Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 43: Chương 43: Chương 42




Nói xong, cô thả một cánh tay buông thõng xuống, khi chạm vào tay Ôn Ninh, cô nhẹ nhàng câu ngón tay út của nàng ra.

Trước kia đây là hành động Ôn Ninh thích làm nhất với cô nhất.

Mỗi khi hai người muốn ước định cái gì, đều sẽ giơ ngón út cùng nhau nói: Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm không đổi được. Sau đó, cô sẽ theo thói quen mà gãi mũi Ôn Ninh.

Ôn Ninh lại mềm lòng.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Trì Khê luôn nhân nhượng nàng, có đôi khi nghĩ lại, có rất nhiều lúc nàng cảm thấy chính mình vô cớ gây rối, nhưng Cố Trì Khê lại âm thầm chịu đựng nàng, dỗ dành nàng, chưa bao giờ phiền chán.

Từng chút từng chút.

Hôm nay là sinh nhật của Cố Trì Khê.

Vẫn còn ba giờ nữa.

Nhân nhượng thì nhân nhượng.

Ôn Ninh lòng mang áy náy, đáp: “Được.” Nàng cong ngón tay, đem ngón út gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay.

“Cảm ơn vợ...” Cố Trì Khê nghiêng đầu hôn lên tóc của nàng.

Môi xuyên qua làn tóc mềm mượt chạm vào vành tai, không nhịn được hôn lại hôn, dọc theo vành tai chậm rãi di chuyển xuống gáy, cảm giác Ôn Ninh không ngừng run rẩy, cũng không tiếp tục nữa.

Ôn Ninh cũng không trốn tránh, chỉ nói: “Ra ban công đi.”

“Ừm.”

Tết Trung thu là phải ngắm trăng.

Đêm nay không có mây, trăng treo ở hướng đông nam, to như cái đĩa.

Trên ban công có một chiếc bàn tròn nhỏ, còn có mấy cái ghế đẩu, trên bàn có mấy chiếc bánh trung thu vỏ tuyết và một quả bưởi lớn, được đặt tượng trưng, không ăn được.

Ôn Ninh ngồi trên xích đu lắc qua lắc lại, Cố Trì Khê chen qua ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng cho người này muốn ngồi xích đu, cho nên nàng gõ ngón chân xuống đất, ổn định bản thân, nói: “Chị ngồi ở đây đi, tôi ngồi ghế đẩu.”

Nói xong muốn đứng dậy rời đi.

“Đừng—” Cố Trì Khê vòng tay qua eo kéo nàng lại, “Chúng ta ngồi cùng đi.”

“Nhưng hơi chật...”

Ghế xích đu hình tròn không lớn, một người ngồi thì rộng rãi, nhưng ngồi hai người thì có chút chật. Nhưng khung xương hai người mảnh khảnh, có thể ngồi được.

Cố Trì Khê tránh sang một bên, ôm lấy Ôn Ninh dựa vào người cô, hai người kề sát vào nhau, rất thoải mái. Ôn Ninh ngoan ngoãn phối hợp, để cho cô tùy ý nghịch tay và đầu mình.

Bóng đêm dày đặc, xung quanh yên tĩnh.

Ôn Ninh nhìn trăng, lẩm bẩm: “Ngày xưa, người ta ngắm trăng đều ngâm thơ…”

“Em biết không?”

“Đương nhiên,” Ôn Ninh nhướng mày, “Nghe này, khụ khụ, giường, trước, minh, nguyệt, quang, hahahahahahaha…” Đột nhiên bị chính mình chọc cười, xích đu đung đưa lắc lư, nàng theo bản năng vòng qua Cố Trì Khê.

Cố Trì Khê không nhịn được dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vành tai của nàng, nói: “Ngỡ mặt đất có sương.”

“Ừm, chị tiếp tục đi, câu tiếp theo.”

“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng?”

Nụ cười Ôn Ninh lập tức đọng lại trên mặt, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cúi đầu nhớ cố hương…”

Đây là cố hương của nàng.

Nàng nhớ không chỉ là cố hương, mà còn nhớ những người đã khuất.

Nàng nhớ ba mẹ mình.

Trước kia, vào dịp Tết Trung thu, ba mẹ nàng sẽ mang kính viễn vọng thiên văn về quê, mọi người sẽ ngồi trên mái nhà, dùng kính viễn vọng để ngắm trăng. Thỉnh thoảng, hai năm không về quê, nàng lại ra ban công tầng hai ngồi hóng mát.

Mẹ có thể làm bánh trung thu nhân thịt ngon hơn bánh bán bên ngoài.

Những năm gần đây chỉ có một mình, nàng không có khái niệm lễ hội gì cả, vì công việc nên Tết bay kín trời ba năm liền huống chi là Tết Trung thu. Thật lâu sau, cảm xúc chôn sâu trong đáy lòng chất thành núi.

Năm nay thì khác.

Cố Trì Khê đã trở về, hai người đã kết hôn, có mối quan hệ “gia đình” theo nghĩa hợp pháp.

Tuy rằng quan hệ giữa hai người khó xử không thể nói nên lời, nhưng hơn mười năm qua ngầm thiết lập ăn ý ngầm đã cho nhau tin tưởng, càng muốn tránh xa lại càng xích lại gần, lưu lại một tia ấm áp trong lòng.

Cứ như vậy, lúc này có một loại ấm áp mà người nhà đồng hành cùng nhau.

“Ninh Ninh...”

“Ừm.”

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Ôn Ninh ôm chặt cổ Cố Trì Khê, mặt áp vào hõm vai cô.

Cố Trì Khê ngẩn ra, đưa tay vuốt ve mặt nàng, chuyển chủ đề: “Ở nhà có rượu không? Có muốn uống không?”

“Được.”

Vốn tưởng Ôn Ninh sẽ từ chối, không nghĩ tới lại không chút do dự đồng ý. Nàng rời khỏi ngực cô, đi dép lê vào phòng rồi mở cửa đi ra ngoài.

Vì công việc, Ôn Ninh rất ít uống rượu, nhưng nàng vẫn sẽ mua một ít để ở nhà, để không muốn uống mà không có. Nàng đi xuống tầng một, mở chiếc tủ cạnh cầu thang, lục lọi trong đó, một vật mỏng hình chữ nhật rơi ra.

Nàng nhặt lên.

Là một album.

Bìa bằng giấy cứng hơi ngả vàng, các góc bị vênh lên, logo “Concert 2012 Lạc Thành” đã bị nứt, trên đó có chữ ký của ca sĩ.

Sắc mặt Ôn Ninh khẽ biến.

Đây là ca sĩ yêu thích của Cố Trì Khê, nhưng tiếc là đã qua đời được vài năm.

Đối với album có chữ ký này...

Chỉ một tuần sau sinh nhật lần thứ 20 của Ôn Ninh, nữ ca sĩ đã phát hành album mới, buổi ký tặng đầu tiên sẽ được tổ chức tại Lạc Thành. Thời điểm đó Cố Trì Khê đang làm việc, Ôn Ninh bất chấp trời lạnh mà trốn học để mua một album, xếp hàng để ca sĩ ký tặng, vì hàng đợi rất dài, nàng đã đứng trong gió lạnh hơn ba giờ. Ngày hôm sau về trường liền bị cảm lạnh.

Nàng đã mua hơn 1.000 bản để tăng doanh số, nhưng chỉ có 10 bản được chính ca sĩ ký tặng.

Mấy ngày nay không gặp Cố Trì Khê, nàng muốn cuối tuần về nhà để tạo bất ngờ cho cô, không nghĩ tới chờ nàng lại là một căn nhà trống.

Sau đó, nàng đã liên hệ với câu lạc bộ hỗ trợ, tặng hơn một nghìn album cho những người hâm mộ khác, ngoại trừ một phiên bản có chữ ký.

Vào mùa thu cùng năm, ca sĩ bất hạnh gặp nạn qua đời.

Album không xuất bản nữa.

Ôn Ninh giữ mãi không vứt đi, thỉnh thoảng dọn dẹp nhà cửa lại bới ra, tùy tay nhét vào.

Sau bảy năm, món quà này vẫn còn có thể tặng.

...

Chiếc ghế xích đu kêu cọt kẹt lắc lư, Cố Trì Khê dùng ngón chân gõ xuống đất, khóe mắt thoáng thấy Ôn Ninh đã quay lại, vội vàng tiến lên đón lấy ly rượu trong tay nàng, đặt lên mặt bàn.

“Đây là--”

Cô sững sờ nhìn cuốn album.

Ôn Ninh không nói gì, tự mình rót rượu, chất lỏng màu đỏ tươi rót đầy trong một chiếc ly trong suốt, tỏa sáng như một viên hồng ngọc sáng chói. Nàng ngồi trên chiếc ghế đu, nhấp một ngụm rượu.

Cố Trì Khê liếc nhìn nàng, đặt cuốn album xuống, cầm ly còn lại ngồi cạnh nàng.

Im lặng không nói gì.

Một làn gió mát phả vào mặt, hất tung mái tóc lòa xòa hai bên thái dương. Ôn Ninh lại nhấp một hớp rượu, ngậm trong miệng một lúc mới nuốt xuống: “Đầu tiên mua, muốn tặng cho chị, nhưng chị lại biến mất, tôi tìm chị đã lâu, tìm không thấy nên đành để ở nhà.”

Giọng nói của nàng mềm đến mức giống như được thở ra, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng sau lời nói của nàng có một chút run rẩy.

Cố Trì Khê đột nhiên nắm lấy tay nàng.

“Hiện tại đưa cũng không muộn đi?” Ôn Ninh quay đầu cười, ánh trăng chiếu vào trong mắt.

Đôi mắt này quá câu nhân, giống như hoa hồng trong sương mai, kiều mị, lãnh diễm, trong nháy mắt nâng lên đều rung động lòng người.

“Ninh Ninh…” Cố Trì Khê thấp giọng gọi nàng.

Nàng híp mắt cười, vội vàng ngắt lời: “Album có chữ ký đã không xuất bản nữa, chị có thích món quà này không?”

“...Ừm,“ Cố Trì Khê cười, “Tôi rất thích.”

Ôn Ninh không nói nữa.

Ban đêm không có mây, tầm nhìn đặc biệt tốt, bầu trời có màu đen nhạt, có một quầng sáng màu vàng nhạt xung quanh mặt trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy bề ngoài thiên thạch, giống như một mảnh vải nhỏ màu xanh đen bị tàn thuốc đốt cháy.

Ôn Ninh uống cạn rượu trong ly, lại rót, rót một lúc lại uống cạn, nàng không phải muốn uống, mà là không biết làm gì, nói cái gì, chỉ có thể uống.

Nàng không biết uống rượu, tửu lượng cũng không tốt, rượu đỏ có vị chát, hơi đắng, đối với nàng mà nói như là uống thuốc.

Nhưng này chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng.

Sau hai ba ly, hai má nàng dần trở nên khô nóng, không cần soi gương cũng biết hai má đã ửng đỏ.

Một lần ở nhà, nàng uống rượu 19 độ, uống được nửa ly thì bắt đầu đỏ mặt, hai ly liên tiếp liền cảm thấy chóng mặt.

Loại cảm giác rất tốt.

“Cố Trì Khê—” Nàng nhìn mặt trăng, gọi tên cô.

“Hửm?”

Người bên cạnh quay đầu lại, thấy hai má nàng ửng hồng, mày cau lại, đang muốn nói thì Ôn Ninh lại lên tiếng.

“Mấy năm nay chị thế nào?”

Nàng vẫn đang ngắm trăng.

Sắc mặt Cố Trì Khê khẽ biến, nhỏ giọng nói: “Cũng tốt.”

Ôn Ninh quay mặt đi, nhấp một ngụm rượu, híp mắt cười: “Kể cho tôi nghe về cuộc sống của chị ở Anh đi.”

Cố Trì Khê giật mình, “Phương diện nào?”

“Nào cũng được.”

“...”

Ôn Ninh cười rạng rỡ, lộ ra hàng răng trắng nhỏ.

Cố Trì Khê nhìn vào mắt Ôn Ninh, bên trong tựa hồ có một tia sáng lấp lánh, cô mơ hồ cảm giác được Ôn Ninh vì cái gì lại hỏi như vậy, nhưng đối với chính mình mà nói, lại là hận không thể xóa đi ký ức bảy năm qua.

Nhưng cô nói ra, là đối mặt trực tiếp với Ôn Ninh.

“Ở Anh mưa nhiều, tôi thật sự không thích thời tiết nơi đó...” Cố Trì Khê rũ mắt xuống, thanh âm trầm thấp, giống như tội phạm giải thích quá trình phạm tội.

Năm đó cô 23 tuổi, đang học thạc sĩ tại Anh, cô chọn chuyên ngành kinh doanh, sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm việc tại địa phương.

Lúc đầu, cô không biết tương lai của mình nằm ở đâu.

Mẹ ngày nào cũng ăn nhậu chơi bời, không chút quan tâm đến nàng, ghê ghớm lắm chỉ nói một câu: Về nhà của ba con đi, ngoan một chút, biểu hiện tốt một chút, sau này để ba chia nhiều gia sản một chút.

Không thể về nước, sản nghiệp của gia đình không thể chạm tới, chỉ có thể dựa vào chính mình ở nước ngoài.

Cô coi như chấp nhận số phận của mình.

Nhưng nghĩ điều này sẽ tương đương với việc bị người khác xâu xé, cô liền không cam lòng. Sau đó, cô đến một công ty lớn ở Anh làm việc 5 năm, leo từ vị trí nhân viên lên vị trí quản lý.

Khi đó cô cho rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa nên hoàn toàn cắt đứt mọi suy nghĩ, quên đi quá khứ, quên đi Ôn Ninh, yên tâm ở lại địa phương làm ăn sinh sống. Quá trình của giai đoạn này thật đau đớn, chính niềm tin đã tạm thời cứu cô, nhưng cô không phải là một tín đồ thành kính, cô chỉ muốn tìm kiếm bồi đắp cho trái tim bị vỡ nát của mình.

Không nghĩ tới, cái chết của cha cô đã mang lại hy vọng cho cuộc sống của cô.

Mọi tội lỗi bắt đầu từ nam nhân kia, mọi thống khổ cũng kết thúc từ nam nhân kia...

Cố Trì Khê chỉ nói phương diện học tập của mình.

Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Ninh.

Ánh mắt Ôn Ninh mơ hồ, mặt tựa hồ càng đỏ hơn, “Chị cùng Khâu Diệc Thế gặp nhau ở Anh sao?”

“……Ừm.”

“Hai người quen nhau như thế nào?”

Nguyên lai là muốm biết cái này.

Cố Trì Khê có chút ngoài ý muốn, nhưng giống như hiểu ra cái gì, đột nhiên mỉm cười, “Trường học tổ chức một lễ hội âm nhạc, tôi tham gia biểu diễn. Em ấy xem xong đã đến hậu trường tìm tôi, cứ như vậy mà quen biết nhau.”

“Quan hệ của hai người rất tốt sao?”

“Khá tốt.”

“Ò.”

Ôn Ninh cúi đầu nhìn rượu đỏ trong ly.

Nàng ghen tị với Khâu Diệc Thế.

Bảy năm...

Nếu nàng biết Cố Trì Khê ở đâu, nàng đã đuổi theo cô tận chân trời góc biển, nhưng người này giống như đã bốc hơi, bỏ lại nàng không một lời từ giã, mặc kệ nàng thống khổ cùng tuyệt vọng.

“Ninh Ninh, tôi và Diệc Thế không giống như em nghĩ-”

“Tôi nghĩ cái gì?”

Ôn Ninh tức giận ngắt lời Cố Trì Khê, lạnh lùng nhìn cô: “Chị có bao nhiêu bằng hữu thì liên quan gì đến tôi? Tại sao chị lại tự mình đa tình như vậy? Tôi nói cho chị biết, Cố Trì Khê, tôi môkt chút cũng không quan tâm đến chị, tôi xem như chị đã chết rồi!”

Đầu óc choáng váng, rượu bốc lên ngùn ngụt, hai má càng lúc càng nóng, hơi nóng từ trán lan xuống tận cổ.

Những cảm xúc bị kìm nén bùng phát.

Hốc mắt đau xót, Ôn Ninh ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, cố nén nước mắt, nhìn chằm chằm bình rượu trên bàn, vươn tay cầm lấy.

Những lời cay nghiệt như vô số nhát dao sắc bén cứa vào tim Cố Trì Khê, để lại những vệt máu, máu chảy, tứ chi đau nhói, hai tay cô run rẩy, suýt nữa thì không thể giữ được ly rượu.

Thấy Ôn Ninh cầm lấy bình rượu, cô vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, “Ninh Ninh, không thể uống nữa.”

“Không cần chị quản.”

“...”

Cố Trì Khê vô lực buông tay, Ôn Ninh đứng dậy, xuống ghế xích đu, ngồi trên ghế đẩu, rót cho mình một ly rượu đầy.

Vị đắng chảy xuống cổ họng làm hòa tan đi chút cảm xúc.

“Tôi đã đến gặp cố vấn của chị, gọi cho tất cả đồng học của chị, hỏi từng người, rồi đi đến tất cả những nơi chị đã từng đến, bao gồm cả những nơi chúng ta đã cùng nhau đi... Tôi tưởng chính lời thổ lộ đột ngột của tôi đã khiến chị sợ hãi, không có cách nào tiếp tục làm bạn, cho nên chị mới biến mất, trốn đi, để tôi không tìm thấy chị...”

“Ba mẹ tôi bị lừa đầu tư, nợ nần chồng chất, bán nhà đất khắp nơi, về thì gặp tai nạn trên đường cao tốc… Lúc đó tôi nghĩ, giá như có chị ở bên cạnh thì tốt biết mấy, hoặc là, ngay cả khi chị gọi cho tôi, để tôi nghe thấy giọng nói của chị...”

“Tôi đoán, hẳn là chị rất chán ghét tôi, rất ghê tởm tôi, chị xem tôi như em gái, mà tôi cư nhiên đối với chị lại có loại ý nghĩ này.”

Ôn Ninh quay lưng về phía Cố Trì Khê, thanh âm khàn khàn, giống như đang nói một mình.

Nàng say rồi.

Nàng có rất nhiều lời nói, cái gì cũng dám nói.

Cố Trì Khê nhìn bóng lưng của nàng, lẩm bẩm nói: “Sao tôi có thể chán ghét em, sao có thể ghê tởm em.”

—— Tôi vui mừng còn không kịp.

“Nhưng chính là chị đã biến mất.” Ôn Ninh nghẹn ngào đứng lên.

Cố Trì Khê ngẩng đầu nhìn nàng, môi mấp máy, tay cầm ly không tự chủ được run lên, sau đó đứng dậy, đặt ly lên bàn, trực tiếp ôm lấy nàng.

“Ninh Ninh...”

“Nếu có một ngày em phát hiện tôi không tốt như em tưởng tượng, cũng không phải là 'tỷ tỷ' hoàn hảo trong lòng em, phát hiện tôi thực ra rất xấu xa vô liêm sỉ, em sẽ làm thế nào?” Cố Trì Khê hôn tai nàng.

Lời nói đầy ẩn ý sâu xa, thấp thỏm bất an.

Cả người Ôn Ninh run lên, đầu óc choáng váng, nàng hoàn toàn không hiểu ý tứ của những lời này, chân như nhũn ra, hoàn toàn ngã vào trong ngực Cố Trì Khê, lẩm bẩm không rõ: “Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ...”

“Ninh Ninh?”

“……Ừm.”

Mặt nàng rất nóng, hơi thở như thiêu đốt, khi nói chuyện mắt đều cười rộ lên.

Biết nàng say, Cố Trì Khê bất đắc dĩ thở dài, kéo tay nàng khoác lên vai mình, đỡ nàng vào phòng, cẩn thận đặt nàng lên giường, xoay người đi ra ban công thu dọn đồ đạc.

Thu dọn xong đã mười giờ rưỡi.

Ôn Ninh nằm ngửa, trên mặt và cổ đều lộ ra một mảng lớn hồng nhuận, giống như hoa đào nở rộ, hai mắt khép hờ, tựa hồ không có buồn ngủ.

Đèn vừa tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

“Tắt đèn làm gì?”

Cố Trì Khê nằm trong bóng tối dưới chăn, nghiêng người, vòng tay qua eo Ôn Ninh, “Ngủ đi.”

Cô như đang ôm một ngọn lửa.

“Rượu còn chưa uống xong…” Ôn Ninh rầm rì nói.

Hô hấp thở ra rất nóng, có mùi rượu, Cố Trì Khê không nhịn được hôn lên đôi môi mỏng, xúc cảm mềm mại kia làm cô nhất thời mê mẩn.

“Ưm--”

Cổ họng Ôn Ninh tràn ra tiếng rên rỉ, mặc dù nàng còn tỉnh táo, nhưng tứ chi nặng nề chậm chạp, muốn động cũng phải dùng sức, chỉ có thể thụ động chịu đựng nhiệt tình như vậy.

Nàng bất tri bất giác thả lỏng, mở miệng, Cố Trì Khê nhân cơ hội lẻn vào, đoạt lấy.

Một ngọn lửa liền bùng lên.

Thở gấp, tim đập hỗn loạn, dã thú trong lồng ngo ngoe rục rịch.

“Ninh Ninh...”

“Ừm.”

“Tôi yêu em.”

Một giọng nói kéo dài bên tai, Ôn Ninh cảm thấy mình như rơi vào nước sôi, lên xuống thất thường, sau đó giống như bị nướng trên lửa, cực kỳ nóng.

Ý thức tỉnh táo nói với nàng rằng nàng không thể tiếp tục, nhưng nàng không thể điều khiển tay chân.

Những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Còn có điên cuồng của ngày hôm đó.

Toàn là tra tấn.

Cố Trì Khê ngồi dậy bò qua đầu nàng, mở tủ đầu giường, mò mẫm trong bóng tối tìm một cái hộp nhỏ hình vuông, lấy ra.

Cảm giác được động tĩnh, Ôn Ninh biết nữ nhân này muốn làm gì, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Không được...”

Lời còn chưa dứt đã bị chặn lại.

...

Đêm khuya trăng lên cao, trong nhà lửa cháy phừng phừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.