Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ

Chương 18: Chương 18: Tôi đều có thể giúp cậu




Editor: Vô Tâm

Beta: Chiseu

Bất kể thành phố nào cũng vậy, có mặt sáng cũng sẽ có mặt tối. Chỗ Bạch Vong Xuyên sống bao lâu nay thuộc về mặt tối đó nhưng cậu cũng chưa bao giờ biết thì ra chỉ cần đi qua mấy con đường là cậu có thể nhìn thấy một nơi ngăn nắp và sạch sẽ nhất thành phố, cũng chính là nơi Khúc Mặc làm việc trong trung tâm thương nghiệp thành phố.

Đây mới là lần đầu tiên Bạch Vong Xuyên đi đến chỗ này từ sau khi cậu đến đây.

Cậu cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ ở đây giống như trẻ con nông thôn lần đầu lên thành phố vậy. Khúc Mặc chẳng những không cảm thấy xấu hổ mất mặt mà hắn còn cảm thấy xúc động muốn nắm lấy tay cậu đề phòng cậu đi lạc.

Hắn đúng thật là bị bệnh nặng rồi.

Khúc tổng tự mắng mình trong lòng.

Bởi vì là khách của tổng giám đốc nên khi vào cửa cũng không cần phải đăng ký. Lúc trên thang máy Khúc Mặc lễ phép chào lại những công nhân chào hắn nhưng hắn lại phát hiện tầm mắt của họ không hẹn mà cùng tập trung trên người Bạch Vong Xuyên.

Ấn tượng của họ cũng giống như ấn tượng của Khúc Mặc lần đầu gặp cậu trai này. Tiểu đạo sĩ mắt ngọc mày ngài, bộ dáng rất đẹp nhưng vóc người lại không cao. Tuy không đến mức bị người ta nhận nhầm hắn là con riêng của Khúc mặc nhưng mà không ai nghĩ hai người là một đôi. Nhưng hắn cũng biết tự hiểu lấy, ở trong mắt công nhân, tiểu đạo sĩ nhiều nhất cũng chỉ là con bà con xa nhà hắn.

Hoặc vài người vô dụng một chút cũng chỉ nghĩ hắn có đam mê ghê tởm mà thôi.

Khúc tổng nghĩ đến kết luận này trong lòng có chút khó chịu. Cũng may thang máy rất nhanh, đợi hắn lấy lại tinh thần trong tháng máy cũng chỉ còn mỗi hắn và Bạch Vong Xuyên, bảng điện cũng đã sáng lên biểu hiện đã lên đến tầng “29”.

Văn phòng tổng tài nằm ở trên tầng cao nhất, Bạch Vong Xuyên thấy xung quanh đã không còn ai mới nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Khúc Mặc: “Đây là lần đầu tiên tôi lên một tòa nhà cao thế này.”

Việc này Khúc Mặc đã sớm đoán được nên hắn chỉ cười cười với cậu, sau đó hắn giống như một nam nhân ngốc trong tình yêu đang hướng về người trong lòng mà dâng hiến tất cả, hắn nói: “Từ cửa sổ trên đây nhìn xuống, bất kể là ban ngày hay ban đêm đều rất đẹp.”

(Truyện chỉ được edit và đăng tại Diễm Sắc Cung.)

Nếu cậu muốn, về sau tôi sẽ thường đưa cậu tới xem.

Khúc Mặc đang muốn nói nửa câu sau thì thang máy “Đinh” một tiếng dừng lại.

Phòng bên ngoài là văn phòng của bí thư và phó tổng, lời này để bọn họ nghe được cũng không tốt nên Khúc Mặc chỉ đành nuốt lại vào bụng.

Hiện tại còn cách thời gian vào làm mười phút nên khu vực làm việc còn chưa hết chỗ ngồi. Khúc Mặc đưa Bạch Vong Xuyên đi vào văn phòng của hắn, vốn dĩ hắn còn đang muốn giới thiệu một chút nơi hắn làm việc, không ngờ vừa vào cửa tiểu đạo sĩ liền nhíu mày lại, biểu cảm khó khó chịu bực bội kia làm lời nói Khúc Mặc hoàn toàn nghẹn trong miệng.

Trầm mặc vài giây, Khúc Mặc mới mở miệng hỏi: “Chỗ này có vấn đề sao?”

Bạch Vong Xuyên gật đầu.

Cậu bèn mở ba lô làm Nhị Hắc đang nằm bên trong phải bò ra, không đợi Khúc Mặc nói gì, nó liền lập tức chạy đi, biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Môi Khúc Mặc run rẩy nhưng vẫn tiếp tục im lặng.

Vốn dĩ hắn muốn nói ở nơi làm việc không cho động vật chạy loạn nhưng mà nghĩ lại thường ngày Nhị Hắc xuất quỷ nhập thần, hắn muốn tìm đều không thấy bóng dáng đâu, Khúc tổng cảm thấy mình lo lắng nhiều rồi.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Bạch Vong Xuyên ở bên cạnh giải thích: “Anh không cần lo lắng. Nhị Hắc chỉ là giúp tôi kiểm tra vấn đề cụ thể ở đâu mà thôi. Tôi cũng không thể đi khắp công ty anh tìm từng nơi được đúng không, như vậy sẽ bị người ta xem là biến thái lại còn làm mất mặt của anh nữa. Nhưng nó có thể, anh cứ yên tâm đi, sẽ không có ai nhìn thấy nó đâu.”

Bạch Vong Xuyên chém đinh chặt sắt nói.

(Truyện chỉ được edit và đăng tại Diễm Sắc Cung.)

Sau khi nói xong liền cúi người lấy một cái chai nhỏ trong ba lô ra phun khắp văn phòng Khúc Mặc.

Khúc tổng nhìn động tác của cậu cũng không tiến lên ngăn lại.

Chỉ là lúc đang muốn mở miệng nói chuyện thì có một hương thơm thanh mát khó tả bằng lời thoảng qua, hắn có chút nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

“Nước bùa,” Bạch Vong Xuyên cười nói, “Chính là cái mà tối qua anh không muốn uống đó, tôi cũng đã nói là ngọt rồi, tôi không hề lừa anh.”

Khúc Mặc: “……”

Cái này cũng không thể trách hắn.

Không chỉ mình hắn, hắn tin rằng bất kỳ ai cũng không thể thấy sự liên quan giữa mùi hương này với cái loại nước bùa đen sì sì đó được.

Bạch Vong Xuyên vừa phun nước bùa trong tay, vừa giải thích: “Thứ này có công dụng trừ tà. Tà khí trong phòng anh quá nặng, phải loại trừ một chút mới được.”

Khúc Mặc không nói gì, tùy ý cậu lăn lộn.

Một lát sau, giống như vừa nhớ cái gì, hắn mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Nhị Hắc không phải chỉ là một con mèo bình thường đúng không?”

Ít nhất ở trong ấn tượng hắn, nếu là một còn mèo bình thường không thể làm được đến trình độ này.

Bạch Vong Xuyên nhếch miệng cười, gật đầu thừa nhận: “Nó là Bãi Độ nhân, đang được nghỉ phép nên đến đây chơi với tôi.”

“Bãi Độ nhân?”

Khúc Mặc lặp lại từ ngữ không mấy xa lạ nhưng cũng không phải từ sẽ được nói ra miệng bình tĩnh thế này. Hắn nói: “Ý của cậu giống với tưởng tượng của tôi sao?”

Bạch Vong Xuyên buông tay.

(Truyện chỉ được edit và đăng tại Diễm Sắc Cung.)

Cũng không hỏi lại trong tưởng tượng của Khúc Mặc là ý gì mà giải thích tiếp nói: “Con người sau khi chết đi, linh hồn phải đi qua quỷ môn quan, đường hoàng tuyền cuối cùng phải thông qua sông Vong Xuyên mới tới Minh Phủ. Nhị Hắc chính là Bãi Độ nhân trên sông Vong Xuyên, ngoại trừ hắn còn có một người gọi là Đại Bạch. Bọn họ cùng sư phụ tôi quan hệ đều không tồi, chẳng qua hai người bọn họ là cắt lượt, khi còn nhỏ quan hệ giữa tôi và Đại Bạch rất tốt nhưng khi tôi mười mấy tuổi bọn họ cắt lượt đến giờ, Đại Bạch về đưa đò còn người bồi tôi là Nhị Hắc..”

Cậu rất bình tĩnh nói.

Khúc Mặc dù chỉ nghe nhưng lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Nếu không phải vì trong thời gian này ở chung, hắn xác định tiểu đạo sĩ này sẽ không nói dối thì những lời này dù có đánh chết hắn cũng sẽ không tin dù chỉ một chữ.

Nhưng mà bây giờ hắn lại tin.

Không những tin hắn còn nghiêm túc hỏi lại phía Bạch Vong Xuyên: “Cậu nói bọn họ cắt lượt, vậy mỗi người sẽ ở khoảng bao lâu?”

“Khoảng hai mươi năm đi,” Bạch Vong Xuyên nói, “Theo như tôi nhớ thì hình như là như vậy, nhưng mà dù Nhị Hắc đi rồi, Đại Bạch cũng sẽ trở về bên cạnh tôi cho nên sẽ không có gì khác biệt.”

Khúc Mặc nhíu mày, có chút muốn nói lại thôi.

Cho đến khi Bạch Vong Xuyên phun nước bùa hết các góc phòng, hắn mới mở miệng hỏi: “Bọn họ…… Vì sao phải ở bên cạnh cậu?”

Bạch Vong Xuyên sửng sốt, ngay sau đó chớp chớp mắt, mở miệng cười nói: “Bởi vì quan hệ tốt cùng sư phụ tôi nên không yên tâm để tôi tự đi một mình.”

Ít nhất cậu cho rằng như vậy là được.

Đối với cách giải thích này, kỳ thật Khúc Mặc không mấy tin tưởng, nhưng không để cho hắn có cơ hội hỏi lại mèo đen vừa mới chạy đi đã trở lại văn phòng một lần nữa. Khúc Mặc vẫn không biết nó từ đâu ra, chỉ thấy nó kêu “meo meo” hai tiếng với Bạch Vong Xuyên cậu liền thay đổi sắc mặt ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn văn phòng tổng giám đốc.

Khúc Mặc đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra.

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng của hắn đã bị tiếng gõ cữa chặn lại.

Giọng nói của Lưu Tĩnh vang lên, cô nói: “Khúc tổng, tài liệu cho cuộc họp buổi chiều của anh đã được chuẩn bị xong rồi.”

Khúc Mặc không lên tiếng mà chỉ giương mắt nhìn về phía Bạch Vong Xuyên.

Người sau gật đầu ý bảo cô không làm gì sai, Khúc Mặc mới nhẹ giọng lên tiếng trả lời: “Vào đi.”

Theo sau tay nắm cửa bị xoay từ bên ngoài, một cô gái mặc âu phục màu đen từ ngoài bước vào.

Dáng người cô rất đẹp, tuy mặc trên người âu phục đen nhưng vẫn để lộ ra được dáng người yểu điệu. Mái tóc đen được cột đuôi ngựa nhìn vừa giỏi giang lại có thần thái. Trong tay đang ôm một chồng văn kiện có vẻ là tư liệu cuộc họp buổi chiều mà cô nói khi ở ngoài cửa.

Tuy nói như thế nhưng hai nam nhân trong phòng cùng với mèo đen ngoái đầu lại dồn toàn bộ chú ý lên gương mặt dù trang điểm đậm vẫn không che được vẻ tiều tuỵ của cô.

Đôi mắt Lưu Tĩnh rất to nhưng hiện giờ lại có chút vô thần. Khi phát hiện trong phòng tổng giám đốc có người khác, ngay cả biểu hiện kinh ngạc của cô cũng chậm nửa nhịp. Cô gật đầu với Bạch Vong Xuyên một chút xem như chào hỏi liền đi đến trước bàn làm việc đưa văn kiện đặt trước mặt Khúc Mặc.

Từ lúc vào cô vẫn luôn cúi đầu mất hồn mất vía không biết đang nghĩ chuyện gì. Nên vẫn không biết chủ tịch nhà mình vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Đến khi Khúc Mặc kêu tên, cô mới giống như vừa tỉnh mộng run lên một chút sau đó hoảng loạn xin lỗi.

“Không sao.” Khúc Mặc lắc đầu. Mặc kệ trước đó có hiểu ám thị của Bạch Vong Xuyên hay không bây giờ hắn cũng có thể xác định nguyên nhân bọn họ nói chính là Lưu Tĩnh.

(Truyện chỉ được edit và đăng tại Diễm Sắc Cung.)

Ngón tay gõ nhẹ lên tập văn kiện vừa được đưa lên, Khúc Mặc hỏi: “Có phải công việc gần đây áp lực quá không? Sắc mặt cô nhìn không được tốt lắm.”

Trước đó không nhìn kỹ là do hắn sơ sẩy, bây giờ nghiêm túc nhìn hắn mới phát hiện, sắc mặt thư ký của hắn đâu chỉ không tốt, cơ hồ đã giống như khoảng thời gian hắn bị quỷ anh quấn lấy rồi.

Không đúng. Lưu Tĩnh hình như còn nghiêm trọng hơn một chút.

Nhưng mà hiển nhiên nhân viên không muốn cùng sếp của mình thảo luận về vấn đề này, cô khó khăn lộ ra một nụ cười, mơ hồ trả lời: “Cảm ơn Khúc tổng quan tâm, tôi không sao, do gần đây không ngủ đủ mà thôi, hôm nay tôi nghỉ ngơi sớm một chút là khỏe lại ngay thôi.”

Khúc Mặc không nói gì.

Chỉ là lại gõ gõ lên văn kiện trên bàn, hắn gằn từng chữ một chỉ ra: “Đây là tư liệu trên hội nghị, trước kia cô chưa bao giờ mắc sai lầm kiểu thế này.”

Lưu Tĩnh sửng sốt, hoảng loạn cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức không ngừng nói xin lỗi, vội vàng cầm tư liệu xoay người muốn trở về đổi lại.

Không ngờ mới vừa xoay người, đã bị người lúc nãy đứng bên tổng giám đốc chặn đường đi, người này nhìn qua cũng chỉ là thiếu niên mười tám mười chín tuổi.

Lưu Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Còn Bạch Vong Xuyên thì mỉm cười từ trong ba lô lấy ra một lá bùa cộng thêm một tấm card nhỏ, liền đưa cả hai cái vào trong tay Lưu Tĩnh, sau đó nở một nụ cười xán lạn với cô, cậu nói: “Mang lá bùa này theo bên người, nếu nó có ích thì trong vòng ba ngày tốt nhất nên gọi cho số ở trên tờ giấy này. Mặc kệ tình huống như thế nào tôi đều có thể giúp cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.