Editor: Gia Vi
Beta: Trúc Phu
*Bát Đạt Lĩnh: 1 phần của Vạn Lý Trường, là đoạn Trường Thành được khách tham quan viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh, Bắc Kinh.
Hiển nhiên Lưu Tĩnh không ngờ rằng đứa nhỏ này sẽ vọt tới trước mặt mình nói mấy lời mê tính dị đoan, tuy cô rất bất ngờ về việc này nhưng vẫn theo thói quen nhìn về phía Khúc Mặc.
Vẻ mặt của anh cũng như bình thường, không nhìn ra được cảm xúc gì. Nhưng ở vào thời điểm đối diện với ánh mắt của cô, Khúc Mặc hơi gật gật đầu, biểu hiện của anh giống như là đang nói với cô rằng, cô nên nhận lấy mấy món đồ mà cậu nhóc đưa cho.
Khi rút ra được kết luận từ phía Khúc Mặc, Lưu Tĩnh nắm chặt lá bùa, rồi cảm ơn Bạch Vong Xuyên.
Cô đang định xoay người ra ngoài thì lại nghe thấy Khúc Mặc ở phía sau mình nói: “Nếu thấy thân thể mình không khỏe thì nên xin ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Cô là thư ký bên người của tôi, tôi chờ cô một hai ngày vẫn được, nhưng nếu cô vì công việc mà ngã bệnh. Tới lúc đó tôi lại khó mà kiếm được người tới thay thế cô.”
Nghe được những lời này, Lưu Tĩnh quay đầu lại.
Xác thật trong ánh mắt cô đều là sự cảm động, chỉ là ngoài sự cảm động ra, Khúc Mặc còn cảm thấy trong ánh mắt cô có ý tứ khác mà anh không đoán ra được.
Lưu Tĩnh không cho anh có cơ hội để dò hỏi thêm, cô đối mắt với anh, nở một nụ cười tươi như thường ngày, lắc đầu nói: “Cũng sắp tới cuối tuần rồi, tôi kiên trì thêm một chút là được, Khúc tổng yên tâm, tôi tự biết lượng sức mình.”
Dứt lời, Lưu Tĩnh mở cửa đi ra ngoài.
Khúc Mặc quay đầu nhìn về phía Bạch Vong Xuyên: “Phù chú có thể duy trì được mấy ngày?”
“Không chắc được, dù sao cũng sẽ không vượt quá ba ngày” Bạch Vong Xuyên nhún vai, lại nhíu nhíu mày, cậu tựa hồ có chút rối rắm. Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói tiếp: “Khí tức trên người cô ấy có chút kỳ quái, hình như không phải là khí tức của ác linh, nhưng chính xác là khí tức của cái gì thì tôi lại không rõ.”
Khúc Mặc khó hiểu.
Nếu như Bạch Vong Xuyên đã nói cậu cũng không rõ, thì dù anh có hỏi tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Tình huống cụ thể chỉ có thể chờ tới khi Lưu Tĩnh liên hệ nhờ tiểu đạo sĩ đi xem xét rồi hỏi lại cũng không muộn.
Đã xác nhận được nguyên do của vấn đề lần này, Bạch Vong Xuyên tỏ ý muốn trở về tiếp tục sự nghiệp ngồi xổm bày sạp ở cầu vượt của mình.
Nhưng Khúc Mặc lại không vui, anh muốn cậu ở lại lâu hơn. Dù sao ở phía trong văn phòng của anh còn có một phòng nghỉ nhỏ, trong đó có giường, lại có TV. Cậu có thể ở đó chơi trong lúc chờ anh.
Bạch Vong Xuyên không thể lay chuyển được ý định của anh, cậu đành nhận mệnh ở lại cùng Khúc Mặc ăn trưa ở công ty. Trong lúc đó, cậu luôn bị toàn bộ nhân viên ở công ty nhìn bằng đủ loại ánh mắt ý nhị sâu xa khác nhau. Sau khi ăn xong cơm, Bạch Vong Xuyên không chịu đựng được những ánh nhìn đó nữa, cậu đành phải tự kiếm cớ là bản thân phải đi về chuẩn bị chút đồ đạc. Lúc này, Khúc Mặc mới đồng ý tiễn cậu xuống lầu, để cậu về nhà trước.
Trên đường trở về nhà, Nhị Hắc dựa trên vai của Bạch Vong Xuyên. Vào lúc cả hai đã đi qua hai ngã rẽ, rốt cuộc Bạch Vong Xuyên ở lần thứ năm chần chừ muốn nói lại thôi, lựa chọn mở miệng hỏi: “Nhị Hắc, ngươi có cảm thấy thái độ Khúc Mặc đối với ta có chút không đúng hay không?”
Vị đại miêu đã thu rất nhiều cá khô của người khác không hề có chút áp lực tâm lý nào mà liếm liếm móng vuốt. Nó làm bộ chính mình cũng nhìn không ra vấn đề mà Bạch Vong Xuyên hỏi, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, ta không cảm thấy gì cả.”
Bạch Vong Xuyên chớp chớp mắt.
Thật ra cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng nếu Nhị Hắc đã nói là không có vấn đề gì cả, vậy khẳng định là không có vấn đề chỗ nào hết.
Bạch Vong Xuyên đè xuống nghi hoặc đang dâng lên trong đáy lòng của mình lại, sau đó cậu liền trở về nhà thu thập đồ đạc.
Chờ tới buổi chiều khi Khúc Mặc về tới nhà, Bạch Vong Xuyên đã chuẩn bị xong cơm tối, giống như thường ngày, một bên chờ anh một bên cười nói: “Vào buổi chiều, bộ dáng thư ký của anh như thế nào?”
“Không có thay đổi gì quá lớn, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.” Khúc Mặc nói, “Bất quá vào buổi chiều lúc tan tầm, cô ấy có tới hỏi tôi chuyện của cậu, tôi nói cậu là bạn của tôi ở lĩnh vực huyền học tương đối có bản lĩnh, cảm thấy bên người của tôi có khả năng xảy ra chút chuyện, nên liền chạy tới đây xem xét một chút. Nghe xong, cô ấy cũng không hỏi thêm nữa.”
Bạch Vong Xuyên lên tiếng.
Không biết có phải là do nước bùa của cậu có tác dụng hay vẫn là do ảnh hưởng của chiếc vòng mà cậu đã đưa đeo ở trên cổ Khúc Mặc, vào buổi tối khi anh trở về, Bạch Vong Xuyên nhìn nhìn xác định âm khí trên người anh đã vơi đi rất nhiều so với buổi sáng.
Vốn dĩ hai người cho rằng, có khả năng không vượt quá tối ngày mai, Lưu Tĩnh sẽ liên lạc nhờ Bạch Vong Xuyên giúp đỡ. Thế nhưng hai người trăm triệu lần không ngờ là mãi cho đến ngày thứ ba, cũng chính là thứ bảy cuối tuần, Bạch Vong Xuyên vẫn không nhận được bất cứ tin tức xin giúp đỡ nào từ vị tiểu thư ký kia.
“Anh đoán xem, cô ấy có khi nào đã đánh mất tấm card tôi đưa không?”
Sự nghiệp ngồi xổm bày sạp ở cầu vượt của Bạch Vong Xuyên là quanh năm suốt tháng không có ngày nghỉ, cho nên tuy hôm nay là cuối tuần, cậu vẫn dậy sớm như ngày thường chuẩn bị bữa sáng, cùng với Khúc tổng vì muốn cùng nhau ăn sáng với tiểu đạo sĩ mà cũng rất cố gắng nỗ lực dậy sớm vào cuối tuần, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Bạch Vong Xuyên có chút kỳ quái nhìn chằm chằm di động mình trong chốc lát, cậu lại nghiêng đầu, có chút không tưởng tượng nổi phun ra một câu: “Hay là điện thoại tôi hết tiền rồi?”
Ngay lập tức, Khúc Mặc lấy di động của mình ra gọi thử cho cậu.
Sự thật chứng minh, không phải do di động của Bạch Vong Xuyên hết tiền.
Giả thuyết đánh mất tấm card cũng không thể xảy ra. Dù gì Khúc Mặc cũng có nói tiểu đạo sĩ là bạn của anh, nếu như Lưu Tĩnh thật sự muốn liên hệ với cậu, dù cô có lỡ làm mất số di động thì cũng chỉ cần gọi điện hỏi Khúc Mặc một chút là có thể giải quyết được rắc rối đó.
Xảy ra tình huống như bây giờ chỉ có thể chứng minh rằng Lưu Tĩnh không muốn liên hệ với Bạch Vong Xuyên.
Đối với việc này Bạch Vong Xuyên tỏ vẻ đây là lựa chọn của cô ấy, kết quả cuối cùng như thế nào thì cũng không thể trách cậu được. Nhưng Khúc Mặc lại lo lắng, bởi vì tiểu đạo sĩ đã nói lá bùa chỉ có thể duy trì nhiều nhất là ba ngày, hiện tại đã tới ngày cuối cùng, nếu vẫn không có tin tức gì, anh cũng không dám nghĩ tới sau này cô sẽ gặp phải những chuyện tồi tệ gì.
Cuối cùng bởi vì sự kiên trì của Khúc Mặc, Bạch Vong Xuyên đành nhờ anh tra xét thông tin cá nhân của Lưu Tĩnh ở công ty, đưa địa chỉ của cô cho Nhị Hắc, nhờ tiểu miêu thay thế cậu đi nhìn thử tình huống.
Thế nhưng Khúc Mặc lại luôn lo lắng, anh kiên quyết muốn đi cùng với Nhị Hắc để xác nhận tình huống của Lưu Tĩnh.
Bạch Vong Xuyên nhìn thấy biểu hiện kiên định của anh, do dự một lúc, cuối cùng tỏ vẻ hôm nay bản thân đành phải từ bỏ sự nghiệp ngồi xổm bày sạp ở cầu vượt, đi theo hai người.
Vị trí nhà của Lưu Tĩnh cách chỗ hai người ở rất xa, không biết Nhị Hắc dùng phương pháp nào nói mình có thể đi trước xem xét tình huống, dư lại hai tên nhân loại Bạch Vong Xuyên cùng Khúc Mặc ở phía sau, hai người cũng chỉ có thể trông cậy vào chiếc siêu xe thể thao đã bị phủ đầy bụi của Khúc tổng mà từ từ đuổi theo sau Nhị Hắc.
Chờ khởi động xe đi ra, Khúc Mặc liếc nhìn Bạch Vong Xuyên đang ngồi ở ghế phụ, cười nói: “Cậu có phải cảm thấy tôi đây là đang lo chuyện bao đồng hay không?”
“Có một chút” Bạch Vong Xuyên gật đầu, “Bởi vì sư phụ từng nói với tôi, nếu như đó là ý nguyện của người khác, cho dù theo góc nhìn của tôi thì ý nguyện đó có bao nhiêu vô lý không thể giải thích được đi nữa. Chỉ cần ý nguyện đó không làm tổn thương đến những người khác, thì tôi phải tôn trọng ý nguyện của họ, để họ tự chọn cho số phận của mình.”
Khúc Mặc nhíu mày: “Dựa theo cách nói của cậu, nếu gặp phải những người bất lương có ý đồ xấu, cậu cũng sẽ không đi ngăn cản họ sao?”
Bạch Vong Xuyên ngẫm lại, gật đầu nói: “Nếu như người đó có ý đồ xấu mà chỉ tổn thương đến chính hắn thì khẳng định không cần phải ra tay cứu giúp. Rốt cục người xưa vẫn có câu nói tự mình tìm đường chết, anh đi cứu hắn, nói không chừng hắn không chỉ không có cảm kích anh mà ngược lại còn cảm thấy anh là đang hại hắn. Giống như trợ lý của anh, tôi đã chủ động để lại phương thức liên lạc cùng lá bùa cho cô ấy, nếu cổ đã không liên lạc với tôi, chỉ có thể giải thích rằng cô ấy không muốn tôi giúp. Cho nên chúng ta tự ý đi qua như thế này, nói không chừng tiểu trợ lý của anh không những không thấy cảm kích chúng ta, mà ngược lại cổ còn có thể sẽ oán hận chúng ta vì đã xen vào việc riêng của cổ.”
Khúc Mặc không nói.
Thật lâu sau đó, anh mới nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: “Qua nhìn kỹ tình hình rồi hẵng nói, tôi chỉ là sợ cô ấy bị lừa, hoặc là đã xảy ra chuyện gì khác so với dự tính ban đầu của chúng ta. Cùng lắm thật sự giống như những gì cậu đã nói, đến lúc đó liền tuỳ theo ý cậu tới xử lý vấn đề là được.”
Bạch Vong Xuyên gật đầu.
Ngay sau đó cậu nhìn về khung cảnh phía ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện nữa.
Cứ như vậy chiếc xe chạy qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, thẳng đến khi xe chạy sắp tới khu nhà của Lưu Tĩnh, Bạch Vong Xuyên mới từ trong kẽ răng phun ra một câu: “Anh là người tốt.”
Khúc Mặc ngẩn người, ngay sau đó anh liền nở nụ cười.
Anh muốn nói cho Bạch Vong Xuyên biết thật ra anh không nghĩ bản thân sẽ nghe được câu khen ngợi anh là người tốt từ cậu. Dù sao anh cũng chưa kịp thổ lộ tình cảm của mình với tiểu đạo sĩ, thì đã bị cậu trước một bước phát cho anh một tấm thẻ người tốt, thật làm cho người ta cảm thấy không thoải mái mà.
Bất quá những lời này anh cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
Nói thật, hiện tại anh vẫn chưa nghĩ thông suốt xem bản thân muốn phát sinh ra loại quan hệ như thế nào với Bạch Vong Xuyên. Xác thật là anh đối với tiểu đạo sĩ có hứng thú, cũng xác thật cảm thấy được bản thân có cảm giác thích cậu trên mức tình bạn. Dù là như vậy, anh thật sự muốn cùng cậu nắm tay nhau đi đến hết phần đời còn lại sao?
Khúc mặc không biết.
Cho nên anh quyết định, trước tiên sẽ không vội mà thổ lộ ra phần tình cảm này của mình với tiểu đạo sĩ.
Tốc độ xe chạy rất nhanh, không bao lâu cả hai đã tới được chỗ ở ghi trong hồ sơ của công ty của Lưu Tĩnh.
Thoạt nhìn đây là một khu tiểu khu có chút cổ xưa.
Tiểu khu này hoàn toàn đối lập với tính cách luôn thích ngăn nắp sạch sẽ thường ngày của Lưu Tĩnh, chỗ này làm cho người ta có cảm giác giống như là cái hẻm nhỏ lúc trước Bạch Vong Xuyên hay tới ăn.
Hẻo lánh, dơ dáy và cũ kỹ.
Tiểu khu tập hợp hết tất cả các thể loại dãy nhà có đặc điểm như sắp bị phá bỏ hay di dời.
Khúc Mặc ở bên ngoài tiểu khu tìm chỗ ngừng xe, Bạch Vong Xuyên bước xuống trước, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh tiểu khu, sau đó mở miệng hỏi: “Công ty của các anh đãi ngộ phúc lợi cho nhân viên kém như thế này sao?”
Làm tới chức thư ký bên người của tổng giám đốc rồi mà vẫn phải ở trong cái nhà không lên nổi mặt bàn như thế này ư.
Vẻ mặt Khúc Mặc đầy hắc tuyến.
Anh rất muốn nói cho Bạch Vong Xuyên biết phúc lợi dành cho nhân viên của công ty anh rất tốt. Số tiền lương hàng tháng hiện tại của Lưu Tĩnh thì muốn chọn đại một căn nhà ở trong khu trung tâm thành phố đắt đỏ cũng là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới với cô. Nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, cái địa chỉ xác thực là ghi ở chỗ này, Khúc tổng có một bụng lời nói muốn biện luận cùng với tiểu đạo sĩ cũng phải nghẹn hết lại trong bụng, anh không dám ho he lại được một tiếng nào với cậu.
Cũng may tiểu đạo sĩ chỉ là thuận miệng nhắc tới vấn đề này, nên cậu cũng không nhắc lại nữa.
Dựa theo địa chỉ ghi trong hồ sơ, toà nhà số 5, dãy số 3, phòng 601.
Toà nhà có kiến trúc theo kiểu cổ xưa của nhiều năm trước, phục vụ cho câu nói trước kia xây dưới sáu tầng thì không cần lắp thang máy, bước vào cửa cả hai liền nhìn thấy cầu thang bộ xoắn ốc rộng bằng một người hướng lên phía trên.
Sau khi Bạch Vong Xuyên bước vào cổng, cậu ngước nhìn những bậc thang xoay tròn trước mắt, vẻ mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Khúc Mặc đi được hai bước, anh quay đầu thấy cậu vẫn không nhúc nhích liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Vong Xuyên khẽ lắc đầu, thở dài: “Anh có biết cầu thang sáu tầng lầu trước mặt trong mắt tôi có ý nghĩa như thế nào không?”
Khúc Mặc nghi hoặc.
Bạch Vong Xuyên tuyệt vọng: “Có thể xem nó giống như Bát Đạt Lĩnh trường thành.”
Khúc Mặc “Phụt” một tiếng bật cười.
Ban đầu anh cảm thấy vóc người của tiểu đạo sĩ vừa nhỏ lại vừa gầy nói không chừng là người không ham thích vận động cho lắm, nhưng anh trăm triệu lần không ngờ rằng thể chất của cậu kém tới trình độ này.
Anh muốn nói mình có thể tự đi lên nhìn xem tình hình trước, nếu sự tình phát sinh ra sự cố nào khác không thể kiểm soát được thì mới gọi cậu lên sau.
Thế nhưng Bạch Vong Xuyên lại thở dài, cậu nhận mệnh từng bước chậm chạp bò lên cầu thang, một bên thở hổn hển nói: “Nhị Hắc đã sớm tới trước rồi, thế mà lâu như vậy vẫn không thấy nó xuất hiện đi xuống tìm chúng ta, nói không chừng đã xảy ra sự cố gì rồi. Nếu tới nó mà cũng không thể đối phó được thì anh tuyệt đối không thể đi lên một mình. Cái thang lầu này chỉ cao một chút mà thôi, anh yên tâm, tôi vẫn có thể bò lên được.”