Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 44: Chương 44: Chương 43




Sau nửa đêm trời mưa nhỏ.

Bên ngoài mát lạnh, nhưng nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, trong bóng tối, hai cái bóng không thể tách rời, tiếng nước chảy róc rách kèm theo tiếng mưa rơi lộp bộp, còn có tiếng thì thầm khe khẽ.

“Ninh Ninh, đừng khóc...”

“Ngoan.”

“Lần cuối cùng.”

Cố Trì Khê ôm lấy Ôn Ninh nhẹ giọng dỗ dành, hai mắt Ôn Ninh hai mắt đẫm lệ, lẩm bẩm mắng: “Vô sỉ... Đồ lưu manh...”

Lúc đầu nàng say đến mức hoa mắt, nhưng bị con sói này chờ cơ hội phục kích, lúc này lăn lộn nàng đã tỉnh táo, Cố Trì Khê còn chưa đã thèm, ngoài miệng hống đến dễ nghe.

“Ừm, tỷ tỷ vô sỉ, tỷ tỷ là đồ lưu manh.” Cố Trì Khê theo nàng nói.

Ôn Ninh cắn chặt răng, dùng sức đá muốn đá người này ra, không ngờ mắt cá chân lại bị nắm lấy.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, âm thanh xào xạc, hoa cỏ trong sân còn chưa kịp khô héo đã bị mưa gột rửa, cành lá đứng thẳng, đung đưa theo gió, nước đầy ắp nhỏ giọt xuống thảm hoa.

Sau ba giờ sáng, mưa tạnh, đám lửa được dập tắt hoàn toàn.

Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ...

Một tia nắng chiếu xuống mặt đất, quần áo vương vãi, lớn nhỏ giấy bóng, một ít bao ngón tay đã qua sử dụng, tất cả đều hỗn độn.

Trong chăn, Ôn Ninh vừa động đậy, tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như bị ai dùng búa đập mạnh vào đầu. Nàng mơ màng mở mắt ra, nhưng trước mắt nàng là một khuôn mặt phóng đại.

“!”

Nàng giật mình ngồi dậy, chăn tuột xuống, vai lạnh cóng.

Ôn Ninh cúi đầu nhìn.

Thân thể trần trụi, trên da thịt trắng nõn in vài vết đỏ sẫm, nổi lên những vết máu nhỏ lại dày đặc, có chút đáng sợ. Nàng sững sờ vài giây, chợt nhớ lại chuyện tối qua, đầu đau như sắp vỡ tung.

“Tsk--”

Nàng nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa thái dương.

Cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu nàng, có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ, nàng còn tưởng là mơ, người kia hết lần này đến lần khác hống nàng, thanh âm nhỏ nhẹ, nhưng lần lượt không chịu buông tha cho nàng.

Mà đầu óc nàng hỗn loạn, không rõ ràng lắm, chỉ biết thuận theo bản năng của cơ thể.

Cho nên hai người...

Ôn Ninh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn đầu sỏ gây tội đang ngủ say, vừa bực mình vừa hối hận, nàng vỗ mạnh vào vai người kia, tức giận nói: “Dậy!”

Không có phản ứng.

Sắc mặt nàng càng đen, lại vỗ mạnh một cái, “Này——”

Vẫn không có phản ứng.

Người này???

Tinh lực dưa thừa vào ban đêm khiến nàng muốn chết đi sống lại, nhưng ban ngày lại ngủ như đầu lợn chết. Ôn Ninh càng nghĩ càng tức giận, đưa tay nhéo mũi cô một cái.

“Cố, Trì, Khê, chị, lại, không...”

Lời còn chưa dứt, Cố Trì Khê trong lúc ngủ nhíu mày, hít cái mũi, xoay cổ hất tay nàng ra, thản nhiên mở mắt ra, ánh mắt mê ly nhìn nàng.

“Ninh Ninh...”

Trong thanh âm có chút buồn ngủ.

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Ôn Ninh, cô sửng sốt một chút, nghĩ đến chuyện tối qua, cô lập tức hiểu ra, chậm rãi kéo chăn lên che mũi, chỉ để lộ hai con mắt: “Tôi sai rồi.”

Nói xong, cô chớp chớp mắt.

Bộ dáng ủy khuất lại sợ hãi.

Ôn Ninh lập tức mềm lòng, nàng có chút không đành lòng, phần lớn lửa giận cũng tiêu tán đi.

Dù sao cũng là uống rượu hỏng việc, biết tửu lượng mình không tốt, nhưng lại một mình uống hơn nửa bình rượu vang, choáng váng thành như vậy. Nàng ra ngoài không dám xằng bậy như vậy, chỉ khi ở nhà an toàn tuyệt đối nàng mới dám cho phép mình bị men rượu làm cho tê liệt.

Nhưng mà, trong nhà có một tên “lưu manh“.

Nàng nhìn Cố Trì Khê bảo bảo ngoan ngoãn nhận sai, nhớ tới hai lần đã nhìn lén bên ngoài phòng họp, người này nhìn lạnh lùng đến mức nàng không thể tin được là cùng một người.

“Từ nay về sau đừng nghĩ vào phòng tôi nữa.” Ôn Ninh quay lưng xuống giường, nhặt váy ngủ dưới đất lên mặc vào.

Cố Trì Khê vén chăn lên, ôm lấy nàng: “Vợ...” Cô giơ tay lên gọi nàng, nhỏ giọng nói: “Hôm qua em cào tay đau quá.”

Trên cánh tay trắng nõn vài vết đỏ đậm.

Ôn Ninh nhìn thoáng qua, tức giận nói: “Đáng đời.”

“...”

Ôn Ninh giãy giụa đẩy cô ra, ngồi xổm xuống thu dọn đống hỗn độn, nhặt từng viên giấy và khăn ướt lên, có thể tưởng tượng lau cái gì. Nhìn thấy bao ngón tay đã qua sử dụng bên cạnh, mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, thế nhưng ma xui quỷ khiến đếm lên.

Một, hai, ba……

Sáu.

Dùng sáu cái?!

Ôn Ninh lập tức xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Nàng chộp lấy toàn bộ bao ngón tay và quả bóng giấy trong tay, bước nhanh đến thùng rác, ném vào, xoay người lại, không kịp đề phòng đụng phải đôi mắt cười như không cười của Cố Trì Khê.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đi ra ngoài.” Ôn Ninh tức giận nói.

Cố Trì Khê thu liễm cười, chỉ chỉ quần áo dưới đất, “Giúp tôi nhặt một chút.”

“Tự nhặt đi.”

“Nguyên lai em muốn nhìn thấy tôi khỏa thân sao?”

“...”

Ôn Ninh lườm cô một cái, cúi người nhặt váy ngủ ném tới trước mặt cô, “Mau mặc vào, mặc vào đi ra ngoài.”

“Ừm.”

Mặc dù biết tính tình của Ôn Ninh là như vậy, nhưng Cố Trì Khê bị lạnh nhạt đuổi ra ngoài như vị khách không mời cũng có chút khổ sở. Cô cúi đầu, mí mắt rũ xuống che giấu cảm xúc, nhanh chóng mặc váy ngủ vào, chưa kịp buộc lại đã cầm điện thoại rời khỏi phòng.

Ôn Ninh nhìn theo bóng lưng của cô biến mất ở ngoài cửa, trong lòng đột nhiên co quắp.

Nàng đây là đuổi người đi sao?

Nghĩ đến đêm qua say rượu chính mình đã nói ra lời trong lòng, Ôn Ninh vừa hối hận vừa bất an, giống như nàng đã giao yếu đuối của mình cho Cố Trì Khê, để cho cô tùy ý, nhìn mình chìm dần.

Nếu Cố Trì Khê lại không từ mà biệt giống như bảy năm trước thì sao?

Sao nàng lại có thể không tiếp thu bài học đây?

Nếu như bi kịch tái diễn, nàng thật sự chịu không nổi đòn nội tâm đả kích thấu xương. Cho dù nàng cầm lòng muốn đến gần Cố Trì Khê, nàng chỉ có thể đẩy cô xa hơn, không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc.

Sống thử là nguồn gốc của sụp đổ.

Ôn Ninh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống...

Cố Trì Khê đang nấu bữa sáng trong bếp.

Đêm qua lăn lộn đến ráng sáng, thân thể cô mệt mỏi nên hôm nay chín giờ sớm dậy, nhưng đến gần bữa trưa, cô chỉ nấu cháo đơn giản, chiên vài lát bánh mì nướng rồi bưng ra.

Đặt bát đĩa xong, cô ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Ninh đang đi xuống cầu thang, “Ninh Ninh, ăn sáng đi.”

“Ừm.”

Ôn Ninh máy móc ngồi vào bàn ăn, cầm thìa khuấy cháo nóng hổi, ​​nhẹ thổi thổi, Cố Trì Khê cũng ngồi xuống, lấy một miếng bánh mì nướng ăn trước.

Đột nhiên, tiếng thổi dừng lại.

“Chúng ta đừng sống cùng nhau nữa.” Ôn Ninh nhìn bàn ăn nói.

Cố Trì Khê nuốt thức ăn trong miệng, hỏi: “Vì cái gì?”

“Không vì cái gì cả, tôi không muốn.”

“Có phải là bởi vì... chuyện tối qua không?”

Ôn Ninh lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy chúng ta ở chung không tốt cho quan hệ hợp tác.” Giọng nàng trầm thấp, giống như người xa lạ.

“Nhưng trước khi lãnh chứng em đã đáp ứng rồi mà.” Cố Trì Khê không hiểu nàng muốn làm gì.

Ôn Ninh tiếp tục khuấy cháo nóng hổi, ​​sau đó hỏi: “Chị đã cho mẹ chị xem giấy hôn thú chưa?”

“Rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Ninh Ninh?” Cố Trì Khê mơ hồ có một dự cảm không dành.

Quả nhiên, Ôn Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt mất tinh thần nhìn cô: “Tôi không muốn tuân theo hiệp nghị nữa, chị cũng không cần tuân theo, trực tiếp ly hôn đi, tôi sẽ từ từ trả trả lại số tiền tôi còn nợ nợ.”

Nợ ngân hàng là nợ, nợ Cố Trì Khê cũng là nợ, đều như nhau.

Nàng đang nói cái gì?

Hai người nhìn nhau, ánh mắt Cố Trì Khê sâu thẳm, trong đôi mắt đen láy lóe lên tia nước, thật lâu sau, cô hít sâu một hơi, nhìn đi chỗ khác, khóe môi chậm rãi nhếch lên, “Không thể ly hôn, nhưng tôi có thể đáp ứng em sau này sẽ không ở chung.”

“Ăn cơm xong tôi sẽ dọn đi.”

“Đồ đạc của em cũng không cần thu dọn về, cứ việc đặt ở khách sạn đi, có việc bận thì tới nghỉ ngơi, nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ tránh đi.”

“Như vậy em hài lòng không?” Cô quay đầu lại nhìn về phía Ôn Ninh, hốc mắt có chút đỏ.

Ôn Ninh run tay, thìa rơi vào trong bát, đụng vào nhau phát ra một tiếng “Đinh” giòn vang, nàng không nói lời nào, lại cầm thìa lên, múc từng ngụm cháo rất nhanh đã chạm đáy.

“Không cần thì thôi vậy,“ cô lắc đầu nói, “Tôi nói nhảm, em coi như tôi chưa nói gì đi.”

Cố Trì Khê cho rằng nàng đã quyết tâm ly hôn, trong lòng cảm thấy lạnh, đột nhiên cảm thấy vô lực chưa từng có: “Ninh Ninh, em thật sự... hận tôi như vậy sao?”

“Không hận, hiện tại là sợ.”

“Sao?”

Ôn Ninh cứng ngắc lắc đầu như con rối: “Không có gì.”

Một cơn mưa mùa thu đổ xuống, tiết trời dần trở nên lạnh lẽo.

Sự cố vật liệu hàng không đã trôi qua cả tuần mà không gây ra bọt nước nào, Khang Giám đốc đã quay trở lại vị trí của mình, công ty không truy cứu thêm nữa.

Khang Giám đốc lòng mang oan khuất cho nên đương nhiên không thể nhận tội, cảnh sát đã lên kế hoạch điều tra lại nhưng vì một số yếu tố nên họ đã dừng vụ án lại, cuối cùng rút hồ sơ, vụ án cứ để như vậy không giải quyết được gì.

Trong lòng Cố Trì Khê thầm nghĩ, chuyện này ngoại trừ chính mình không ai biết nội tình, nếu như người đứng sau nóng lòng muốn đạt được kết quả, bọn họ nhất định sẽ làm gì đó, hoặc là tiếp tục hãm hại các giám đốc điều hành khác trong công ty, hoặc là trực tiếp gây khó dễ cho cô.

Điều tiếp theo cần làm chỉ là chờ xem.

Từ sau sinh nhật, cô rất ít quay lại Vịnh Thiên, thỉnh thoảng về khách sạn sẽ gặp Ôn Ninh, cô cũng không quấy rầy nàng, hơn nữa vì lịch trình công việc bận rộn nên hai người ít tiếp xúc với nhau ngoại trừ báo cáo hàng ngày cho Ôn Ninh.

Không giống trước kia, khi cô báo cáo, Ôn Ninh sẽ trả lời cô.

Phần lớn đều là “ừm” hoặc là “được”, đơn giản mà lãnh đạm, mặc dù lời nói không thể phán đoán cảm xúc, nhưng cô có thể cảm nhận được thay đổi nho nhỏ.

Buổi tối, cô nhận được điện thoại của Ôn Ninh.

Dãy số chưa bao giờ xuất hiện trên kể từ ngày được đổi thành “Ninh Bảo”, cho nên Cố Trì Khê nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu mới phản ứng lại.

“Ninh Ninh?”

Điện thoại trầm mặc một lát, giọng nói trầm thấp của Ôn Ninh truyền đến: “Chị đang ở đâu?”

“……Công ty.”

“Đêm nay có trở về Vịnh Thiên không?” Ôn Ninh hỏi.

Tim Cố Trì Khê đập thình thịch, vui sướng vỡ òa, nhưng vẫn tỉnh táo nói, “Sao vậy?”

“Tìm chị có chút việc.”

“Có chuyện gì sao?”

Do dự một lát, thanh âm trầm xuống: “Về lại nói.”

“……được.”

“Vậy tôi chờ chị.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Trì Khê ôm ngực trái, cảm nhận rõ ràng tần số đập nhanh trong lòng bàn tay. Cô thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại, trong lòng không khỏi nghĩ đến hai chữ “ly hôn“.

Chẳng lẽ Ninh Ninh lại nghĩ tới chuyện ly hôn?

...

Mặt trời lặn nhuộm đỏ cả bầu trời.

Cố Trì Khê đi xuống tầng hầm, ngồi vào xe ở vị trí riêng, yêu cầu tài xế đi thẳng đến Vịnh Thiên. Cô ngồi ở hàng sau, lông mày rũ xuống, dùng điện thoại xem lịch trực tuần tới của Ôn Ninh.

Dịp nghỉ lễ Quốc khánh là cao điểm, lượng hành khách sẽ đông gấp mấy lần ngày thường, tổng lượng chuyến bay của hãng trong tuần tới sẽ tăng đáng kể, đồng nghĩa với việc các đội bay sẽ phải tăng ca nhiều hơn.

Tuần tới Ninh Ninh sẽ bay bốn ngày liên tiếp, 16 chặng, nghỉ 48 giờ, bay bốn ngày liên tiếp, mật độ rõ ràng là lớn hơn so với trái vụ.

Cố Trì Khê gửi tin nhắn WeChat cho trợ lý:

[Hủy chuyến bay bốn ngày từ 5/10 - 8/10 của Ôn Ninh]

Dư lại cho Đàm Giai làm.

“Cố tổng...” Tài xế Tiểu Phạm đột nhiên nói.

“Sao?”

“Hình như phía sau có một chiếc xe đang theo dõi chúng ta.” Hắn nói, lại liếc nhìn kính chiếu hậu.

Cố Trì Khê nghe xong liền cau mày, quay đầu nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.