Chương 20:
Ngô Lão Cẩu bị ánh sáng tự ngân châm phát ra có chút chói mắt, không muốn nghĩ xem tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Phó quan nhe răng cười tiêu sái đến gần y, lật người lại, bước qua thắt lưng y, cởi bỏ nút thắt trên cổ áo.
“Trước tiên phế gân cốt của ngươi được không?”
Ngô Lão Cẩu ói ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Phó quan thấy hắn không có ý định xin tha, có chút bất mãn, dùng lực bóp cổ Ngô Lão Cẩu khiến y nửa chết nửa sống.
“Được rồi, Ngũ gia, chúng ta từ từ chơi.”
Nam nhân cười đến ghê tởm.
Hắn nhanh chóng đem ngân châm tiến đến cổ Ngô Lão Cẩu, sau đó lần mò đến mạch máu.
Ngô Lão Cẩu mở to hai mắt, cố gắng cắn môi không phát ra âm thanh.
Từ từ xuyên vào, một cây ngân châm chen chúc vào torng mạch máu.
Ngô Lão Cẩu chỉ còn có thể mờ mịt run rẫy, giống như là mất đi tri thức không còn biết mình đang ở đâu, chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng ngồi như trước.
“Khốn, vậy mà cũng không kêu la, mẹ nó.”
Nam nhân có chút mất hứng, hắn hung bạo rút ngân châm ra, trên đầu châm dính chút máu.
Ngô Lão Cẩu nhìn thấy động tác của hắn.
“Ta bắt người từ từ gào thét.”
Hắn nắm mặt Ngô Lão Cẩu, đem ngân châm lần nữa hướng vào đồng tử y mà cắm vào.
Bỗng nhiên khoá chặt.
“A a a a a a không ———————-! ! !”
Nam nhân điên cuồng ác độc mĩm cười, một bên dùng sức xoay ngân châm, chất nhầy màu xanh lặng lẽ theo khoé mắt chảy xuống.
“A a a a a a a ————————————–! ! !”
“Ngươi nói hay không! Nói hay không!!”
Nam nhân điên cuồng đè Ngô Lão Cẩu lại, hung hăng tát y mấy bạt tay.
“Không a a a ! ! ! ! ! !”
Ngô Lão Cẩu phun ra một ngụm máu, thân thể co giật điên cuồng, giống như một con rối gỗ bị giật dây.
————————— Ngũ gia chưa chết ——————————
Hách Mi: Tim mị o(TヘTo)
Triệu hồi các đương gia mau đến cứu người ư~~~~~~