Chương 19:
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Trương Khải Sơn bình tĩnh ôn nhu nhìn Ngô Lão Cẩu còn ngồi trên giường, xoay người nói:
“Điểm tâm trên bàn, ta đi chuẩn bị chút hành lý cho Khởi Linh.”
Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, Trương Khải Sơn nhìn không nổi bộ dạng khờ khạo của y, tiến đến dùng sức xoa xoa đầu của y vài cái mới chịu đi.
Duỗi lại cái thắt lưng, Ngô Lão Cẩu chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Ăn cơm xong, y liền vui vẻ chạy đến xem lão Trương và con của lão Trương nhà y.
Một bên xoa xoa đầu Trương Khởi Linh, y ngẩng đầu nhìn Trương Khải Sơn.
Người đó vẻ mặt vân đạm khinh phong đưa lưng về phía ánh mặt trời.
“Ta đưa Khởi Linh đi trước, cậu ở lại thêm mấy canh giờ đi, ở đây có nhiều tai mắt.”
~
Chẳng qua là mấy canh giờ thôi, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy?
~
Đầu gối bị đạp mạnh một cái, Ngô Lão Cẩu đứng không vừng quỳ rạp trên mặt đất, y thở hồng hộc dùng ánh mắt trong suốt quật cường nhìn nam nhân đối diện.
Cố Cảnh cười cười, “Sao, định đánh lại sao? Tôn xưng một tiếng Ngũ gia, nói cho ngài biết, ngài nên nói cho bọn ta biết tình hình trang bị quân sự của Trương Khải Sơn, chúng ta cũng nên bàn giao đi, cấp trên đã nói, Ngũ gia ngài có thể cho bọn ta tuý ý xử lý, cho dù giết cũng không ý kiến.”
Ngô Lão Cẩu lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu không thèm để ý.
“Ngài là có rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt sao? Cũng được.”
Còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng lại có một trận gió gào thét đến, Ngô Lão Cẩu vừa nghiêng thân né tránh đã đập vào ghế dựa, sau lưng lại toát ra một trận đau đớn nóng bừng.
Cố Cảnh xoa xoa chiếc roi da trâu trong tay thở dài.
“Nói thật ta cũng không muốn đánh ngươi đâu, nhưng mà, ai bảo ngươi không nghe lời như vậy?”
Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của hắn, nhưng bỗng nhiên y cảm thấy mình thật là buồn cười.
“Im lặng? Không chịu nói chuyện với ta sao?”
Ngô Lão Cẩu tiếp tục nghiên đầu rõ vẻ mặc kệ hắn.
Kết quả là nhận một tràng thống khổ từ chiếc roi da trâu.
Ngô Lão Cẩu cắn môi dưới, cắn đến xuất huyết, y bướng bĩnh không chịu phát ra tí âm thanh nào.
Mau mau bất tỉnh đi, chết tiệt, sao ý thức vẫn cứ rõ ràng như vậy.
“Nói hay không?”
Ngô Lão Cẩu cười cười, sau đó lắc đầu.
Đồng thời, y bị một cước đạp đến hình thất (phòng hình phạt), đôi mắt đạm bạc của Cố Cảnh chuyển thành giận dữ, giẫm lên lưng Ngô Lão Cẩu, y vừa đau vừa tức đến hộc máu.
“Tốt lắm, ta không hạ thủ được, gọi phó quan đến!”
Lập tức hắn nhặt áo khoác từ mặt đất lên, cũng không quay đầu lại nhìn mà rời khỏi.
Ngô Lão Cẩu lại lần nữa hộc máu, y không có cách nào cử động, cũng không còn sức để mà cử động, chỉ đành nằm trên mặt đất nghe bước chân của nam nhân kia rời khỏi.
Một trận buồn ngủ ập đến, Ngô Lão Cẩu không còn thấy đau đớn gì nữa.
Ngủ một lát, ngủ một lát thì không sao nữa.
Y nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên nghe từ xa có âm thanh mở cửa.
Y cân nhắc xem là tiếp tục nằm giả chết hay là cùng đám vương bát đản này chơi thêm.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, y nghe có tiếng người nói chuyện.
“Giội lên người hắn.”
Ngô Lão Cẩu chưa kịp phản ứng, một chậu nước muối nóng hổi đổ lên người y, y đau đớn đến mức cuộn tròn người lại.
Tóc bị người khác túm lên, Ngô Lão Cẩu miễn cưỡng mở mở mắt nhìn vị phó quan, khoé miệng cười cười một cái rồi lại nhắm mắt lại.
Không thèm quan tâm mấy miếng da trên người bị cháy đến mức lộ ra mạch máu.
Không thèm quan tâm cả người vô lực có phải là do mất nhiều máu quá hay không.
Y bắt đầu hấy nhớ Kim Lăng.
Nhớ gốc cây ngô đồng.
Sáng long lanh dưới đêm trăng.
Màu trắng bạc lấp lánh, ha ha.
~
Vị phó quan đeo một cái bao tay màu đen, nhìn một loại kim châm mảnh và kim châm thô trước mắt, chọn một cây thuận tay đặt vào trong ngọn nến, chờ đầu châm chậm rãi hiện lên màu đỏ rực, dùng sức lắc lắc.
Phía sau có một tiểu binh sợ hãi bước ra nói phó quan đại nhân, Cố Cảnh nói là có thể đánh, nhưng không thể dụng hình hỏi cung.
Hắn phun một ngụm nước miếng, vẻ mặt điên cuồng nhìn thanh niên nửa quỳ trên mắt đất, áo khoác màu trắng loang lỗ vết máu.
“Đây mới là lạc thú của khảo vấn, Ngũ gia người hiểu không? Ai thèm quan tâm con mẹ nó Cố Quản nói gì, rơi vào tay ông, không chơi đùa vui vẻ, thì lần tiếp theo không biết phải chờ đến khi nào!”
~
Hách Mi: Nhị gia, Tam gia, Tứ gia, Lục gia, Thất cô, Bát gia, Cửu gia, mấy anh mấy chị đâu hết rồi (ノ°益°)ノ