20130124064428_yTMW5
Tác giả:
Điểm lại số từ:
1. Phật Gia điên cuồng.
Tác giả vì cớ gì mà muốn chôn sống ta hả!!!
Viết dài như vậy rồi, đầu của ngươi là để trưng bày sao mà muốn ôm hôn nhẹ một cái cũng khó vậy hả!!!
Cái gì mà nam nhân dân quốc cẩn thận nhẫn nhịn rồi đi tìm cái chết hả!!!
Con mẹ nó sao ta lại phải yêu thầm khổ sở vậy hả!!!
Ngô Lão Cẩu đáp lại tình cảm của ta sẽ chết sao hả!!!
Ngươi thể đừng mang cả cái cửa hàng nhà y đến quậy ta được không?!
Trương Khởi Linh nó cứ muốn đối đầu với ta vậy hả!!!
2. Đây là chân tướng [ảo tưởng]
Tác giả: [lau mồ hôi] Ngô phu nhân, các bạn độc giả hình như không thích cô a.
Ngô Bội Trinh: [mặt không chút thay đổi] thật không.
Tác giả: Có thể thay đổi nội dung cho thành HE không?
Ngô Bội Trinh: Tuyệt đối không được!
Tác giả: Vì sao vì sao?
Ngô Bội Trinh: Ngô Lão Cẩu không thể là thụ!!!
Tác giả: Thì ra đây mới là nguyên nhân sao 囧. . . .
3. Quan hệ hỗn loạn.
Nếu Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu ở cùng nhau.
Trương Khởi Linh: …….
Ngô Tà: …..
Ngô Tà: Ba của anh là ông nội của tôi.
Trương Khởi Linh: Ông nội của cậu là mẹ của tôi.
Ngô Tà: …..
Chương 14
Trương Khải Sơn ôm thân thể đang lạnh dẩn của Lan Thành, trong lòng lại bình tĩnh không ngờ.
Ánh mắt của Ngô Lão Cẩu tìm kiếm trong đám người.
Y dứng lại ở người đang nửa quỳ trên mặt đất, người đó cúi đầu, gương mặt bị che khuất.
Ngô Lão Cẩu chạy qua.
Bọn lính đều nhường đường, trên chiến trường bỗng nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Y đứng trước mặt người, ngồi xổm xuống, dừng lại ở ánh mặt của người.
Ánh mắt Trương Khải Sơn không chút biểu tình sợ hãi nhìn lại y, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.
Ngô Lão Cẩu dùng sức ôm lấy người, lực đạo mạnh mẽ khiến Trương khải Sơn không thể không buông thi thể của Lan Thành xuống mà quay lại ôm thắt lưng y.
Ngô Lão Cẩu nghẹn ngào.
“Đừng sợ.”
“Tôi sẽ không đứng yên nhìn ngài chết.”
“Lão Cửu Môn đều ở đây, tất cả mọi người đều ở cạnh ngài.”
“Tôi cũng ở bên cạnh ngài, tôi cùng ngài đi đến cuối cùng.”
“Tôi không rời xa ngài đâu.”
“Để tôi đứng sau lưng ngài, được không?”
Trương Khải Sơn khẽ run lên, người dùng sức siết chặt thắt lưng của y khiến y cũng quỳ trên đất, đem cả gương mặt chôn trong bờ vai của y.
Nước mắt duy nhất của Trương Khải Sơn trong kiếp này, âm thầm nhẹ nhàng rơi trên vai Ngô Lão Cẩu.
“Ta đau.”
Tim Ngô Lão Cẩu cũng đau, đau đến sắp chết.
Y hận không thể bóp chết người này.
Hận không thể khiến xương cốt và máu thịt của người đều là của y.
Y không biết làm sao để bày tỏ tình cảm của mình.
Chỉ có thể ôm lấy người, cảm thụ hô hấp đau đớn bị đè nén.
Chỉ có như vậy mới cảm giác được người đang ở bên cạnh.
Quân đội tứ phía bắt đầu xôn xao, tiếng đao kiếm tương giao theo gió quanh quẫn trong không khí.
Bọn họ không ai để ý đến.
Không biết là ai hôn ai trước.
Không biết là máu của ai chảy xuống cổ của ai.
~
Nhị Nguyệt Hồng đứng trên ban công, lạnh nhạt xoay người, “Bát gia, nhanh đi chỉ huy đi, ta xem Phật Gia không còn tâm tình nữa rồi.”
Tề Thiết Chuỷ cười cười, “Thì ra mấy tin đồn lâu nay đều là thật.”
Giải Cửu Gia tò mò hỏi: “Rốt cuộc 10 vạn quân đội kia là của ai?”
Nhị Nguyệt Hồng phe phẩy cây quạt, nhíu nhíu mày: “Ngô phu nhân và cha của nàng phái đến.”
Hoắc Tiên Cô cứng mày, không biết đang nhìn cái gì.
~
Hách Mi: Xin lỗi chứ Nhất Ngũ có cách thể hiện tình cảm táo bạo ghê =.= lần nào cũng đòi giết chết người ta rồi màu me này nọ =)))
Có điều Nhị gia Bát gia với Tam gia cute vờ luôn~