Cửa sổ phía sau có treo một tấm rèm, Cố Trì Khê hé ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài, quả nhiên là một chiếc Volkswagen màu đen biển số địa phương đang đuổi theo phía sau.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe không quá xa cũng không quá gần, xuyên qua kính chắn gió có thể nhìn thấy trên xe chỉ có tài xế, là nam, mặc quần áo màu đen, không thấy rõ khuôn mặt cụ thể.
Đoạn đường này rộng rãi, là con đường duy nhất đi từ sân bay vào thành phố, xe cộ tương đối đông đúc, bên cạnh còn có những chiếc xe khác, rất khó phán đoán chiếc Volkswagen màu đen này có bám đuôi hay không.
Cố Trì Khê đóng rèm lại, nói với tài xế: “Giữ tốc độ này, qua cầu Lạc Giang đi vào thành phố.”
“Vâng.”
Khu vực sân bay nằm ở phía đông Lạc Thành, ngăn cách Lạc Giang với khu đô thị. Có bảy cây cầu bắc qua sông, cầu Lạc Giang là cầu ngắn nhất theo đường thẳng và gần khu đô thị nhất, mà đi qua cầu Tân Châu khác sẽ thuận tiện đến Vịnh Thiên hơn.
Để đến Vịnh Thiên, trước tiên phải đi qua cầu Lạc Giang, đi qua khu vực đô thị lại đi vòng quanh, hoặc lái xe về phía đông thành phố lâu hơn một chút, qua cầu Tân Châu sẽ đi thẳng đến thành phố cổ.
Để đảm bảo an toàn, cô không thể trực tiếp đến Vịnh Thiên.
Ở ngã tư phía trước có đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Cố Trì Khê quay người, lặng lẽ vén tấm rèm nhỏ, chiếc Volkswagen màu đen đậu chéo phía sau, cũng đi thẳng.
Có thể nhìn thấy rõ nam nhân lạ mặt ngồi trên ghế lái hơn một chút.
Hắn để tóc húi cua, gầy, có làn da ngăm đen, nhìn từ góc độ này, đối phương giống như đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô mở camera điện thoại, hướng ống kính vào khe hở, chụp ảnh biển số xe rồi gửi cho trợ lý.
Đàm Giai: [? ]
Cố Trì Khê: [Chờ một chút]
Đèn xanh, xe bắt đầu di chuyển.
Đi qua đường giao thông này sẽ đi ra khỏi khu vực sân bay, đây là điểm giao lộ đầu tiên cho các phương tiện đi từ sân bay, sau đó là đường giao thông thứ 2 và thứ 3 là giao lộ hội tụ các phương tiện giao thông. Chiếc xe vẫn bám sát phía sau, giống như càng bám sát hơn vì số lượng xe ở đầu cầu nhiều hơn.
Sau khi ra khỏi cầu, lại có một lưu khẩu khác.
Chiếc xe phía sau vẫn còn đó.
Thần sắc Cố Trì Khê ngưng trọng, trầm giọng nói: “Tiểu Phạm, đi đường Uyên Ninh đến quảng trường Bạc Hoa, đi đông tiến tây dạo một vòng, băng qua phố tài chính, sau đó trở lại cầu Lạc Giang, đến khách sạn.”
“Chú ý giữ khoảng cách, không cần chạy quá nhanh, tránh xa người đi bộ và xe điện một chút.”
Tài xế dừng một chút, gật đầu: “Được, Cố tổng.”
Chiếc xe chạy dọc theo tuyến đường mà Cố Trì Khê đưa ra, vòng qua một vòng trong khu đô thị, chiếc xe phía sau lúc xa lúc gần. Lúc này, cuối cùng cô cũng chắc chắn mình đang bị theo dõi.
Một cỗ hàn ý dâng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.
Tim Cố Trì Khê đập đến tận cổ họng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu xuất hiện đủ loại kịch bản có thể xảy ra. Nghĩ đến tình huống xấu nhất, hô hấp của cô trở nên dồn dập, cảm thấy chua xót, lại bỗng nhiên mừng rõ vì mình đã sớm lập di chúc.
Cô nhắm mắt lại, cả người thả lỏng.
Sau khi lên cầu Lạc Giang, chiếc xe phía sau vẫn ở đó, sau khi xuống cầu, băng qua một ngã tư, tài xế đi thẳng, còn chiếc xe phía sau rẽ trái, biến mất trong dòng xe cộ.
“Cố tổng, xe kia rời đi rồi.” Tài xế nhắc nhở.
Cố Trì Khê ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Một đường đến bãi đậu xe của khách sạn, cô nhìn quanh, thấy chiếc xe thể thao màu bạc lặng lẽ đậu bên cạnh.
Không biết sau lưng kẻ theo dõi là ai, rõ ràng cô đã bị nhắm đến, hiện tại mọi thứ liên quan đến cô đều không an toàn, cho dù hiện tại cô lái một chiếc xe khác ra ngoài cũng có xác suất bị theo dõi.
Nếu là mới bắt đầu, mấy ngày nay cô không thể đến Vịnh Thiên, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến Ôn Ninh.
Hôm nay cũng không về được.
Có thể không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, hoặc rất lâu nữa…
Cố Trì Khê thở dài, nhìn đồng hồ, nói: “Tiểu Phạm, lát nữa bắt taxi về nhà đi, tạm thời đừng lái chiếc xe này, nghỉ ngơi mấy ngày, chờ thông báo của tôi.”
“Được,“ tài xế quay đầu nhìn cô, “Ngài cũng chú ý an toàn.”
“Ừm.”
...
Toàn bộ tầng trống rỗng, hoang vắng.
Cố Trì Khê đẩy cửa trượt ra, thay giày, ném cặp lên sô pha, gửi tin nhắn cho trợ lý: [Không có việc gì]
Sau đó cô gọi cho Ôn Ninh.
Vừa bấm mấy giây đã có người nối máy, hình như người bên kia đang canh điện thoại, giọng nói có chút lo lắng nhưng rõ ràng là rất kiềm chế của Ôn Ninh từ ống nghe truyền đến: “Chị ở đâu vậy? Kẹt xe sao?”
Kể từ cuộc gọi cuối cùng giữ hai người đã hơn một giờ.
“Ninh Ninh...”
Cố Trì Khê nhẹ giọng gọi nàng, mũi cô có chút đau, cố gắng làm cho giọng nói có vẻ bình tĩnh, “Thật xin lỗi, hôm nay tôi bận quá, tạm thời có việc, không thể về được, chờ buổi tối chúng ta gọi video nói chuyện được không?”
Bên kia điện thoại trầm mặc.
“Ninh Ninh?”
“…Ò,” Ôn Ninh thấp giọng đáp, tựa hồ có chút thất vọng, “Buổi tối mấy giờ gọi?”
Hiện tại là 6 giờ 40 tối.
Cố Trì Khê liếc nhìn đồng hồ, nói: “Tám giờ.”
“Được.”
Trả lời xong không ai cúp máy, Ôn Ninh lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy tôi không quấy rầy chị nữa, buổi tối chúng ta nói chuyện.” Nói xong nàng lập tức cúp máy, tựa hồ sợ chậm một giây cô sẽ chết đói.
Cố Trì Khê đứng trước cửa sổ không nhúc nhích hồi lâu, nhìn phía cao ốc xa xa, trên bầu trời mặt trời lặn là một khối hỏa diễm hừng hực, thiêu đốt đôi mắt đỏ bừng sâu thẳm của cô, trong đó trái tim có thứ gì đó sôi trào muốn phát tiết ra.
Cô cúi đầu, mở ghi chú trên điện thoại, thêm một dòng ghi chú:
[28/9 mua bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn]
Sau khi tắm xong, Cố Trì Khê gọi bữa tối, thất thần mà ăn, nửa giờ mới ăn xong một phần ba.
Một cảm giác lạnh lẽo ngự trị trong lòng, ngâm mình trong bồn nước nóng bao lâu, uống canh nóng như thế nào cũng không hết, còn có nỗi sợ hãi lan dần ra tứ chi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực.
Một yêu cầu gọi video WeChat từ điện thoại đặt cạnh bàn hiện lên, Cố Trì Khê đột nhiên hoàn hồn, lấy khăn giấy lau miệng, ngồi trên sô pha cầm điện thoại kết nối video.
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Ôn Ninh, nàng mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù, trông có vẻ buồn ngủ.
“Ninh Ninh, có chuyện gì sao?”
Cố Trì Khê vô thức muốn chạm vào mặt nàng, nhưng tay cô lại chạm vào màn hình, sững sờ rút tay về.
“Chị xong việc rồi sao?”
“Ừm.”
“Đang ở khách sạn à?”
“Ừm.”
Ôn Ninh mím môi, như là tự nói: “Còn có rất nhiều thời gian...”
“Sao?”
“Không—” nàng vội sửa lời.
Cố Trì Khê nhìn Ôn Ninh thoáng nhíu mày, nhịn không được tự mình đa tình mà nghĩ, chẳng lẽ Ninh Ninh nhớ mình sao? Thời gian họ gặp nhau trong mấy ngày nay là tính bằng giờ, có thể đếm trên một bàn tay.
Nhưng ngay sau đó, cô lại từ bỏ ý nghĩ.
“Ninh Ninh, em muốn nói với tôi chuyện gì?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Ninh sửng sốt, ánh mắt chợt tối sầm lại, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực... cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm. Tiểu Du nói sau lễ quốc khánh muốn thuê một chuyến bay đưa nhân viên đi chơi vài ngày, hỏi xem công ty chúng ta có dịch vụ như vậy không. Tôi giúp cậu ấy hỏi giá cả một chút...”
Nàng chột dạ rũ mắt xuống, giọng nói ngày càng thấp.
Nhìn môi nàng mở ra đóng lại, Cố Trì Khê ngừng thở, giống như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng, nhưng sau khi nghe xong, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
May là không phải chuyện ly hôn.
Nhưng kêu về nhà chỉ vì việc của người khác.
Một cảm giác mất mát khó tả dâng lên, cô hít sâu một hơi, vẻ mặt lộ ra vài phần cô đơn. Không tự mình đa tình là đúng, kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, thà đừng bao giờ kỳ vọng, để rồi nhận lấy những bất ngờ không ngờ tới.
“Có, phụ thuộc vào yêu cầu, số lượng người cụ thể và điểm đến.” Cố Trì Khê trực tiếp trả lời.
Ôn Ninh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô không đến hai giây, sau đó lại rũ mắt xuống, “Hơn trăm người, máy bay nhỏ nhất định không đủ, ít nhất là loại 320 hoặc 737.”
Ngữ khí của Cố Trì Khê có chút lãnh đạm: “Để cô ấy nói chuyện với bộ phận kinh doanh của công ty, yết giá rõ ràng, khoảng 60 vạn đến 120 vạn một gian, cụ thể không cần hỏi tôi.”
“Cái kia……”
“Hửm?”
Thấy Ôn Ninh do dự không nói, Cố Trì Khê không khỏi chờ mong, hàng mi dài run rẩy như cánh ve, nhìn chằm chằm nàng, nhưng không nghĩ tới, Ôn Ninh cắn môi dưới, xấu hổ hỏi: “Có giảm giá không?”
Cố Trì Khê cau mày.
“Không có cũng không sao, cậu ấy ——” Ôn Ninh thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức thay đổi lời nói, nhưng nàng còn chưa nói xong, Cố Trì Khê đã cúp cuộc gọi.
Cô nhắm mắt lại, tựa lưng vào sô pha mềm mại, một lúc sau lại mở ra, nhìn một loạt dấu chấm hỏi của Ôn Ninh, chóp mũi cảm thấy đau xót.
Cô gõ: [Tín hiệu không tốt]
Ôn Ninh lại gửi một lời mời video khác.
Cố Trì Khê do dự vài giây rồi kết nối, điều chỉnh tâm tình, hơi nhếch khóe môi, “Giảm giá cũng được, giảm nhiều nhất là 15%, không thể thấp hơn giá gốc.” Nói xong, cô nói thêm, “Ninh Ninh, tôi là nể mặt em.”
Ôn Ninh vui sướng ra mặt, chu môi làm động tác hôn: “Cho chị một cái hôn gió, chụt chụt —— “
Môi mỏng, mềm mại, ẩm ướt mê người.
Trái tim Cố Trì Khê run lên, tất cả chua xót trong nháy mắt biến thành mềm mại, cô nhịn không được muốn đi tới trước mặt nàng, hơi nghiêng người về phía trước, nhưng nụ hôn trên màn ảnh rất nhanh biến mất. Cô đóng băng ở đó, đôi mắt đầy chật vật.
“Được rồi, lát nữa tôi lại bay ca đêm, đến giờ thu dọn đồ đạc rồi, tạm biệt.” Ôn Ninh nói xong liền cúp video.
Màn hình trở lại giao diện trò chuyện WeChat.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Ôn Ninh, mấp máy môi, thật cẩn thận mà hôn lên.
Lúc này, ở Vịnh Thiên.
Ôn Ninh nằm ở trên giường, ôm điện thoại, đèn trần quá sáng, làm cho nàng phải híp mắt lại.
Rõ ràng đây là một vấn đề rất đơn giản, nàng có thể nói rõ qua điện thoại, nhưng chỉ là nàng... muốn kiếm cớ để gặp Cố Trì Khê. Đáng tiếc là nàng không đợi được, chỉ nhìn thấy khuôn mặt kia trên màn hình.
Kể từ khi nàng đề xuất ly hôn, Cố Trì Khê đã cố tình tránh mặt nàng,đó chính xác là điều nàng muốn, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng càng không nhìn thấy, hình bóng người kia trong đầu nàng càng hiện rõ, mặc kệ nàng làm gì, chỉ cần rảnh rỗi thì khuôn mặt kia sẽ hiện ra trước mắt nàng.
Như móng mèo mà nhẹ nhàng gãi mũi nàng.
Nàng đột nhiên hối hận vì đã nói ra những lời đó...
Ngày hôm sau, Ôn Ninh bay ca đêm trở về đi ngủ, buổi chiều đưa Hà Du đến công ty.
Chuyến bay thuê chuyến khác với chuyến bay thông thường, sau khi Bộ Thương mại và khách hàng đàm phán xong sẽ bàn giao cho Cục Kiểm soát để xin hướng dẫn của Cục Hàng không dân dụng, chỉ khi được sự chấp thuận mới được bố trí lịch bay. Đương nhiên, giá sẽ đắt hơn, ngay cả khi giảm giá “đi cửa sau”, Hà Du vẫn phải chi hơn 160 vạn.
Ký xong hợp đồng, Ôn Ninh cùng Hà Du xuống lầu.
“Thịt tớ đau, thịt tớ đau...” Hà Du ở trong thang máy rên rỉ, che mặt dựa vào Ôn Ninh.
Ôn Ninh cười đỡ lấy cô, an ủi nói: “Ít nhất cậu cũng tiết kiệm được 30 vạn.”
“Ừ,” Hà Dư ôm lấy cánh tay Ôn Ninh, “Cảm ơn Tiểu Ninh của tớ~”
“Cảm ơn Cố tổng mới đúng.”
“Sao?”
“Không có chị ấy thì lấy đâu ra giảm giá?” Ôn Ninh nhướng mày.
Hà Vũ chu môi, ồ lên một tiếng. Lúc này, thang máy dừng ở lầu bốn, cửa mở ra, có người đi vào, bọn họ theo bản năng im lặng, dừng chủ đề này.
“Đến chỗ của tớ không?” Ôn Ninh xoa đầu cô.
Hà Du gạt tay nàng ra, vuốt lại mái tóc rối bù, “Không được, trong nhà có tổ tông, tớ phải trở về xem, nếu không phòng bếp của tớ...”
“Tổ tông? Là ai?”
“Khâu—” Hà Du mở miệng, nói được nửa chừng, đột nhiên phát hiện trong thang máy còn có người, tiến sát bên tai Ôn Ninh, nói: “Là Khâu Diệc Thế.”
Thang máy dừng ở lầu một, cô vừa dứt lời, cửa liền mở ra.
Cố Trì Khê đứng bên ngoài.
Ôn Ninh không kịp đề phòng mà đối diện với ánh mắt của cô, trái tim đột nhiên co rút lại, sau đó nàng nghe thấy những người khác trong thang máy đồng thời hô “Cố tổng”, nàng vô thức làm theo: “Xin chào, Cố tổng...”
Hà Du giống như gấu túi treo trên cánh tay Ôn Ninh, hai tay áp sát vào tai nàng, môi chỉ cách tai nàng hai ba cm.
Cố Trì Khê liếc nhìn bonn họ, mặt vô biểu tình, vẫn lạnh lùng xa cách như mọi khi.
Một nhóm người ra khỏi thang máy, cô đi vào.
Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, trong đầu Ôn Ninh chỉ quay cuồng một suy nghĩ:
Xong rồi.
“Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.” Giọng nói trêu chọc của Hà Du truyền đến bên tai, cô vỗ vai Ôn Ninh, híp mắt cười nói: “Được rồi, tớ về trước đây, hôm nào hẹn đi ăn cơm.”
Ôn Ninh nhẹ ừ một tiếng.
Đứng lặng hồi lâu, các đồng nghiệp trong sảnh lần lượt ra vào, đồng loạt chào hỏi nàng. Có người ấn thang máy, nàng hoàn hồn, một bước lao ra xa.
Thang máy thông thường không thể lên đến tầng trên cùng.
Nàng ấn xuống tầng ba, sau khi ra ngoài, nàng đi thẳng đến lối thoát hiểm, một hơi leo lên.
Cửa kính cảm biến tự động mở ra, cả tầng yên tĩnh, trợ lý nhỏ ở khu tiếp tân không có ở đó, Ôn Ninh nghênh ngang đi qua hành lang bích họa, nhìn thấy Trần thư ký ngồi một mình trước bàn làm việc, nàng mỉm cười.
Trần Thư ký cũng cười: “Ôn cơ trưởng lại tới rồi.”
“Khụ khụ——”
Ôn Ninh ho nhẹ một tiếng, gõ cửa đẩy ra.
Trong văn phòng kéo rèm, ánh sáng lờ mờ, Cố Trì Khê đang đứng bên sô pha, cởi áo khoác mỏng dài tay, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay cổ chữ V màu hồng nhạt được cắt may tinh xảo, để lộ xương quai xanh thằng tắp trắng nõn, gợi cảm lại mê người.
Nghe được thanh âm, cô quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp nhìn Ôn Ninh.
“Vừa rồi sao không đi thang máy đặc biệt?” Ôn Ninh bước lên trước, vừa cầm áo khoác treo lên giá vừa hỏi.
Cố Trì Khê rũ mắt xuống, nói: “Hỏng rồi, đang sửa chữa.” Thanh âm của nàng rất thấp, nhưng cũng không có sốt ruột.
Ôn Ninh chu môi, tiếp tục giải thích: “Tiểu Du nói nhỏ với tôi, trong thang máy còn có người khác, nói chuyện trực tiếp không tiện.”
“Chỉ là nể mặt em.”
“Ừm, tôi biết.”
Cố Trì Khê nâng ánh mắt, thật sâu nhìn Ôn Ninh, lông mi dày khẽ run. Mặc dù tối qua đã gặp nàng trong video, nhưng khi Ôn Ninh thực sự đứng trước mặt cô, trái tim khô héo của cô cuối cùng cũng đập.
Không biết tim cô có thể đập bao lâu, cảm giác vô lực đó... Cô rất muốn nói cho Ôn Ninh biết chuyện gần đây, nhưng cô không muốn làm người mình quan tâm nhất lo lắng.
Có lẽ, căn bản sẽ không lo lắng đi?
Cô không khỏi cảm thấy khổ sở.
Hai ánh mắt đan vào nhau, quấn lấy nhau, như bị sợi tơ dính chặt, rơi vào trong nước xoáy.
Cố Trì Khê đột nhiên ôm lấy Ôn Ninh.
Một cảm giác ấm áp cùng hương thơm bao quanh họ, hai người ôm nhau, tần số nhịp tim cùng rung động gần như đồng bộ. Ôn Ninh đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải chị đang giận tôi không?”