh, cho nên cô không nói gì nữa, liếc nhìn quầy bar, bóng dáng của Khâu Diệc Thế, trong lòng đã ấp ủ một kế hoạch.
Tám giờ, cuộc thi bắt đầu, Cố Trì Khê và Khâu Diệc Thế ngồi xuống, Hà Du đang đi kiểm tra hậu trường, trong quầy bar chỉ còn lại ba người họ.
Cố Trì Khê ngồi ở giữa, bên trái là Ôn Ninh, bên phải là Khâu Diệc Thế, hai người chỉ cách nhau một thân thể. Lúc đầu, tất cả đều nhìn chằm chằm vào những tuyển thủ có nhan giá trị trên sân khấu, Cố Trì Khê từ đầu đến cuối không có biểu tình gì, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn người bên cạnh.
Lực chú ý của Ôn Ninh không phải trên sân khấu, mà là Khâu Diệc Thế.
Chỉ có Khâu Diệc Thế là nghiêm túc xem trận đấu.
Ôn Ninh không khỏi che giấu ánh mắt tò mò về phía Khâu Diệc Thế. Trong hơn mười năm nàng và Cố Trì Khê cùng nhau lớn lên, ngoài đối phương ra hai người không có bằng hữu nào khác, bây giờ đột nhiên xuất hiện một bằng hữu, còn thân mật gọi “Khê tỷ” như vậy, chắc chắn quan hệ của họ rất tốt.
Là quen biết khi nào?
Có thể loại trừ độ tuổi từ mười đến hai mươi ba, khả năng duy nhất là bằng hữu của Cố Trì Khê là đã gặp bên ngoài trong bảy năm xa cách. Dựa vào trang phục cùng thái độ của nàng ấy, điều kiện trong nhà nhất định rất tốt.
Ôn Ninh đoán Khâu Diệc Thế có thể biết rất nhiều về những gì đã xảy ra với Cố Trì Khê trong bảy năm qua.
Chính xác là những gì nàng muốn biết.
Đang miên man suy nghĩ, Cố Trì Khê đột nhiên đặt ly rượu xuống, đứng dậy, “Tôi đi toilet.”
Cô rời khỏi quầy bar.
Trên sân khấu có một cặp đôi đang nhảy jazz, Khâu Diệc Thế thích thú xem, chợt phát hiện Ôn Ninh đang nhìn mình chằm chằm, “Ôn tiểu thư?”
“Gọi tôi Ôn Ninh là được rồi.”
“Được, Ôn Ninh.” Khâu Diệc Thế cười ngọt ngào nhìn nàng, “Chị vẫn luôn nhìn tôi, không lẽ cho rằng tôi là tình địch sao?”
“???”
“Khê tỷ đang theo đuổi chị, tôi biết.”
“...”
Trái tim vốn bay lên tận cổ họng của Ôn Ninh lại rơi vào trong lồng ngực, nàng ngượng ngùng cười cười, nuốt xuống lời nói sắp đến bên môi, chuyên tâm xem trận đấu.
Vài phút sau, Cố Trì Khê quay lại.
Ly Mojito vẫn còn trước mặt, hai giờ qua cô chỉ mới uống một nửa.
Cô đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào ly rượu, một nữ nhân xa lạ mặc váy đỏ đã bưng ly rượu đi tới, mỉm cười nhìn Ôn Ninh, tựa hồ muốn nói gì đó.
“Đây là bạn gái của tôi.” Cố Trì Khê bình tĩnh nói, đoạt lấy lời nói của đối phương.
Nói xong ôm lấy vai Ôn Ninh.
Nụ cười của người kia đông cứng?”
Nụ cười của người kia đông cứng lại, lúng túng nói xin lỗi rồi xoay người rời đi.
Ôn Ninh nhẹ nhàng giãy giụa, Cố Trì Khê lập tức thu tay lại, trên mặt lộ ra vẻ yếu ớt như làm sai chuyện gì, nhưng ánh mắt lại rất cường ngạnh.
Nàng thầm thở dài, bất đắc dĩ quay mặt đi.
Cố Trì Khê duỗi ngón trỏ và ngón giữa, bắt chước động tác của tiểu nhân, lặng lẽ luồn vào tay Ôn Ninh, giơ ngón út lên câu lấy tay nàng, nhếch môi cười.
Ôn Ninh mặc kệ.
“...”
Cuộc thi diễn ra trong một thời gian, ánh sáng năng động, tiếng nhạc trống nhịp nhàng, bầu không khí ngày càng vui tươi, tiếng cổ vũ từ bên dưới ngày càng lớn.
Những nữ nhân xa lạ liên tục ghé qua để mua rượu hoặc muốn tham gia vào bàn của họ, nhưng Cố Trì Khê đã dùng mặt lạnh chặn từng người, dần dần trở nên mất kiên nhẫn.
Những nơi như quán bar quá ồn ào, cô vốn dĩ không thích lắm, hôm nay cô chỉ đến đây để đi cùng Ôn Ninh, vừa rồi bại lộ thân phận cô đã cảm thấy hối hận, hiện tại chỉ muốn lập tức rời đi.
“Ninh Ninh.”
Cô câu ngón tay út.
Ôn Ninh theo bản năng rụt tay lại, “Hả?”
Ấm áp, lòng bàn tay nóng bỏng quấn quanh ngón tay út.
“Tôi muốn về.” Cố Trì Khê nghiêng đầu tới gần nàng, rõ ràng cảm nhận được dưới da nóng lên, trong lòng run lên.
Ôn Ninh cái gì cũng không để ý, nhướng mày nói: “Vậy về đi.”
“Một mình sao?”
“Không thì sao?”
Cố Trì Khế cong ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của nàng, thấp giọng nói: “Cùng nhau về đi.”
Môi kề sát tai nàng phun ra hô hấp yếu ớt.
Ôn Ninh không tự chủ được run lên, vội vàng quay đầu đi, vẻ mặt có chút do dự.
Nàng còn chưa xem đủ.
Giằng co hồi lâu, Cố Trì Khê thấy nàng im lặng, bộ dáng miễn cưỡng, cô chậm rãi thu hồi ngón tay, nói: “Vậy tôi về trước.”
Giọng cô hạ thấp, đôi mắt rũ xuống, quay đầu lại nói với Khâu Diệc Thế.
Khâu Diệc Thế vui vẻ xem thi đấu, kinh ngạc đẩy gọng kính đen không tròng, “Về sớm vậy?”
“Ừm, em đừng chơi quá muộn.”
Cố Trì Khê đứng lên, khóe mắt lưu luyến nhìn Ôn Ninh.
Sau khi bước ra khỏi cửa, không khí khô nóng đánh tới, Cố Trì Khê gọi tài xế rồi chờ ở ven đường. Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân, bên cạnh có người.
“Cùng về đi.”
Ôn Ninh đứng ở bên cạnh cô, nhìn không trung nói.
Đêm tối, vầng trăng tròn như chiếc đĩa bạc treo trên bầu trời, ánh đèn thành phố che khuất ánh trăng.
Trên đường trở về, Ôn Ninh không nói lời nào, chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng Cố Trì Khê cảm xúc lẫn lộn, không phân biệt được là thấp thỏm hay vui mừng, có chút chua xót lại có chút ngọt ngào.
Đến Vịnh Thiên, Ôn Ninh mở cửa trước bước vào nhà, cúi đầu thay giày.
Cố Trì Khê từ phía sau ôm lấy nàng, “Ninh Ninh-”
Người trong ngực cứng đờ, nắm lấy bàn tay đang vòng quanh eo mình.
“Em trách tôi sao?” Cô ôm nàng chặt hơn.
“Trách chị cái gì?”
“Nếu hôm nay tôi không đi, sẽ không...”
“Không sao,“ Ôn Ninh nhẹ giọng ngắt lời, “Không ai có thể đoán trước được tình huống ngoài ý muốn, muốn trách cũng là trách tôi, nơi nào cũng lừa.”
Cố Trì Khê vùi mặt vào trong tóc, nhắm mắt lại, “Đừng nói như vậy.”
“Dù sao chuyện tôi nói với Tiểu Du cũng đều là nói thật.” Ôn Ninh cúi đầu, như tự nói với mình, nhấc chân thay dép lê, hai tay nắm lấy eo cô dùng sức thoát ra.
Cố Trì Khê sửng sốt, còn tưởng rằng nàng đang nói đến chuyện kết hôn, nhưng còn chưa kịp vui mừng, câu nói tiếp theo của nàng như dội một gáo nước lạnh vào đầu cô.
“Chỉ cần đừng để ai biết chuyện kết hôn là được.”
“...”
Ngọn đèn trên mái hiên quá sáng, Cố Trì Khê hơi híp mắt lại, cánh tay buông thõng xuống.
“Được.”
“Tôi đi tắm, ngủ ngon.” Ôn Ninh đi dép lê lên lầu, không quay đầu lại.
Cố Trì Khê vẫn đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt bóng loáng như ngọc bị ánh sáng trắng lạnh phản chiếu, rõ ràng đã là tháng tám, nhưng mạc danh cảm thấy lạnh, cô hít một hơi thật sâu, lời nói của đại tỷ lúc chiều vang vọng trong tâm trí cô.
Cô lấy điện thoại ra, bấm vào ghi chú, thêm một ghi chú.
[16/8 Nhớ lập di chúc trước]