[Lão Cửu Môn Đồng Nhân Văn] Trương Khải Sơn X Ngô Lão Cẩu Những Câu Chuyện Ngắn

Chương 21: Chương 21




Chương 21:

Nam nhân ngạc nhiên, cảm thấy vô vị đứng lên, hắn nói với người lính bên cạnh:

“Lấy thêm một chậu nước muối đến, không được để cho y hôn mê.”

Binh lính khúm núm lùi ra sau, sau đó nhanh chóng lấy một chậu nước muối nóng mang lên.

Ngô Lão Cẩu đau đến co quắp lại.

Y mơ mơ màng màng, giống như đi vào giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Nam nhân cầm chiếc roi da mà Cố Cảnh để lại, vỗ vỗ vào tay lấy cảm giác, hướng bọn hạ thủ bĩu môi bảo bọn chúng đem Ngô Lão Cẩu cột lên ghế.

Lúc bị nâng khỏi mặt đất, Ngô Lão Cẩu không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Trận mưa roi lại rơi xuống người y, y không nhịn được rên rĩ vài tiếng.

Da non vừa mới lên lại bị rách toạt ra, màu đỏ sền sệt bám dính trên chiếc bạch sam của Ngô Lão Cẩu, y cúi đầu, trán nóng rực như phát sốt.

Đồng tử vừa bị tổn thương không còn nhìn thấy màu sắc, trước mắt chỉ là một mảng mơ hồ.

“Hắn mẹ nó lại hôn mê rôi!” Phó quan táo bạo rống lên với binh lính:

“Lấy nước qua đây!”

Bọn thủ hạ nhìn nhau như là rất sợ hắn, rốt cuộc cũng có một người khóc nức nở bước lên:

“Đại nhân… còn đanh nữa sẽ chết đó… Cố đại nhân nói không thể để y chết, xin ngài hãy gọi bác sĩ đến được không…”

Phó quan đem sợi dây thừng quăng lên đất, hai tiên tiểu quan sợ đến mức ngồi xổm trên đất dập dập đầu.

“Cũng tốt, cũng không nên gây sức ép quá cho ngươi, Ngũ gia, hôm nay tạm tha cho ngươi.”

Nam nhân nở nụ cười ghê tởm, nhìn thanh niên bẩn thỉu không hề nhúc nhích, tấm tắc vài tiếng rồi cũng rời khỏi.

Thủ hạ lạnh run hết cả tay tiến lên kéo kéo Ngô Lão Cẩu buộc vào một chiếc giường trong một căn phòng khác.

Máu không ngừng chảy.

Hô hấp Ngô Lão Cẩu đứt quãng.

Y nhìn qua như là đang cười.

Thế nào, Trương Đại Phật Gia.

Tôi không làm cho ngài mất mặt.

Tôi không làm cho Lão Cửu Môn mất mặt.

~

Cố Cảnh nhíu mày hỏi:

“Thế nào?”

Bác sĩ cẩn thận nhìn vị thiếu tướng trẻ tuổi, lắc đầu.

“Tròng mắt rách nát, bất quá cũng còn tàm tạm, nếu chậm một chút có thể sẽ mù, xương sống bị vật cứng đập vào, hơn nữa còn mất máu quá nhiều.”

“Nói tóm lại, nếu người bệnh lại tiếp tục vận động mạnh hay là bị đả kích gì đó…”

“Ta biết rồi, ông lui ra đi.”

Cố Cảnh bực bội nói với bác sĩ vài câu, hắn dựa vào ghế dựa bên cạnh Ngô Lão Cẩu, lại cảm thấy không ổn, liền đứng thẳng dậy đi tới đi lui trong phòng. (Anh không được nổi lòng tương tư với Tiểu Ngũ ( ̄ヘ ̄))

~

Trương Khải Sơn nắm bàn tay nhỏ của Trương Khởi Linh, vỗ vỗ con ngựa ngoan ngoãn.

Ngươi nghi hoặc nhìn lại sơn sơn thuỷ thuỷ xa xa ở Hàng Châu.

Mấy ngày rồi, sao mà chưa đuổi kịp.

Hay là đi lạc rồi.

Nghĩ như vậy, Trương Khải Sơn thay đổi phương hướng, thả chậm tốc độ xuống.

Nhanh đến mùa xuân đi, ít ra trên đường sẽ có hoa dại nở tươi tốt.

Cậu nhìn thấy không.

~

Tác giả: Mọi người có đánh ta xin đừng đánh mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.