[Lão Cửu Môn Đồng Nhân Văn] Trương Khải Sơn X Ngô Lão Cẩu Những Câu Chuyện Ngắn

Chương 12: Chương 12




6f7725f0jw1djxg2czcskj

Chương 12:

Người của Lão Cửu Môn lại tập trung tại hội trường.

Chỉ là chỗ ngồi cao cao tại thượng kia đã bị bỏ trống.

Ngô Lão Cẩu hai tay ôm quyền, nói với 7 đương gia còn lại.

“Hiện giờ quân đội của Đoạn Kì Thuỵ dốc toàn bộ lực lượng, chắc chắn là muốn thanh tẩy hoàn toàn thế lực của Trương Đại Phật Gia, đang ngồi đây không chỉ có huynh đệ, mà còn là người trượng nghĩa, hy vọng các vị có thể giúp đỡ.”

Bán Tiệt Lí [……Chờ chút, cái đồ này sao lại ở đây] suy nghĩ một hồi rồi nói sao lại thế được, nhất định phải đem hết họ hàng huynh đệ đi làm thịt tên Đoạn Kì Thuỵ kia! (tự nhiên tui yêu Tam gia quá)

Trần Bì A Tứ không nói lời nào, trên mặt trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.

Hắc Bối Lão Lục cắm đao xuống đất, “Lão Trương gặp nạn, huynh đệ không thể không giúp.”

Hoắc Tiên cô hạ mi mắt, “Hoắc gia định xuất lực.”

Tề Thiết Chuỷ như là sợ thiên hạ bất loạn lại nheo mắt nở nụ cười: “Cái này, tại hạ cũng phải đi, có cái đầu chó này cố vấn, cũng có thể đánh được phải không!”

Giải Cửu Gia suy nghĩ, nhìn bóng dáng thẳng tắp của Ngô Lão Cẩu thở dài.

Kỳ thực người này mới là người đáng lo nhất.

Sau đó gật đầu tỏ ý sẽ xuất lực.

Tan họp, Nhị Nguyệt Hồng giữ y lại, hắn không còn thái độ trêu chọc ngày xưa nữa, nói với Ngô Lão Cẩu: “Còn chưa đủ.”

“Có thể tập trung được bao nhiêu?”

“Nhiều nhất là tám vạn.”

“Còn thiếu bao nhiêu?”

“Ít nhất mười vạn.”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, y bình tĩnh nhìn Nhị Nguyệt Hồng, Nhị Nguyệt Hồng phe phẩy cây quạt thở dài.

Ngô Lão Cẩu cắn răng: “Thật sự không được sao?”

“Trừ phi chịu chết.”

Hắn dừng lại ở tầm mắt Ngô Lão Cẩu.

“Làm sao bây giờ?” Hắn hỏi lại một câu.

“Tôi nhất định không để cho ngài ấy chết.” Ngô Lão Cẩu nói một câu, “Ngài đối với tôi mà nói, là không giống nhau.”

Y cũng quay đầu rời khỏi hội trường.

~

Dưới ánh đèn vàng nhạt, trong phòng ngủ.

Đối với thê tử của mình, đây là lần đầu tiên Ngô Lão Cẩu cúi đầu.

Một tiếng lại một tiếng, y gõ đầu thật mạnh xuống mặt đất.

Trong lòng Ngô Bội Trinh tràn ngập đau xót, thiếu chút nữa là bật khóc.

“Chỉ lần này thôi.” Y khẩn cầu nàng, “Xin nàng giúp ta, Bội Trinh.”

Hốc mắt Ngô Bội Trinh đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên mặt, nhìn qua vô cùng thê lương.

“Hà cớ gì phải làm khổ mình…”

~

Năm ngày.

Giằng co với Đoạn Kì Thuỵ đã năm ngày.

Đạn hết lương thực không còn.

Trương Khải Sơn thản nhiên ngắm nhìn bầu trời chiều xa xa.

Lan Thành giúp người khoác thêm một chiếc áo khoác.

“Nàng cùng Trương Khởi Linh đi trước đi, ta phải ở lại thủ thành Kim Lăng.”

Âm thanh bình tĩnh không một chút gợn sóng.

“Chắc là đêm nay bọn họ sẽ phát động tổng tấn công.”

Lan Thành nghẹn ngào lắc đầu. “Tôi không đi, Khởi Linh cũng không đi, vất vả lắm mới có thể khiến ngài thu nhận tôi, tôi nhất định không buông tay.”

Trương Khải Sơn ngoài dự kiến ôn nhu nhìn nàng, sau đó nhịn không được cười khổ, câu nói kia, Lan Thành nghe được rất rõ ràng:

“Nếu y cũng giống như nàng, nguyện ý buông bỏ hết công danh lợi lộc cùng ta, có gì không thể.”

~

Bị âm thanh xôn xao làm cho tỉnh giấc, Trương Khải Sơn lập tức ngồi dậy, thắp đèn.

Ra khỏi cửa, bọn lính rất trật tự mà xếp thành hàng, Lan Thành bê đèn theo Trương Khởi Sơn tuần tra quân đội, nam nhân có vết sẹo đi lên, hướng phía Trương Khải Sơn gật đầu.

“Đến rồi.”

Trương Khải Sơn mặc quân trang, tay cầm súng, hướng khoảng trời mênh mông nổ phát đạn tín hiệu, cả bầu trời tối đen mang một tầng sắc thái chết chóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.