Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 40: Chương 40: Chương 39




Cố Trì Khê nhận món quà.

Trước kia Khâu Diệc Thế đã đưa cho cô những thứ tương tự, cô tịch thu, nhưng hôm nay tâm tình cô hiếm có vui vẻ, cô suy nghĩ một lát, vẫn là nhận lấy, coi như một cách ăn mừng cùng chúc phúc khác.

Mừng cho mối đe dọa của “quả bom hẹn giờ” đang yếu đi, chúc phúc tương lai món quà này sẽ được dùng cho người yêu.

Lấy về chưa chắc cho mình dùng.

“Cảm ơn.”

Cố Trì Khê cười nhạt, đem cái hộp nhỏ bỏ vào trong túi.

Khâu Diệc Thế kinh ngạc nhìn cô, nói: “Em còn tưởng chị sẽ không muốn, còn nghĩ cách thuyết phục chị nhận lấy. Quả nhiên là... sức mạnh của tình yêu chậc chậc...”

“Với những lời tốt đẹp của em, hy vọng sớm ngày cho em ấy dùng tới.” Cố Trì Khê bình tĩnh nói, nói lời này mặt không đỏ tim không đập.

Khâu Diệc Thế cười to, “Khê tỷ, chị thay đổi rồi, chị không còn là lão cán bộ như trước kia nữa.” Sau đó nàng gật đầu, “Nếu chị cảm thấy lực bất tòng tâm, cần sự giúp đỡ của em, vậy cứ việc tìm em lấy kinh nghiệm.”

Nàng kết giao với người có hai tình huống, một là chỉ đơn thuần là nhìn mặt, đặt ở bên người cảnh đẹp ý vui, hai là giao tiếp sâu, dựa trên điều kiện toàn diện mà quyết định có lên giường hay không, nàng tự nhận là khá có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

“Em đã từng nghiêm túc yêu đương chưa?”

“……Chưa.”

“Cho nên em không có kinh nghiệm, tôi tìm em cũng vô dụng.”

Khâu Diệc Thế cắn môi dưới, không phục nói: “Chị đây là đang khinh thường người.”

“Hửm?”

“Chỉ cần cho em ba tháng, em bảo đảm sẽ nắm Hà Du trong tay, là loại nghiêm túc,” Nàng búng tay một cái, bộ dáng thề son sắt đẩy gọng kính lên.

Ba tháng...

Đôi mắt của Cố Trì Khê hơi híp lại.

Cô không dám chắc trong vòng ba tháng sẽ tra ra mọi chuyện, càng không có tự tin dùng ba tháng để xóa bỏ khoảng cách bảy năm, hơn nữa công việc bận rộn, cô luôn đề phòng mọi chuyện công khai lại giấu diếm, thiếu phương pháp.

“Thời gian có ngắn quá không?” Cố Trì Khê thử kích động nàng.

Khâu Diệc Thế khẽ hừ một tiếng: “Chị không tin em.”

“Tin.”

“Vậy cứ đợi đi.”

Gió biển mằn mặn thổi qua, hôn nhẹ lên tóc cô. Mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, nhìn từ xa như bị biển cả bao la nuốt chửng, ánh chiều tà mờ ảo.

Các món ăn lần lượt được bưng lên.

“Diệc Thế...”

“Hả.”

“Tôi muốn cảm ơn em.” Cố Trì Khê cười nhìn nàng.

Khâu Diệc Thế: “?”

“Ăn đi.”

Trong quá trình điều tra vụ án, Cố Trì Khê đã đích thân đến nhà chứa kiểm tra.

Công việc của bộ phận bảo trì chủ yếu được chia thành hai phần: Bảo trì dây chuyền và kiểm tra thường xuyên. Bảo trì dây chuyền chịu trách nhiệm kiểm tra trước chuyến bay, điểm dừng và sau chuyến bay, kiểm tra thường xuyên chịu trách nhiệm bảo dưỡng quy mô lớn hoặc thay thế các bộ phận máy bay, được chia thành A- kiểm tra và C - kiểm tra.

Việc kiểm tra được thực hiện trên sân đỗ, thường là vào ca tối, kiểm tra C được thực hiện trong nhà chứa máy bay, về cơ bản là vào ca ngày.

Lần này tai nạn xảy ra trong nhà chứa máy bay kiểm tra C.

Tháng 9, nắng vẫn gay gắt, giống như thiêu đốt, nhiệt độ đường nhựa cao hơn so với nội thành.

Chiếc xe đặc chủng màu đen dừng trước cửa nhà chứa máy bay, Cố Trì Khê và thư ký được một nhóm người vây quanh, cùng nhau đi về phía trước. Trên toàn bộ dây chuyền bảo dưỡng có ba chiếc máy bay đang đậu, gồm hai chiếc A320 thân hẹp và một chiếc A330 thân rộng, đội ngũ bảo dưỡng xung quanh đang bận rộn.

Chiếc máy bay không thể ghép phụ tùng là chiếc A320, số đăng ký B-1517, nằm lặng lẽ trong góc nhà chứa máy bay, động cơ số 2 đã bị tháo dỡ, chậm tiến độ do thiếu phụ tùng.

Như một chú hề không tay.

Cố Trì Khê đi vòng quanh, nhìn đội trưởng của đội bảo trì, “Trước kia có từng xảy ra tình huống tương tự không?”

“Không có.” Đội trưởng là một nam nhân cao gầy khoảng ba mươi tuổi, kiên quyết lắc đầu, “Tôi vào công ty gần mười năm, chưa từng gặp qua chuyện như vậy.”

Tất cả các vật liệu hàng không dùng trong gia đình đều là hàng tự sản xuất. Rất ít phụ kiện cốt lõi và các bộ phận có độ chính xác cao phải nhập khẩu. Dự trữ vật liệu hàng không trong nhà chứa máy bay là đủ, sẽ không dùng hết.

Theo thời gian, những người kiểm soát quy trình chậm trễ, việc kiểm tra ra vào kho giống như vật trang trí, không ai cố ý kiểm tra danh sách, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, mọi người mới trở tay không kịp.

Cố Trì Khê cau mày nhìn chiếc máy bay.

Đoàn người lại đến kho vật tư hàng không.

Cửa ra vào nhà kho có một văn phòng nhỏ, cửa khép hờ, điều hòa nhàn nhạt thổi, thủ kho nằm ở trên bàn ngủ ngon lành.

Sắc mặt Cố Trì Khê tối sầm, phó tổng bên cạnh lập tức đi tới gõ bàn, thủ kho đang ngủ say giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên liền phát hiện lãnh đạo lớn nhỏ đều đang nhìn mình.

Hắn đưa tay lên lau nước dãi ở bên môi, vội vàng tắt giao diện trò chơi bài trên máy tính.

Căn phòng yên tĩnh.

Mọi người đều không dám thở ra.

Cố Trì Khê lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói một lời tiếp tục đi vào trong.

Vụ trộm vật tư hàng không đã vạch trần sơ hở trong quản lý, sau khi trở về công ty, Cố Trì Khê lập tức tổ chức cuộc họp, yêu cầu bộ phận bảo trì và bộ phận mua chấn chỉnh hệ thống, kiểm tra đội ngũ, bổ sung 400 bộ phụ kiện vật tư hàng không.

...

Trong vòng chưa đầy hai ngày, kết quả điều tra của cảnh sát đã được đưa ra.

Không ai nghĩ tớ tất cả các bằng chứng đều chỉ ra Khang Mỗ - giám đốc tài chính, hắn chỉ có một chút liên quan đến vấn đề này.

Hồ sơ xuất nhập cảnh và số liệu giám sát đều đối mặt với Khang Mỗ, hơn nữa trước kia hắn đã tốn rất nhiều tiền vào chứng khoán, kinh tế eo hẹp, từ góc độ động cơ phạm tội, hắn cũng vô cùng khả nghi.

Vào ngày vụ án được giải quyết, Khang Mỗ đã bị bắt.

Lúc đó Cố Trì Khê đang ở trong văn phòng thảo luận về căn cứ Giang Thành với La Khiêm, Đàm Giai gõ cửa đi vào. Nhìn thấy La Khiêm, cô gật đầu với hắn, đi đến chỗ Cố Trì Khê thấp giọng nói: “Cố tổng, Khang tổng giám đốc đã bị cảnh sát bắt đi rồi“.

Sau khi nói xong, cô lo lắng nhìn Cố Trì Khê, nhưng không nói nữa.

La Khiêm ngồi đối diện với cô, những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt đảo qua hai người.

Sắc mặt Cố Trì Khê bình tĩnh, không hề nhíu mày, phảng phất đây là chuyện không quan trọng, chỉ nhàn nhạt nói: “Hiểu rồi, làm việc đi.”

“...”

Đàm Giai nhất thời nghẹn lời, lo lắng bên cạnh có người thứ ba khó nói, nên xoay người rời đi.

Cố Trì Khê nhìn La Khiêm, nói, “Tiếp tục.”

La Khiêm liếc nhìn cửa văn phòng từ khóe mắt, sau khi nghe lời đó, hắn tỉnh táo lại, điều chỉnh tư thế ngồi theo thói quen, “Sẽ có phê duyệt sớm thôi, chậm nhất là tháng 2 năm sau. Ngoài chúng ta, còn có các hãng hàng không khác đăng ký, nhưng hiện tại thực lực toàn diện của chúng ta mạnh nhất, ngài đừng quá kiêng kị.”

Năm ngoái bị phát triển chiến lược quốc gia ảnh hưởng, Giang Thành là trung tâm kinh tế của miền Hoa Đông, đã trở thành một điểm đến thực sự được yêu thích trong ngành hàng không. Ai cũng muốn có được một phần của nó, cạnh tranh rất khốc liệt.

Trước kia, công ty chỉ có bộ phận kinh doanh ở thị trường Giang Thành, họ không được tự do làm việc gì, thỉnh thoảng bị các hãng hàng không quốc doanh bao vây, chèn ép.

Mà có một cơ sở có nghĩa là có thể thành lập một đội địa phương của Giang Thành, chiếm lĩnh thị trường lớn hơn. Các nhóm từ bán hàng, vận hành bay và bảo trì sẽ trở nên hoàn chỉnh, có thể mở thêm các tuyến xuất phát từ Giang Thành, các tuyến đường cũng có những lợi thế nhất định.

Chỉ cần có thể đạt được chỗ đứng vững chắc ở Hoa Đông, sau này tiến lên phía bắc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Ừm.”

Cố Trì Khê cầm bút, gõ gõ bàn, “Đừng coi thường kẻ thù, năm nay chúng ta đã rớt khỏi hạng nhất, đó là một lời cảnh báo.”

La Khiêm gật đầu đồng ý. . Hãу‎ tìm‎ đọc‎ tra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.