20140113193930_MU5Cf.thumb.600_0
Chương 13:
Trong lúc hai quân giao chiến, Trương Khải Sơn liền xông ra ngoài, người ngạc nhiên phát hiện Lan Thành cũng chạy theo sau.
“Quay lại, chỗ này không ai cứu nàng!” Người rống to.
Lan Thành nở một nụ cười xinh đẹp, “Ngài cho rằng ngài chết rồi thì tôi có thể sống tiếp sao.”
“Khởi Linh đâu?!”
“Nó biết nên làm gì.”
Trương Khải Sơn tức giận cắn răng, nữ nhân làm càng, lúc này không thể quay đưa đưa nàng vào thành, chỉ đành mang theo.
“Ngô Lão Cẩu có biết ngài sẽ chết không?”
Lan thành nâng súng bắn chết một tên lính hung tợn định chém chết Trương Khải Sơn, mở to đôi mắt trong suốt sáng rực, hỏi.
Trong lòng Trương Khải Sơn chua xót, người không biết trả lời thế nào, súng trong tay lại càng bất ổn.
“Cẩn thận, bảo vệ Phật Gia!”
Ngựa của Trương Khải Sơn trúng kiếm, hí lên vài tiếng vô lực rồi bị người khác chém đứt đầu, Trương Khải Sơn cười cười bị ngã trên đất.
Một viên đạn gào thét bay qua.
Đâm thẳng vào ngực Trương Khởi Sơn.
Lan Thành ném súng, hét to một tiếng Không, đôi mắt đỏ lên lại tiếp tục đánh.
Trương Khải Sơn không hổ là người đàn ông giỏi chịu đựng, người móc viên đạn từ trong ngực ra mà lông mi không hề động một cái.
Người cười cười giơ viên đạn lên cho Lan Thành xem.
Có một tấm gỗ, chặn bớt lực của viên đạn, vỡ ra vài mảnh.
Lan Thành che miệng lại khóc nức nở.
“Khải Sơn, đừng chết…”
Nàng nâng đầu Trương Khải Sơn lên dựa trên vai mình.
“Cùng chết, được không?”
Nàng không dám tham lam lưu luyến nhiệt độ trên cơ thể Trương Khải Sơn, bởi vì nó đã dành cho người khác.
Trương Khải Sơn nhắm hai mắt lại, trên khoé mắt lướt qua một giọt lệ,
Thật xin lỗi nha Lan Thành.
Không phải ta sống không nổi.
Chỉ là bùa hộ mệnh đã vỡ, ta cũng nhất định phải chết.
Ha ha, không sợ nàng chê cười, thật ra ta không muốn sống nữa.
Quân địch đang xôn xao.
Lan Thành ngẩng đầu, phát hiện tốc độ tấn công của đội quân Đoạn Kì Thuỵ đang chậm lại.
Trương Khải Sơn mệt mỏi mở to hai mắt.
Vài viên đạn lướt qua không trung, đó là dấu hiệu báo viện quân đã đến.
Người ho ra một ngụm máu, nhớ đến gì đó, lấy bùa hộ mệnh trong tay ra, phát hiện bùa hộ mệnh vị vỡ thành hai khối, một khối vỡ nát.
Khối bị vỡ nát là :Tạm biệt.
“Tôi yêu ngài” vẫn còn sót lại chút ấm áp.
Ngô Lão Cẩu đứng dưới Kim Lăng thành, phía sau là 20 vạn quân đội sẳn sàng nghênh đón địch.
Y bắn lên trời một phát súng.
Là màu của máu.
~
“Lão Cửu Môn,” Lan Thành mừng rỡ hô to, “Khải Sơn, viện quân đến rồi!”
Nàng chưa kịp nhìn biểu tình của Trương Khải Sơn, đã bị một người phía sau bắn một phát xuyên tim. (╮( ̄_ ̄)╭ xin lỗi chị, hết vai rồi)
Trên mặt nàng còn mang theo kinh ngạc, liền ngã xuống, Trương Khải Sơn lập tức ôm lấy nàng, bắn cái tên đã giết nàng một phát.
Trương Khởi Linh che miệng tuyệt vọng nhìn mẹ ngã xuống, thân thể nho nhỏ run rẫy, lén chạy ra tán cây ngô đồng, khóc không một tiếng động.
Trương Khởi Linh cũng biết đau.
~
Hách Mi: Rồi hết ngược, sắp tới là hường bắn đầy trời