20140113194209_Nrd2v.thumb.600_0
[Tác giả có lời nhắc nhở again, đây chỉ là hư cấu, giải trí giải trí thôi, đừng để ý quá nhiều.]
Chương 11:
Dưới thành Kim Lăng.
Quân doanh.
Trương Khải Sơn chắp tay sau mông, âm trầm nhìn nam nhân có vết sẹo kia.
“Tin tức về lúc nào?”
“Bẩm Phật Gia, là nửa canh giờ trước.”
“Dẫn theo bao nhiêu?”
“Toàn bộ xuất động.”
“Ngươi lui trước đi.”
Trương Khải Sơn nôn nóng dùng tay bắn một viên đạn lên bàn, thổi bay hết khói bụi xuống.
Người ngồi lại trên ghế, nhìn tin nhắn cầu cứu trên bàn, do dự một hồi.
Trương Khải Sơn này không phải là loại nông nỗi đi cầu cứu người khác.
~
Ngày thứ tư Ngô Lão Cẩu rời khỏi Kim Lăng, Đoạn Kì Thuỵ chỉ huy Nam Hạ chiếm đóng Đông Bắc, tiêu diệt đội quân Kim Lăng của Trương Khải Sơn.
Tin tức đến được cửa hàng cũng là ba ngày sau, tay Ngô Lão Cẩu bưng chén trà hơi run lên, y muốn uống nước, nhưng trong lòng lại như có đạn nổ.
Y đứng dậy muốn đi dạo, 2 hạ nhân lập tức lên ngăn lại: “Thực xin lỗi Ngũ gia, phu nhân có lệnh, ngài không thể ra khỏi cửa.”
Bị cấm túc rồi? Áp lực trong người Ngô Lão Cẩu hoá thành một cơn tức, y trầm giọng quát: “Các người chỉ cần nghe lời một nữ tử như vậy sao?”
Hạ nhân khó xử nhìn nhau liếc mắt một cái, nói:
“Là nhạc phụ đại nhân của Ngũ gia – Ngô Nhạc Bội nói.”
Mẹ ơi, chuyện của ta và Trương Khải Sơn không lẽ đã truyền đến cái lỗ tai của lão nhân gia rồi.
Ngô Lão Cẩu cười lạnh một tiếng, ánh mặt trời đâm vào mắt y, y nheo mắt lại.
Bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh một cái.
Dùng sức mà đập.
Rung động mạnh như vậy khiến y không thể không chú ý.
Trong tim y, tận sâu trong tứ chi xương cốt, cả thân thể, đều đang gào thét.
Gào thét muốn được đi đến bên cạnh người kia.
Cùng người kề vai chiến đấu.
“Đem quân trang trong phòng ta đến đây.”
“Ngũ gia, phu nhân…”
“Lấy lại đây! Có nghe thấy không!” Ngô Lão Cẩu nổi giận gầm một tiếng, “Ta rất muốn nhìn xem ai có thể cản đường ta!”
Y nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng, hai hạ nhân nhìn nhau, vẫn kiên trì chạy theo.
“Thực xin lỗi Ngũ gia, phu nhân có lệnh.”
Ngô Lão Cẩu muốn chuẩn bị một con ngựa, chạy suốt đêm đến đó, người chăn ngựa lại cung kính nói với y.
Lại là mệnh lệnh, lại là mệnh lệnh, Ngô Bội Trinh nàng muốn ép chết ta sao?
Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của cửa hàng này! Chẳng lẽ ở rễ là phải nghe theo lời các người hết sao?
Tự do của ta đâu? Ta cố gắng ở Trường Sa nhiều năm như vậy kết cục là Lão Cửu Môn không phải thành quả của ta sao hay chỉ là một bộ phận của sản nghiệp khổng lồ của các người?
Không có các người thì Ngô Lão Cẩu ta không đáng một đồng sao?
Trong lòng vừa buồn bực, y ói ra một ngụm máu, sau đó ngửa mặt lên trời cười dài.
Cười đến nước mắt chảy ròng.
Hai hạ nhân vội chạy đến giữ lấy chủ nhân của họ, lại bị Ngô Lão Cẩu đẩy ra.
“Các ngươi cút! Cút xa một chút! Cũng không phải là người của ta… Tất cả đều con mẹ nó là sói xem thường người!!!”
Y nghiên ngã lảo đảo bước đi trên đường, nước mắt trên mặt chảy không ngừng, người qua đường không tránh kịp, ai cũng không ngờ người này chính là Cẩu Ngũ gia nho nhã chính trực nổi tiếng.
Hắn quỳ ngã xuống ở một cái hẻm nhỏ, ho khan mãnh liệt vài tiếng mới phát hiện trước mặt có người.
Nhi Nguyệt Hồng thu quạt, sắc mặt nghiêm trọng, nâng Ngô Lão Cẩu dậy.”
“Ta mang ngươi đi đến Kim Lăng, Trương Khải Sơn gặp nạn, Lão Cửu Môn ai cũng đều trốn không thoát.”