Chương 25:
“Báo cáo Phật Gia, cánh quân bên phải đã xuất phát.”
Trương Khải Sơn nhìn chằm chằm cây súng trước mặt, gật gật đầu.
Người bắt lấy quân trang màu đen trên tường, thần sắc lạnh thêm vài phần.
Thành bại chưa định, sinh tử chưa biết.
Người xoay thân, Trương Khởi Linh còn đang nằm trong chăn ngủ say sưa.
Người vươn tay sờ sờ đứa con nhỏ của mình, ánh mắt tràn đầy ôn nhu và yêu thương.
Trương Khởi Linh chớp chớp mắt, bực bội mở miệng.
“Y còn sống.”
“Ta biết.”
“Sao ngài biết được?”
Trương Khải Sơn nở nụ cười, có một số việc, Khởi Linh còn quá nhỏ, sẽ không hiểu được.
Ta không phải là thần, ta chỉ là một người bình thường có thất tình lục dục.
Ta cũng không biết y đã chết hay chưa.
Chỉ là dù cho y còn sống hay đã chết ta cũng phải đến Đông Bắc một chuyến.
Còn sống, ta mang y đi.
Đã chết, ta chết theo y.
Trương Khởi Linh kinh ngạc nhìn thấy thân ảnh kiên cường của phụ thân.
Trương Khải Sơn cười cười với nó, xoa xoa đầu nó.
“Con cũng sẽ có, một người nguyện ý ở cạnh con, sinh tử gắn bó, không xa không rời, dù cho có chuyện gì xảy ra đều ở bên cạnh con, không vì công danh lợi lộc, chỉ vì một chữ tình.”
Cho đến mãi về sau, Trương Khởi Linh nhìn thấy người đó đưa lưng về phía mặt trời, đôi mắt to cười rất tươi, nói sinh mệnh của tôi đã sớm nằm trong tay anh.
Trương Khởi Linh ôm người đó vào ngực, dù thế nào cũng không buông ra.
Đợi nam nhân trong ngực hết ồn ào, Trương Khởi Linh mới vuốt ve đôi môi của người nọ, thở dài:
“Tiếc là tôi chờ quá lâu…”
Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, đem đao đặt lên bàn, nhìn trên bàn không thấy bùa hộ mệnh, trong lòng trầm xuống.
Giống như phát điên mà ngồi xỗm xuống tìm, đầu tóc toàn là một mảng bụi bẩn.
Trương Khởi Linh trở mình, làm bộ không nhìn thấy.
~
Ngô Lão Cẩu cười cười bị kéo vào đại sảnh.
Đoạn Kỳ Thuỵ nhìn y, vẻ mặt lạnh lùng, làm một động tác cắt cổ.
Y ngửa mặt lên trời cười dài.
Binh lính của hắn hung hăng đạp y một cái, y không chịu được ngã quỳ xuống đất, thở hỗn hễn.
Rắc một tiếng, là tiếng xương gãy.
Binh lính đạp vào lưng Ngô Lão Cẩu, dùng sức nghiền qua nghiền lại.
Xương gãy đâm vào phổi, Ngô Lão Cẩu vẫn cười.
Cười đến mê mang.
Đoạn Kì Thuỷ không thích nhìn thấy hắn tươi cười, lấy súng ra chuẩn bị giải quyết hắn.
Khinh thường âm thanh bên ngoài.
Âm thanh giao chiến, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh máu chảy, âm thanh của súng nổ.
Cửa bị đá văng, nam nhân toàn thân màu đen lạnh lùng đứng trước mặt mọi người.
Người kéo chốt súng, từng bước một, giống như lời tuyên án từ địa ngục, đuổi theo bọn họ.
Chớp mắt, bắn liên tục vào bọn binh lính đang kéo Ngô Lão Cẩu, máu tươi bắn trên mặt đất, vô cùng đáng sợ.
Trong đôi mắt của Trương Khởi Sơn tràn đầy lửa giận, người không ngừng lên đạn, không ngừng nổ súng.
Người giống y hết thần Tu La đang giận dữ,
Gió thổi áo khoác người bay phất phới, đôi giày đen bóng đạp trên nền đấp phát ra âm thanh cộp cộp.
Tay Đoạn Kì Thuỵ giật giật, kéo cò súng.
Viên đạn kia nhắm thẳng vào Trương Khải Sơn.
Ngô Lão Cẩu hất mấy tên lính chết trên người ra, mạnh mẽ lao đến muốn che viên đạn cho Trương Khải Sơn.
Đồng tử Trương Khải Sơn co rút lại, đôi môi tái nhợt của người như muốn nói gì đó.
Không có một chút đau đớn, thân thể ấm áp này, Ngô Lão Cẩu chậm rãi quay đầu.
Cố Cảnh ôm lấy y, há miệng muốn nói gì nhưng lại theo quán tính ngã về phía sau.
Lúc ngã xuống, Cố Cảnh thấy ruột dạ dày này nọ trong cơ thể mình đều trộn lại với nhau, đau muốn chết.
Ngô Lão Cẩu lần đầu tiên thấy Cố Cảnh thật gầy yếu, ngực hắn loang ra một mảng đỏ tươi.
Cố Cảnh muốn sờ mặt Ngô Lão Cẩu, bàn tay vươn ra một nửa lại vô lực rơi xuống.
Hắn cố gắng nuốt một ngụm khí.
Thật sự là chết rồi cũng không muốn y và Trương Khải Sơn ở cùng nhau.
Không chịu đựng được cảnh người chết trước mặt, Ngô Lão Cẩu quay mắt, cũng ngất đi.
Trương Khải Sơn dùng sức ôm Ngô Lão Cẩu lên, ném cây súng không còn đạn xuống.
Nam nhân cao gầy trước mặt vẫn duy trì tư thế cầm súng.
“Người, ta mang đi.”
Trương Khải Sơn muốn cười, lại phát hiện cơ mặt đau vô cùng, cười không nổi, đành dùng tay xoa xoa vết máu trên mặt, lại nói:
“Ta quay về Trường Sa, Kim Lăng để lại cho ngươi.”
Đoạn Kì Thuỵ chậm rãi thả lỏng tay, thản nhiên nói:
“Tại sao?”
“Ngươi là một tổng thống tốt.”
Trương Khải Sơn nói không sai, trong lịch sử Trung Quốc có một đoạn thành tựu của Đoạn Kì Thuỵ.
Đoạn Kì Thuỵ trầm mặc, sau một lúc lâu: “Bị bại dưới tay ta như vậy, ngươi cam tâm sao?”
“Mệt rồi, chỉ muốn ở cùng y.”
“Gần đây Bắc Dương tra dân rất chặt.”
Cảm ơn nhắc nhở, ta không cần.”
Nói xong, Trương Khải Sơn cũng quay đầu rời khỏi đại sảnh, để lại Đoạn Kì Thuỵ cô đơn ngồi đó.
Duy trì tư thế cầm súng.
Trương Khải Sơn rút đao ra, chém mấy tên không biết sống chết muốn bắn Ngô Lão Cẩu.
“Đem tên mặc đồ đen trong sảnh trao huân chương thiếu tướng, hậu táng ở Kim Lăng.”
Người quay đầu, nói với tên thủ hạ phía sau.
~
Đột nhiên tuyết rơi, rơi một cách thuần khiết.
Trương Khải Sơn động một cái, Ngô Lão Cẩu trên lưng tỉnh lại.
Y đau đớn lãm nhãm, vừa định mở miệng mắng, thấy gương mặt người kia quen thộc đến kỳ diệu, lại không nói nên lời.
Trương Khải Sơn ôn nhu ôm lấy y, làm động tác ‘suỵt’ bảo y đừng nói.
Ngô Lão Cẩu dùng hết sức kéo áo sơ mi trắng của người, thì thào, máu trên khoé miệng không ngừng chảy xuống.
Hai người lẳng lặng ôm nhau giữa trời tuyết.
~
Hách Mi: Muội X, đọc giải trí thôi nhé mọi người, dù sao muội vẫn cảm thấy quá mất mặt Lão Cửu Môn.