Cánh cửa phòng họp sau đó tự động đóng lại, âm thanh phong ấn ở bên trong.
Ôn Ninh tiến lên một bước, suýt chút nữa không nhịn được muốn xông vào, nàng chống vách tường ổn định thân hình, nhìn trái nhìn phải, tiếp tục quan sát Cố Trì Khê.
Qua lớp kính, môi Cố Trì Khê mấp máy, sắc mặt âm trầm, những người khác cúi đầu, nam nhân ngồi ở giữa bên trái vươn tay kéo nơ, bộ dạng sắp ngạt thở.
Từ nhỏ Ôn Ninh hầu như chưa từng nhìn thấy mặt đen tức giận của Cố Trì Khê, cho dù hai người mới đầu không quen biết cũng chỉ có biểu tình nhàn nhạt, không phân biệt được hỉ nộ. Trong những ngày sau, tất cả những gì Cố Trì Khê dành cho nàng chỉ là nụ cười cùng ôn nhu, nàng gần như quên mất cô cũng có hỉ nộ ai nhạc.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng tùy tiện đoán, lại đoán không ra, trong lòng mạc danh có chút lo lắng.
Nếu có thể đến mức báo cảnh sát, sự việc hẳn là rất nghiêm trọng, hiện tại công ty đang dần khôi phục, không chống chọi được với sóng gió.
Từ khi Cố Trì Khê tiếp quản công ty, cô bận rộn với rất nhiều công việc, Ôn Ninh chưa bao giờ thấy cô có một ngày nghỉ trọn vẹn, cô dành thời gian nghỉ ngơi ở công ty còn phải lo lắng cho nàng, chỉ có ban đêm chơi xấu quấn lấy nàng.
Ôn Ninh cúi mặt, mũi đau, hốc mắt cũng đau.
Nàng không muốn bất kỳ chuyện lớn nào làm phiền Cố Trì Khê, cứ như vậy mà bình bình đạm đạm, thong thả ung dung trải qua từng ngày, chỉ cần duy trì mối quan hệ hiện tại giữa hai người, bình yên hơn ổn định trải qua một năm.
Một lúc sau, cửa phòng họp lại mở ra.
Ôn Ninh lùi lại hai bước, nhìn thấy Cố Trì Khê mặt lạnh đi ra, rẽ trái đi vào thang máy, bên trong những người khác lần lượt đứng dậy, nàng né tránh trốn vào lối đi an toàn bên cạnh, đi cầu thang rời đi.
...
Thời gian còn sớm, Ôn Ninh đi ra ngoài tản bộ, trời tối mới trở về khách sạn.
Cố Trì Khê không có ở đây.
Không gửi tin nhắn báo cáo như bình thường.
Ôn Ninh đứng bên sô pha, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống người nàng.
Cầm điện thoại trên tay, nàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh của tử đằng trên WeChat, không khống chế mà gõ “khi nào chị về”, muốn gửi đi lại do dự.
Nhớ tới một màn trong phòng họp.
Hẳn là vẫn đang bận đi?
Hỏi thật vô nghĩa.
Nàng mím môi, xóa nội dung đã chỉnh sửa rồi quay lại phòng ngủ lấy đồ ngủ.
Tắm xong, Ôn Ninh mở máy tính, đăng nhập mạng nội bộ chuẩn bị cho kế hoạch bay ngày mai, nhân tiện lướt qua diễn đàn.
Các bài đăng thổi phồng Cố Trì Khê lại được đẩy lên cao, tòa nhà cao hàng nghìn tầng, tất cả đều thú nhận rắm cầu vồng của mình, nàng nhanh chóng lướt qua, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.
Chỉ có thể lui ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Đã hơn tám giờ mà người kia vẫn chưa trở về.
Ôn Ninh bước ra khỏi phòng khách, nhìn những căn phòng khác trên tầng này, có phòng tập thể dục, bể bơi trong nhà, KTV, rạp hát riêng, phòng chơi cờ vua và đánh bài, v.v. nàng đi dạo một vòng, quyết định xem phim.
Những gian phòng này mặc dù rất ít dùng, nhưng mỗi ngày đều có nhân viên quét dọn, khử trùng, bên trong phi thường sạch sẽ ngăn nắp. Ôn Ninh gọi một phần salad trái cây, ngồi trên sô pha lớn mềm mại trước bức màn, bật đèn sang màu hồng lãng mạn, chọn một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Bộ phim có tông màu ấm, hơi vàng và một chút màu trắng.
Như màu kí ức.
Ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt Ôn Ninh, da thịt nàng như trong suốt, đôi mắt long lanh nước.
Trong phim, nam nữ chính gặp nhau trong khuôn viên trường trung học, mặc đồng phục học sinh, đi xe đạp, cùng nhau đến trường, cùng nhau ăn, cùng nhau đi chơi, bị kỳ thi tuyển sinh đại học ngăn cách, sau khi bước chân vào xã hội lại đoàn tụ.
Ôn Ninh xem, đôi mắt ươn ướt...
Nàng không thể nhớ mình đã yêu Cố Trì Khê từ khi nào.
Sinh viên năm hai? Hay năm cuối?
Mười bảy? Hay mười tám?
Từ một ngày nào đó, mỗi khi nhìn thấy Cố Trì Khê, tim nàng lại đập loạn xạ, nàng luôn đỏ mặt, lúc nhỏ không thể buông tay chân mà ôm cô. Sau đó, nàng phải cân nhắc những gì mình nói trước mặt Cố Trì Khê, vừa ỷ vào người kia sủng chính mình mà tới gần, vừa cẩn thận không để lộ cảm xúc của mình.
Nàng nghĩ rằng Cố Trì Khê chỉ coi mình là em gái.
Khi đó Cố Trì Khê đang học đại học, luôn lạnh lùng xa cách, tính tình ngày càng trưởng thành, có một hàng dài người theo đuổi, cả nam lẫn nữ.
Ôn Ninh thường đến trường chơi với cô.
Vào tháng Tư, những bông hoa trong khuôn viên trường nở rộ, những đại lộ dài được lót bằng màu tím và đỏ rực rỡ, tràn ngập một bầu không khí thơm ngát.
Cố Trì Khê dẫn Ôn Ninh đi dưới gốc cây, gặp rất nhiều đồng học quen biết, chào hỏi cô, hỏi người bên cạnh là ai, cô chỉ nói: Là em gái tôi.
Ôn Ninh mặc dù còn là học sinh trung học, nhưng bởi vì gia cảnh khá giả, được cha mẹ sủng ái, cho nên nàng không có chút nào cảm giác mộc mạc quê mùa, hơn nữa nàng có gương mặt khả ái kiều mị, một đôi mắt to sáng rất thu hút.
Các đồng học cho rằng đó là em gái ruột của cô, liên tục cảm thán nhà có gien tốt.
Ôn Ninh có chút không vui.
Cái miệng nhỏ chu ra.
Đi ngang qua cửa cửa hàng, trước quán trà sữa có một hàng dài người xếp hàng, Cố Trì Khê đi mua bánh quế và ca cao sữa yêu thích của Ôn Ninh, hai người ngồi trên ghế đá bên hồ, cô nhìn nàng ăn.
Gió mát thổi tung mái tóc trên trán, sưởi ấm khuôn mặt lạnh giá của cô.
“Tỷ tỷ......”
“Hửm?”
“Có người thích chị không?” Ôn Ninh giả vờ tùy ý hỏi, nhấp một ngụm trà sữa, phồng má.
Cố Trì Khê theo bản năng nói: “Có, rất nhiều.”
“...”
Ôn Ninh ngẩn ra, trà sữa nghẹn ở cổ họng, thật lâu mới nuốt xuống, lạnh lẽo xông thẳng vào phổi.
Nàng nhớ đến bài tỏ tình mà nàng nhìn thấy trên Tieba.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Ninh Ninh?” Sắc mặt Cố Trì Khê đột nhiên thay đổi, vội vàng ôm lấy nàng, “Làm sao vậy? Đừng khóc -- “
“Vậy có phải chị muốn yêu đương không?”
“Ai nói?”
Ôn Ninh nghẹn ngào khóc nói: “Lên đại học sẽ không yêu đương sao? Nhiều người thích chị như vậy...”
Ca cao ngọt ngào, bánh ngọt ngào nhưng vị đăng tan chảy trong miệng.
Cố Trì Khê sửng sốt, dở khóc dở cười: “Ngốc.” Cô lấy tay lau nước mắt cho Ôn Ninh, “Có người thích tôi không có nghĩa là tôi sẽ yêu đương.”
Ôn Ninh rũ mắt xuống, không nói gì.
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má, đầu ngón tay ấm áp.
“Ninh Ninh không muốn tỷ tỷ yêu đương sao?”
Ôn Ninh gật đầu.
“Tại sao?”
Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Cố Trì Khê, trong đôi mắt đen láy hình như có chút gì đó giống như chờ mong, nàng không hiểu, lại cảm thấy tâm tư sắp bại lộ, vội vàng tìm cách che đậy.
“Bởi vì...” Ôn Ninh thút thít nói: “Nếu tỷ tỷ yêu đương sẽ không có thời gian nói chuyện với em, như vậy tỷ tỷ sẽ không phải của một mình em nữa.”
Nàng không muốn thân phận “em gái“.
Cuối cùng lại dùng nó yểm trợ.
Cố Trì Khê im lặng.
Gió bên hồ mát mẻ, lẫn với hơi nước, phả vào mặt ẩm ướt.
“Tỷ tỷ?”
“Ừm.”
“Sao chị không nói chuyện?”
Ôn Ninh nhìn vào mắt Cố Trì Khê.
Giống như bị một lớp bụi bao phủ, không còn sáng như trước nữa.
Cố Trì Khê cong khóe môi, sủng nịch hôn lên tóc nàng, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ sẽ không thích người khác, cũng sẽ không yêu đương, vĩnh viễn chỉ có một mình Ninh Ninh.”
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù rất ích kỷ cùng vô lý nhưng nàng rất hạnh phúc.
...
Phim đã chiếu xong, màn hình lớn nhảy tới trang menu rồi đứng yên.
Ánh đèn chiếu lên vệt nước mắt trong suốt như pha lê trên mặt Ôn Ninh, hàng lông mi vừa được rửa sạch vừa dày vừa đen bóng, thân thể khẽ co rút, ngơ ngác nhìn không trung.
Bây giờ là mười một giờ.
Ôn Ninh lau nước mắt, đứng dậy tắt máy chiếu và đèn rồi ra khỏi phòng.
Phòng được thắp sáng bởi ánh đèn màu cam, những bức tranh sơn dầu trên tường được phủ bằng sáp, tỏa sáng. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, có tiếng nước bắn tung tóe và những giọt nước nhỏ đọng trên kính cửa sổ.
Nàng đẩy cánh cửa trượt ra, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Cửa sổ kính sát đất đang mở một nửa, Cố Trì Khê đứng một mình trước cửa sổ, bóng lưng cao gầy, cả người như có một vầng hào quang trắng lạnh.
Cô tịch.
Lông mi Ôn Ninh khẽ động, xách dép lê đi tới trên thảm mềm, “Chị trở về lúc nào?”
Bóng lưng vừa động, xoay người lại, mặt mày lãnh đạm có chút thất thần, ánh mắt ngưng mấy giây liền dán chặt vào Ôn Ninh trên mặt, nhàn nhạt nói: “Nửa tiếng trước.”
Vest trắng, tóc đen, uy nghiêm lại lạnh lùng.
Cô tựa hồ có chút thất thần, không cười, ánh mắt phiêu đãng, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt Ôn Ninh, nhưng lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Ly rót đầy rượu vang đỏ thẫm, khiến những ngón tay thêm thon thả cùng trắng nõn.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Ngày mai bay ca chiều.” Ôn Ninh nói.
Cố Trì Khê khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay cô thật xa lạ.
Trong lòng Ôn Ninh có chút bất an, cứng ngắc đứng tại chỗ, không đi cũng không được.
Một tia chớp xẹt ngang xé toạc bầu trời, gió mát thổi vào mang theo hơi ẩm. Nàng vuốt tóc trên trán, tiến lên một bước, đứng bên cạnh Cố Trì Khê, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Trì Khê lấy lại tinh thần, nghiêng người nhìn nàng một cái, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoay cái ly, không trả lời mà hỏi: “Hôm nay người kia đến xin lỗi em sao?”
“Ừm.”
“Quỳ xuống dập đầu?”
“Ừm.”
Ôn Ninh bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa xối xả bao phủ đường phố, không khí đầy sương mù.
Cố Trì Khê nhấp một ngụm rượu, “Ngủ đi.”
Mí mắt của cô rũ xuống một nửa, giữa hai lông mày có chút u sầu lại có chút mệt mỏi. Ôn Ninh quay đầu nhìn cô, không khỏi xúc động nói: “Tâm tình không tốt có thể nói với tôi.”
Suy đoán tám phần có thể liên quan đến cái gọi là “báo cảnh sát“.
Khóe môi Cố Trì Khê mấp máy, lại do dự không nói.
Cô không muốn những chuyện không tốt làm phiền Ôn Ninh, ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, huống chi ngay từ đầu chuyện này đã không liên quan gì đến Ôn Ninh. Ngược lại, Ôn Ninh nói như vậy khiến cô rất thụ sủng nhược kinh, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán rất nhiều.
“Không có,“ cô lắc đầu, “Đi ngủ đi.”
“Chị không ngủ sao?”
“Một lát nữa.”
“Vậy...” Ôn Ninh dừng một chút, “Tôi bồi chị.”
Cố Trì Khê nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười, vươn ngón út câu câu tay nàng, “Cảm ơn vợ. Bất quá thật sự không cần, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Hôm nay nàng phá lệ cho cô gọi như vậy. Ôn Ninh thầm nghĩ.
“Được, đừng thức quá muộn.”
“Ừm.”
Ôn Ninh quay người, lại nhìn cô một cái, chậm rãi đi trở về phòng.
Mưa nhỏ dần.
Cố Trì Khê đứng trước cửa sổ một hồi, ngồi ở trên sô pha, hơi hơi ngửa ra sau, khoanh chân, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm.
Ngày hôm kia, đội bảo trì làm nhiệm vụ trong kho kiểm tra thường xuyên báo cáo rằng số lượng lô vật tư hàng không mới vào kho quá ít, không có phụ tùng thay thế cho một loại máy bay nào đó để sửa chữa động cơ.
Bộ phận bảo trì gọi lô danh sách hàng tồn kho ra và kiểm tra cẩn thận, danh sách ghi 2.000 bộ đã được đưa vào kho, này phù hợp với danh sách của bộ phận mua hàng, tuy nhiên, nhân viên bảo trì đã báo cáo thực sự có không đủ phụ tùng, làm chậm tiến độ bảo trì. Sau đó, bộ phận bảo trì cử người đến kho kiểm tra định kỳ để kiểm kho, đếm các bộ thì phát hiện chỉ có 1.600 bộ.
Gần bốn trăm bộ biến mất.
Trước tiên, bộ phận Bảo trì cùng Bộ phận Mua hàng đã điều tra và kiểm tra tất cả tài liệu nhiều lần, nhưng không phát hiện ra cái gì sai.
Nhưng thực sự đang mất.
Lô vật tư hàng không đó được vận chuyển từ một công ty con, tự sản xuất và tự sử dụng hầu như không tốn kém gì, nhưng bản thân vật tư bay lại vô cùng quý giá, công ty con còn bán ra bên ngoài, 400 bộ đó trị giá trăm vạn, rất khó không cho người nghĩ đến việc kiếm lời.
Vấn đề không thể tìm ra, này khiến Cố Trì Khê lo lắng.
Trong phòng họp buổi chiều, hai bộ phận báo cáo toàn bộ sự việc, Cố Trì Khê xem qua hóa đơn, cơ bản chắc chắn có người định mua vật liệu, ngoài mặt chỉ có thể báo cảnh sát.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Có người lấy trộm đồ bán lại cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ là có thể làm kín đáo, tài liệu bao gồm cả video giám sát ra vào kho hàng đều không có vấn đề gì, hiển nhiên là gây án lên người bộ phận quản lý.
Trực giác của Cố Trì Khê cảm thấy vấn đề này không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến lời đại tỷ nói, cô chợt rùng mình, mơ hồ có một dự cảm chẳng lành...
Trời đã khuya, mưa đã tạnh.
Cố Trì Khê uống hết rượu trong ly, đứng dậy đóng cửa sổ, đi tắm.
Hai mươi phút sau, cô mặc váy ngủ đi ra, nhìn phòng ngủ của mình, rồi phòng ngủ của Ôn Ninh, do dự một chút rồi chọn cái sau.
Căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín.
Cố Trì Khê nhẹ nhàng sờ mép giường, vén chăn lên nằm xuống. Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, cô chăm chú lắng nghe, một tay chống người, cúi người cẩn thận hôn lên trán Ôn Ninh, sau đó nằm xuống.
Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng tim đập của nàng vô cùng rõ ràng, như ở ngay bên tai.
Cô chứng mất ngủ.
Có quá nhiều thứ linh tinh chồng chất trong đầu, hết thứ này đến thứ khác, khiến tâm trí cô vắt kiệt sức lực, nhưng cô như đi trên dây, mỗi bước đi đều không thể mắc sai lầm, thần kinh căng thẳng.
Cố Trì Khê nhắm mắt lại khe khẽ thở dài, xoay người ôm eo Ôn Ninh.
Sau khi trình báo với cảnh sát, cảnh sát đã nhanh chóng mở cuộc điều tra.
Sự việc không lộ ra, nội bộ vẫn trật tự, bình lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Trì Khê tiếp tục thúc đẩy dự án thành lập căn cứ Giang Thành, đi công tác tới lui, hôm đó cô vừa ra khỏi khu công vụ thì nhận được điện thoại của Khâu Diệc Thế, mời cô đi ăn cơm.
Cô yêu cầu tài xế đến thẳng địa chỉ mà Khâu Diệc Thế đã gửi.
Một nhà hàng trên tầng cao nhất cạnh biển.
Khâu Diệc Thế đang đứng trên gác mái, mái tóc đen thẳng dài đến thắt lưng tung bay trong gió, chiếc váy suông bay phấp phới, trên mũi đeo một cặp kính không tròng gọng vàng hình tròn - rõ ràng không phải cận thị mà là giả vờ.
Dáng vẻ của một tiểu thư thục nữ đoan trang.
“Khê tỷ-”
Nàng mỉm cười vẫy tay với Cố Trì Khê, kéo chiếc ghế bên cạnh mời cô ngồi xuống.
Cố Trì Khê ngồi xuống, ngữ khí bình tĩnh nói: “Có chuyện tốt sao?”
“Gọi món trước đi.” Khâu Diệc Thế cười thần bí, nhấn nút bên cạnh bàn, phục vụ nhanh chóng đi tới.
“Đưa vị này đi.” Nàng híp mắt mỉm cười.
Cố Trì Khê kinh ngạc liếc nhìn nàng, hoài nghi nàng có uống nhầm thuốc hay không, cầm ipad nhìn lướt qua một lượt, tùy tiện gọi món gì đó rồi đưa qua.
“Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi.”
“Vâng vâng--”
Khâu Diệc Thế hắng giọng, giơ tay đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Em chính thức thông báo em có đối tượng muốn kết giao.”
“Ai?”
“Chị có quen biết.”
“Sao?”
Cố Trì Khê nhấp một ngụm nước chanh.
Khâu Diệc Thế dùng hai tay chống cằm, cười đến đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Là Hà Du, em, Khâu Diệc Thế, muốn xxx chị ấy.”
“...”
Nước chanh còn chưa kịp nuốt xuống, Cố Trì Khê suýt chút nữa phun ra, vội vàng dùng khăn giấy che miệng.
“Hà Du?”
“Vâng vâng.”
“Tại sao?”
“Chị ấy rất dã,“ Khâu Diệc Thế nhướng mày, trong mắt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, đột nhiên nghiêng người về phía trước hạ giọng, “Khê tỷ, em không ngại nói thật với chị, lần đầu tiên em nhìn thấy chị ấy, em liền nghĩ... khụ, cái gì thì chị biết rồi đấy.”
Cố Trì Khê khẽ ho một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên.
Cô hiểu.
“Nhưng không phải em muốn xxx chị ấy, mà là em muốn chị ấy xxx em, hiểu không? Chính là như vậy... em tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống, sau đó chị ấy khụ khụ khụ--”
“Chỉ cần tỷ tỷ đúng chỗ, tư thế nào em cũng có thể làm được a a a a!”
Khâu Diệc Thế nói che che mặt, kích động hét lên.
Trước nay nàng luôn phóng khoáng, không ngại nói về khía cạnh này trước mặt bằng hữu, thậm chí đôi khi còn chia sẻ kinh nghiệm của mình với đối phương. Khi ở Anh, Cố Trì Khê thường được nàng phổ cập khoa học, dần dần cũng quen.
Chỉ là không ngờ sẽ là Hà Du...
Cố Trì Khê khiếp sợ, nội tâm lại có chút vui mừng.
Nhưng niềm vui này nhanh chóng tan biến, dựa trên hiểu biết của cô về Khâu Diệc Thế, cho dù có thích ai đó đến đâu thì đó cũng chỉ là mới lạ nhất thời.
Đến lúc đó, Hà Du vẫn sẽ là quả bom hẹn giờ bên cạnh Ôn Ninh.
Cố Trì Khê suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Diệc Thế, em là muốn đùa giỡn, hay là thật sự muốn theo đuổi cô ấy?”
“Chuyện này...” Khâu Diệc Thế suy nghĩ một chút, “Kết giao trước lại nói.”
“Nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng phải cảm ơn chị, Khê tỷ. Nếu không phải nhờ mối quan hệ của chị với Ôn Ninh, vậy sao em có thể tiếp xúc với chị ấy thuận lợi như vậy? Cho nên hôm nay em mời chị ăn cơm... Đúng rồi, em có một món quà cho chị.”
Nàng cúi đầu, lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ.
Nhỏ bằng lòng bàn tay, có giấy gói quà màu hồng, nhìn từ ngoài không thấy gì.
Cố Trì Khê khó hiểu nhìn nàng.
“Đồ tốt đó nha.” Khâu Diệc Thế chớp mắt, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Trước khi theo đuổi thanh mai, chị một mình đêm dài cô tịch, nhất định phải cần giải quyết. Có nó, cuộc sống về đêm của chị từ đây sẽ muôn màu muôn vẻ nga~”
Nói xong đẩy hộp qua.
Cố Trì Khê cau mày, giống như có thể đoán được bên trong là cái gì.