Đêm đã khuya, cuộc vui trong quán bar mới bắt đầu.
Cuộc thi đang ở giai đoạn gay cấn, khí thế hừng hực, ly trong suốt, rượu liễm diễm, hương thơm quyện vào nhau, âm thanh, ánh sáng, màu sắc, bóng tối tràn ngập say sưa.
Hà Du ngồi trong hậu trường gần hai tiếng đồng hồ, nhận được tin nhắn WeChat của Ôn Ninh nói nàng đi trước, cô thăm dò nhìn ghế dài, chỉ có Khâu Diệc Thế ngồi đó xem thi đấu, chai rượu để trên bàn vơi hơn phân nửa.
Mái tóc dài đen nhánh che nửa khuôn mặt, lộ ra gọng kính tròn, nhìn nàng giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn hiền lành.
Như cô độc.
Dù nói thế nào cũng là bằng hữu của bằng hữu, ai đến cũng là khách, không nên để một mình.
Hà Du nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi bước tới.
Khâu Diệc Thế chăm chú theo dõi trận đấu, ly rượu trong tay đã cạn, nhưng nàng không biết, một bóng người đột nhiên lướt qua trước mặt nàng, ngồi xuống bên cạnh, nàng sững sờ quay đầu lại.
Một con bướm lớn màu xanh sẫm đậu trên vai, dang rộng đôi cánh, họa tiết sống động như thật, giống như sắp bay.
Nàng nhìn thẳng vào Hà Du.
Ngũ quan trên khuôn mặt sâu thẳm như người lai, sống mũi đặc biệt cao, giống như bị dao sắc cắt, da thịt không phải trắng mà hầu hết nữ nhân nàng từng theo đuổi, mà là một màu lúa mì hơi vàng cùng sáng bóng, khóe mắt lông mày lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn. Nàng nghĩ tới mấy tỷ tỷ mặc bikini gợi cảm trên bãi biển ở Hawaii.
Trái tim nhảy dựng lên, giống như bị chạm đến một điểm nào đó, không khỏi run lên.
“Hà lão bản.”
Khâu Diệc Thế nhếch khóe môi, đẩy gọng kính đen.
“Kêu tên được rồi.” Hà Du cười nhìn nàng.
Cô gái này trông khá bảo thủ, chỉ lộ khuôn mặt, cổ, cánh tay và chân, còn lại được che kín, mỹ mạo ôn nhu ngọt ngào, liếc mắt một cái chính là một tiểu thư khuê các văn tĩnh ngoan ngoãn nghe lời.
- Chậc chậc.
Tiểu bạch thỏ bị mắc kẹt ở một nơi có bầy sói bao quanh.
Một cảm giác đáng thương dâng lên trong lòng Hà Du lại nhanh chóng tiêu tan, nhưng ánh mắt trở nên hòa hoãn, không còn cảnh giác cùng sắc bén như khi nhìn Cố Trì Khê.
“Được.”
Khâu Diệc Thế cười ngọt ngào, đôi mắt dưới gọng kính biến thành hình trăng lưỡi liềm, “Đúng rồi, hai người Khê tỷ nói có chút mệt, đi trước rồi.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Hà Du gật đầu.
Hai người mới quen biết nhau, nhưng không thân, cũng không có gì để nói, mặc dù Hà Du muốn sớm lấy tin tức về Cố Trì Khê, nhưng cô biết mình không thể nóng vội ăn đậu phụ nóng, cho nên phải từ từ, lấy lòng tin của đối phương trước.
Thấy cô gái đang nhìn mình, cô đưa tay lấy chiếc ly rỗng, rót một nửa rượu vào, “Khâu tiểu thư, có muốn uống gì nữa không?”
“Cô có thể gọi tôi là Diệc Thế.”
“Ừm.”
“Cô mời tôi sao?”
“Đương nhiên.”
Khâu Diệc Thế cười, đảo mắt nói, “Tôi muốn uống rượu cô làm.”
“Tiếc quá,“ Hà Du cười lắc đầu, “Tôi không biết pha chế rượu.”
“Thì học.”
“Học vì cô sao?”
Cô nhướng mày, hạ thấp giọng nói, khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt.
Trái tim Khâu Diệc Thế trong nháy mắt nhảy loạn xạ, tay chân tê dại, uổng công nàng lang thang tình trường, duyệt nhân vô thố, thế mà lại bị một câu nói không biết là cố ý hay vô tình làm cho sững sờ.
“Nếu cô muốn.” Nàng giả vờ thoải mái.
Làm cái gì.
Hai người mới gặp nhau lần đầu.
Kiềm chế, không thể loạn, phải nắm thế chủ động.
Khâu Diệc Thế hòa hoãn trái tim, bình tĩnh lại, chỉ nghĩ chính mình đang nói đùa, cũng hy vọng Hà Du sẽ coi đó là một trò đùa.
Hà Du vui vẻ gật đầu: “Được.”
“...”
“Ngày mai để bartender dạy tôi.” Cô nhếch môi, đưa ly qua, chủ đề chuyển sang Cố Trì Khê.
“Chuyện hôm nay, cô không cần để trong lòng.”
Khâu Diệc Thế rũ mắt xuống, cười nói: “Tôi còn tưởng cô cùng Ôn Ninh đều biết.”
“Hiện tại biết cũng không muộn, vừa rồi Ôn Ninh đã nói với tôi, kỳ thực tôi thấy này cũng không có gì, mọi người đều là bằng hữu, sẽ không để ý. Nhưng tôi có thể hiểu Cố Trì Khê, khiêm tốn cũng không có hại gì.” Hà Du đồng cảm nói.
Nhưng thật ra cô muốn cảm ơn Khâu Diệc Thế vì đã vô tình nói ra sự thật.
Nếu không, cô khó có thể tưởng tượng mình sẽ bị giấu bao lâu, thanh mai kia giống như một quả bom hẹn giờ.
Khâu Diệc Thế gật đầu, nhìn cô chăm chú.
Ly rượu trong tay nghiêng sang một bên, nàng không để ý, rượu chảy ra nhỏ giọt xuống váy, da thịt mát lạnh, vải trắng nhòa thành những đốm lớn.
“A--”
Nàng khẽ kêu lên một tiếng, nhanh chóng đặt ly xuống bàn.
Hà Du tay mắt lanh lẹ lấy ra hai cái khăn giấy lau cho nàng, nhưng chỗ đó rất khó xử, Khâu Diệc Thế hiếm khi đỏ mặt, kéo tay cô, “Để tôi tự làm.”
“... Ò, được.” Hà Du buông tay.
Ý nghĩ đầu tiên là cái này có gì đâu mà ngại ngùng? Không phải đều là nữ nhân sao? Mãi cho tới lúc sau cô mới phản ứng lại, liếc nhìn chỗ đó, tai hơi nóng lên.
Chiếc váy trắng đã bẩn không thể lau sạch, vết rượu trên đó thật khó coi, Khâu Diệc Thế tùy tiện lau hai lần, hút nước rồi để đó không quan tâm nữa.
Vừa nhấc đầu nhìn lên, người kia đang nhìn chằm chằm vào sân khấu không rời mắt.
Giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Khâu Diệc Thế buồn cười, thăm dò hỏi: “Cô thuộc cái gì?”
“Hửm?” Tượng đá động đậy.
“Cầm tinh.”
Hà Du thành thật trả lời: “Con khỉ.”
Khâu Diệc Thế gián tiếp biết được tuổi của cô, trong lòng nhảy lên vui sướng, nghiêm trang nói: “Ò, tôi là gà, nhỏ hơn cô một tuổi, vậy phải gọi tỷ tỷ rồi.”
“Không sao, có một tuổi mà thôi, tôi không ngại.” Hà Du đột nhiên ý thức được, cười ha ha, cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu.
Quanh co lòng vòng hỏi tuổi cô.
Khâu Diệc Thế lắc đầu, nói, “Không, tôi thích gọi tỷ tỷ.”
Nàng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Hà Du.
Hà Du sửng sốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ngẩng đầu vuốt tóc, con bướm trên vai lay động, sinh động mà quyến rũ.
“Em ngồi xem đi, tôi đi hậu trường xem một chút.” Cô đứng dậy rời đi.
Khâu Diệc Thế: “...”
Khoảng mười giờ, cuộc thi kết thúc, đến phần xếp hạng và trao giải, ba người đứng đầu được ban thưởng hậu hĩnh, cuối cùng lại có một đợt bốc thăm trúng thưởng, bầu không khí hiện trường lại một lần nữa náo nhiệt lên.
Khâu Diệc Thế không có hứng thú, vươn cổ nhìn về phía hậu trường, có chút ngo ngoe rục rịch.
Sau khi bốc thăm xong, người kia quay trở lại.
Hà Du cầm một túi giấy trong tay, đặt trước mặt nàng, “Cho em.”
“Sao?”
“Một món quà cho khách quý.”
“Cho tôi?” Khâu Diệc Thế chỉ chỉ chính mình.
Hà Du gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, lại ngửi thấy mùi thơm sữa ngọt ngào.
“Cảm ơn.”
Khâu Diệc Thế mở túi giấy ra, bên trong có một hộp gỗ, rất nặng, nàng cẩn thận lấy ra, đẩy nắp trượt ra, một chai rượu cỡ lòng bàn tay xuất hiện trước mắt.
Chất lỏng màu nâu vàng được đựng trong chai thủy tinh, sáng lấp lánh như viên đá hổ phách đang say ngủ trong sông băng.
Đây là một loại rượu cất.
Khâu Diệc Thế nhướng mày như tìm được bảo bối, hỏi: “Tại sao tôi lại là khách quý?”
“Bởi vì em đáng yêu.”
“Hả?”
Hà Du mỉm cười, không nói gì, rũ mắt xuống, gói quà cho nàng.
Những đốm sáng phản chiếu trên lông mày cùng đôi mắt của cô, lộ ra một chút nhuệ khí, khóe môi hơi cong lên, Khâu Diệc Thế nhìn cô chằm chằm, máu trong ngực càng lúc càng nóng, “Chị là con lai sao?”
“Một phần tư, bà tôi là người Nga.”
“Quán bar là chị mở?”
“Ừm.”
“Tôi có thể đến mỗi ngày không?”
“Đương nhiên.” Hà Du dừng một chút, trong mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt, “Nếu tới thì muốn uống gì cũng được, tôi mời.”
Khâu Diệc Thế cắn môi dưới, suy nghĩ trong lòng, nói: “Nếu sau này tôi là khách hàng thường xuyên, vậy chúng ta trao đổi thông tin liên lạc được không?”
- À...
Con cá đã cắn câu.
Hà Du hào phóng gật đầu, lấy điện thoại ra, mở WeChat...
Cuối tháng, sắp hết mùa có nhiều hành khách.
Ôn Ninh tranh thủ thời gian về quê, thăm ông bà, sau đó đi bệnh viện.
Dượng rất may mắn, hai tháng sau liền có được thận phù hợp, được phẫu thuật tại bệnh viện số 3 Lạc Thanh, hiện vẫn đang được theo dõi và hồi phục sức khỏe, uống thuốc chống suy kiệt. Tiểu cô và các biểu đệ biểu muội thay phiên nhau chăm sóc, may mà đang là kỳ nghỉ hè, đang học thì không phải đến lớp, mới ra trường chưa tìm được việc làm thì có nhiều thời gian.
Ôn Ninh thay tiểu cô nửa ngày, tiểu cô về nghỉ ngơi, buổi chiều dẫn biểu muội tới.
Tiểu cô gọi hai con gái canh ở phòng bệnh, kéo Ôn Ninh ra ngoài, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào tay nàng, “Ninh Ninh, trong này có hơn tám vạn, con lấy tạm đi.”
“Người làm gì vậy?” Ôn Ninh cau mày đẩy ra.
Nữ nhân nắm chặt tay nàng, sức lực rất lớn, “Áp lực của con rất lớn, ta biết, hiện tại dượng của con đang bình phục rất tốt, tiền thuốc có thể chi trả, con đừng lo.”
“...”
Động tác Ôn Ninh cứng đờ, cổ họng nghẹn ngào.
Nàng không biết nói thế nào, nhưng hiện tại nàng không chỉ không có áp lực mà còn sống rất thoải mái. Nếu nàng nói thật, tiểu cô nhất định sẽ hỏi, rõ ràng món nợ khổng lồ như vậy người thường không thể trả hết ngay một lúc, sau đó nàng sẽ phải bịa đặt vô số lời nói dối, cuối cùng từng bước từng bước mới qua.
“Ninh Ninh, cô cô biết con hiểu chuyện, sợ cuộc sống của chúng ta khó khăn, nhưng ta cũng rất đau lòng con, cha mẹ con chỉ có một đứa con gái...” Tiểu cô nghẹn ngào nói.
Bà đã gần năm mươi tuổi, gần nửa thế kỷ, mấy năm nay tốc đồ già đi có thể thấy bằng mắt thường, mái tóc đen có những mảng bạc lớn, khuôn mặt đầy tang thương, trông rất tiều tụy.
Mũi Ôn Ninh chua xót, hốc mắt có chút đỏ lên, do dự hồi lâu mới gật đầu nhận lấy thẻ: “Nhưng mà, cô cô, người.có khó khăn gì nhất định phải nói cho con biết.”
“Được được.” Nữ nhân vuốt tóc nàng.
Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc.
Biểu muội Từ An Diệu thò đầu ra ngoài nhỏ giọng nói: “Mẹ, hai người nói chuyện xong chưa? Con có chuyện muốn hỏi biểu tỷ.”
“Chuyện gì vậy?”
Tiểu cô nương ra hiệu cho mẹ tránh đi.
Ôn Ninh nhìn tiểu cô đi vào phòng, nhướng mày nhìn biểu muội hỏi: “Diệu Diệu, sao vậy?”
“Biểu tỷ ~” Từ An Diệu thân mật ôm cánh tay nàng, “Công ty của chị còn tuyển tiếp viên hàng không không?”
“Em muốn làm tiếp viên hàng không sao?”
“Dạ dạ.”
“Vì sao?” Ôn Ninh nghi hoặc hỏi.
Tiểu cô nương cắn môi dưới, hai gò má lộ ra hai lúm đồng tiền nông, “Em thích a, mặc đồng phục đi làm, có thể bay lượn khắp nơi, còn có lương cao.”
Nàng tốt nghiệp đại học vào tháng 6 năm nay, vẫn chưa tìm được việc làm, vốn dĩ muốn đi du lịch nhưng cha ốm, cần người chăm sóc nên kế hoạch của nàng đã thất bại. Hiện tại tình hình đã ổn định liền tính cho mình trước.
Ôn Ninh nghe lý do của nàng, bất đắc dĩ nói: “Bớt ăn mấy cái tẩy não đi, tiếp viên hàng không vất vả lắm, em chỉ nhìn thấy mặt tươi sáng thôi.”
“Không thử làm sao biết? Em có thể chịu khổ, cũng đã cân nhắc kỹ rồi.”
“...”
“Biểu tỷ~”
Từ An Diệu lắc lắc cánh tay nàng, làm nũng nói: “Chị giúp em hỏi một chút đi.”
Tiếp viên hàng không chịu sự quản lý của bộ phận cabin, Ôn Ninh đến từ bộ phận hàng không, nàng không quen biết, cũng không có đồng nghiệp đặc biệt thân thiết nào, lúc này, hình bóng duy nhất hiện lên trong đầu nàng là Cố Trì Khê.
“Được.” Ôn Ninh gật đầu, “Chị trở về hỏi lãnh đạo.”
Trong nhà có sẵn một vị lãnh đạo.
Sau khi mặt trời lặn, bầu trời nhuốm thành một màu xanh như mực, hơi nóng còn sót lại trên mặt đất còn chưa tản đi, gió vẫn còn hừng hực.
Trở lại Vịnh Thiên, trong nhà tối om không một bóng người, Ôn Ninh bật đèn, xỏ dép lê nhìn một vòng trong bếp, tủ lạnh lại trống không, lười nấu nướng nên nàng gọi cơm hộp.
Sau khi ăn xong, nàng đi dạo trong tiểu khu một lúc, quay lại tắm rửa, đánh răng, đắp mặt nạ rồi ngồi trong phòng đọc sách.
Mười giờ.
Cố Trì Khê vẫn chưa trở về.
Bóng đêm đen kịt, rèm phòng ngủ không kéo, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, trên vách tường lơ lửng một tia ngân quang nho nhỏ, lung linh lập lòe, ngay cả không khí cũng lạnh lẽo.
Tiểu hài tử cách vách vẫn đang tập đàn, hẳn là đàn piano điện, vặn âm lượng rất nhỏ, trong tĩnh lặng như nước chảy.
Ôn Ninh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ...
Tựa hồ chờ đợi Cố Trì Khê đã thành thói quen, rất nhanh liền không cần thích ứng, liền giống như bỏ qua khoảng cách bảy năm.
Khi còn nhỏ nàng cũng như vậy, ngồi bên cửa sổ hoặc đứng trên ban công, lắng nghe tiếng đàn piano từ nhà bên cạnh, tràn đầy say mê.
Vài giờ trước, Cố Trì Khê đã gửi cho nàng một tin nhắn WeChat, hôm nay cô bận nên sẽ về nhà muộn, bảo nàng đi ngủ sớm.
Câu trả lời của nàng là: Yên tâm, tôi sẽ không chờ chị.
Sau đó, Cố Trì Khê không trả lời.
Có lẽ là khổ sở.
Ôn Ninh thầm nghĩ.
Nàng hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài, giống như có thể cảm nhận được vị đắng.
Kim đồng hồ chuyển động một vòng.
Mười một giờ.
Ôn Ninh có chút buồn ngủ, nàng đứng dậy vươn vai chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên ngoài sân có động tĩnh, nàng nhìn qua thì thấy chiếc Bentley màu xanh lam quen thuộc đậu trước cửa, Cố Trì Khé từ ghế sau bước xuống, dùng chìa khóa mở cửa, đôi giày cao gót phát ra âm thanh giòn giã trên sàn bê tông.
Ôn Ninh đi tới cửa phòng ngủ, lặng lẽ mở ra.
Đã khuya...
Rốt cuộc có nên hỏi chuyện tuyển dụng tiếp viên hàng không hay không?
Không hỏi, ngày mai Cố Trì Khê lại bận rộn, sáng sớm sẽ rời đi. Ngày mốt, kỳ nghỉ của chính mình sẽ kết thúc, sẽ bay bốn ba ngày liên tiếp, hai người bọn họ không biết khi nào mới có thể nói chuyện.
Hỏi thì quá muộn, có chút không đành lòng.
Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm dưới lầu truyền đến, loay hoay một hồi, nàng quyết định lên tiếng hỏi.
Chờ một lúc, tiếng bước chân từ phòng tắm đi ra, đi vào phòng khách.
Ôn Ninh rón rén đi xuống lầu, đi tới cửa phòng khách, giơ tay gõ gõ, không có người mở, nàng lại gõ, cửa từ từ mở ra.
“Ninh Ninh?”
Khuôn mặt hơi mệt mỏi của Cố Trì Khê xuất hiện sau cánh cửa, kinh ngạc nhìn nàng: “Sao còn chưa ngủ?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi chị.” Ôn Ninh thành thật nói.
Cố Trì Khê hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có thể đi vào nói chuyện không?”
“...”
“Không tiện thì quên đi.” Ôn Ninh xoay người muốn rời đi.
Cố Trì Khê nắm lấy cổ tay nàng, “Tiện, vào đi.” Nói xong, cô buông tay, bước nhanh đến bên giường, dùng thân thể che khuất tầm nhìn của Ôn Ninh.
Ôn Ninh chỉ nhìn thấy một thứ giống như văn kiện.
Bị Cố Trì Khê nhét vào ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ.
Cho rằng đây là bí mật thương nghiệp, Ôn Ninh cũng không thèm để ý, khoanh chân ngồi xuống giường, “Gần đây công ty có tuyển người nữa không? Tiếp viên hàng không ấy.”
Cố Trì Khê kinh ngạc, ngồi bên cạnh nàng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không, cuối năm ngoái đã tuyển dụng một đám người, tháng trước mới an bài khóa huấn luyện, hiện tại chỗ hỏng không lớn nên tạm thời sẽ không tuyển nữa.”
“Cụ thể như thế nào, tôi không rõ ràng lắm.”
Ôn Ninh tránh sang một bên, nhướng mày: “Chị là đại lão tổng, sao chị lại không biết?”
“Đây là công việc của bộ phận cabin, tôi không thể tự mình hỏi từng chi tiết, nếu không những người thấp hơn sẽ làm gì?” Cố Trì Khê kiên nhẫn giải thích, bất động thanh sắc tới gần nàng.
Hai người đều mặc áo hai dây, Cố Trì Khê mặc một chiếc váy ngủ mỏng, Ôn Ninh mặc một chiếc áo rộng thùng thình, quần dài màu trắng tinh khiết, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Vội vàng đi xuống lầu, nàng quên mặc quần dài.
Ôn Ninh nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, thở dài một hơi.
“Có bằng hữu muốn tới phỏng vấn sao?” Cố Trì Khê cẩn thận từ bên hông ôm eo nàng, dùng sức kéo nàng vào ngực.
Ôn Ninh giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được, đành mặc kệ cô: “Là biểu muội của tôi.”
Khi nàng nói những lời này, luôn có một loại cảm giác muốn người khác làm gì cho nàng, nàng không muốn Cố Trì Khê làm bất cứ điều gì cho nàng, hoặc lợi dụng bất kỳ phương tiện nào, nếu không một năm sau ly hôn nàng sẽ cảm thấy mình mắc nợ người này.
Máy điều hòa vừa mới được bật lên không bao lâu, phòng ngủ còn chưa hoàn toàn mát mẻ, hai người ôm nhau, dựa gần, không nói cũng biết là nóng như thế nào.
Nàng không thoải mái động động.
“Nóng.”
“Nơi nào nóng?” Ánh mắt Cố Trì Khê rơi vào trên người nàng, trong mắt bốc lên lửa nóng.
Ôn Ninh bất mãn: “Nơi nào cũng nóng, buông tôi ra.”
Mái tóc dài mềm mại rơi xuống cánh tay nàng, ngứa ngáy, Cố Trì Khê không những không buông ra, ngược lại chọc chọc tai nàng, “Nếu biểu muội muốn đến thì tùy thời đến, không cần phỏng vấn, chỉ cần vượt qua kiểm tra sức khỏe là được.”
Cả người Ôn Ninh run lên, hai tay mềm nhũn không còn chút sức lực, chỉ có thể tùy ý mình ngã xuống.
“Chị đừng, ưm-”
Lời còn lại đã bị chặn.
Môi nàng như được miếng thạch bao phủ, nóng, mềm mại, vô cùng cẩn thận cùng dịu dàng.
Theo thường lệ, đầu tiên lướt qua liền ngừng, ngoan ngoãn dạo bên ngoài, sau đó thừa dịp nàng mất cảnh giác, hai tay ôm sau gáy mà xông vào.
Ôn Ninh choáng váng, bất tri bất giác nằm xuống.
“Ninh Ninh...”
Cố Trì Khê thoáng lui ra sau, thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn đầy ôn nhu: “Đêm nay em ở đây, được không?”