[Lão Cửu Môn Đồng Nhân Văn] Trương Khải Sơn X Ngô Lão Cẩu Những Câu Chuyện Ngắn

Chương 25: Chương 25




Chương 26:

Trương Khải Sơn mang theo Ngô Lão Cẩu và mười mấy bộ hạ trung thành, suốt đêm rời khỏi Đông Bắc, tiến quân về Trường Sa.

Mấy tháng sau.

Ngô Lão Cẩu vừa phát sốt lại vừa hôn mê, trên đường luôn bị nhiễm gió.

Tất cả, Trương Khải Sơn đều vô mực sủng ái y.

Mấy ngày trước khi tới Trường Sa, Trương Khải Sơn vẫn rất ngoan, sau người lại nhịn không được, quyết định phải cởi áo của Ngũ gia để kiểm tra vết thương.

Trán Ngô Lão Cẩu nóng bừng, đành phải đỏ mặt để cho người làm loạn.

Ai ngờ cuối cùng biến thành Trương Khải Sơn ôm chặt lấy thân thể đầy vết roi của Ngô Lão Cẩu la lớn.

“Sớm biết đã tàn nhẫn xử lí tên kia.”

Ngô Lão Cẩu mơ mơ màng màng nói không sao, dù sao bản thân cũng không để ý.

Trương Khải Sơn hỏi từ khi nào mà cậu trở nên thanh trần thoát tục như vậy.

Ngô Lão Cẩu không trả lời, Trương Khải Sơn đưa tay sờ vết sẹo lồi lên mà lòng đau như cắt.

Vốn có ý định gần gũi một chút, giờ thì tan biến không còn gì, Trương Khải Sơn thở dài, thay cho Ngô Lão Cẩu một cái chăn tốt, muốn làm cho y muốn tách trà nóng, ai ngờ người vừa xoay đi, vạt áo đã bị Ngô Lão Cẩu nắm lại, y còn khóc nức nở bảo đừng có đi ~

Trương Khải Sơn nhịn không được, chớp mắt một cái đã ôm y vào ngực.

Ngô Lão Cẩu vô cùng thể hiện cái gọi là “người ốm đau không biết sống chết”, Ôm mặt Trương Khải Sơn hôn một hồi, sau đó lại không an phận vặn vẹo thắt lưng.

“Ây,” không nguyện ý dứt ra khỏi nụ hôn ngọt ngào, Ngô Lão Cẩu chớp chớp đôi mắt đo đỏ, “Tôi muốn nói là, chọn ngày không bằng đúng ngày, phải không?”

“Phải phải, đúng ngày không bằng hôm nay đi?” Gương mặt Trương Khải Sơn tối sầm cười cười.

~

Mấy năm sau, Trường Sa.

Trương Khải Sơn ôm Ngô Lão Cẩu cứ ồn ào muốn ngắm tuyết vào trong mái hiên, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Mắt của cậu…” Ngô Lão Cẩu dừng lại ở đôi mắt Ngô Lão Cẩu, âm thanh có chút ảm đạm.

Ngô Lão Cẩu cười tủm tỉm nói: “Không sao. May là bác sĩ của Cố Cảnh đến kịp.”

Trương Khải Sơn nhớ đến vị thiếu tướng đã chắn đạn cho Ngô Lão Cẩu, nhíu mày.

“Cậu có biết Lan Thành là em gái của Cố Cảnh không?”

“Tên đầy đủ của Lan Thành là Cố Lan Thành sao, quê dễ sợ.”

“Tên của cậu càng quê hơn…”

“…” Ngô Lão Cẩu câm nín, ngẫm lại thì thấy đúng là như vậy, đành phải tự an ủi trong lòng, tên không đẹp nhưng người đẹp là được…

“Hèn chi ngài biết Cố Cảnh …”

“Đương nhiên biết, trước đây hắn thường bị ta treo lên cây đào.”

“Gia đình người ta đáng thương lắm mới chọc trúng tên sát thần như ngài!”

Trương Khải Sơn khom lưng hôn y.

Vẻ mắt Ngô Lão Cẩu không tình nguyện nhưng vẫn tiếp đón.

“Đừng có nhìn tuyết sớm, sẽ mắc chứng quáng tuyết.”

Ngô Lão Cẩu nhắm mắt lại, Trương Khải Sơn vẫn mở to đôi mắt đen nhìn hàng lông mi của y.

“Chơi xấu! Lúc đang hôn ai mà trợn mắt ra như vậy không!”

Bả vai Trương Khải Sơn run run, im lặng nhắm mắt lại, lại tiếp tục cùng người đối diện dây dưa quấn quít.

Thái độ chân thật của Ngô Lão Cẩu làm Trương Khải Sơn đau lòng muốn rơi lệ.

Cả đời này, ban ân lớn nhất mà ông trời dành cho người chính là để cho nam nhân này cũng có tình cảm với người.

Lão ngốc này, bản thân bị thương nửa chết nửa sống mà còn muốn đỡ đạn cho mình.

Ta sẽ không để cậu phải gánh vác một mình nữa.

Cởi áo khoác đen của mình, Trương Khải Sơn nhẹ nhàng khoác cho Ngô Lão Cẩu, người kia đang dựa trên ghế ngủ say.

Trương Khải Sơn nắm chặt tay y, nữ nhân ôm đứa trẻ đứng trước cửa lẳng lặng nâng mi.

Ngô Bội Trinh kinh ngạc nhìn chồng mình gầy gò như vậy, che mặt khóc nức nở.

“Vào trong xem đi.”

Trương Khải Sơn khó khi bình thản nói chuyện với người phụ nữ này.

“Không định nói cho y biết nàng đến thăm y mấy lần rồi sao?”

Trương Khải Sơn lễ độ rót cho nàng một tách trà.

“Nhìn chàng còn sống, là tốt rồi.”

Trương Khải Sơn hoảng sợ, không khỏi nghĩ đến chuyện nếu Lan Thành còn sống, nàng chắc chắn sẽ cô đơn giống như Ngô phu nhân bây giờ,

Nếu như vậy, chết sớm một chút cũng xem như không tàn nhẫn với nàng.

Trong lòng Trương Khải Sơn thầm thở dài, cũng không ngẩng đầu lên, mới một vị khách không mời mà đến khác vào.

Thiếu niên có dáng người thon dài vững vàng bước vào nhà, nhưng chỉ đứng ở ngoài màn cửa.

“Kết quả thế nào?”

Trương Khải Sơn hỏi, thiếu niên tiến vào gần bọn họ, ánh mắt lạnh lùng đánh giá qua Ngô phu nhân, không trả lời người.

Nhìn thấy thiếu niên trỗ mã cứng cáp, Ngô Bội Trinh mím môi.

Đứa nhỏ trong lòng ngực bừng tỉnh, ánh mắt to tròn nhìn Ngô phu nhân, lại cọ cọ trong ngực nàng.

Trương Khởi Linh yên lặng đứng bên cạnh Trương Khải Sơn.

Ánh mắt nó chợt cảm thấy hứng thú với cục nhỏ nhỏ kia.

Ngô Bội Trinh xin lỗi cha con Trương gia: “Đứa nhỏ cứ quậy như vậy đó.”

Trương Khải Sơn nhấp một ngụm trà Long tĩnh, “Như vậy, ngoài việc thăm chồng của nàng, tìm ta còn có việc khác sao?”

Trương Khởi Linh quan tâm bước đến giúp Ngô Bội Trinh ôm đứa nhỏ.

Thân thể trẻ con mềm mềm cọ cọ ngực thiếu niên, làm cả ngực nó toàn là nước miếng.

Trương Khởi Linh cũng không giận, cảm thấy chơi rất vui, nó nhéo nhéo cánh tay đầy thịt của đứa nhỏ.

Ước chừng là bàn chuyện xong, Ngô Bội Trinh nhận lấy đứa trẻ từ trong ngực Trương Khởi Linh, rồi cáo biệt với Trương Khởi Sơn.

Ánh mắt Trương Khải Sơn dừng ở gương mặt nhỏ đáng yêu: “Con thứ tư?”

“Không,” Ngô Bội Trinh cười cười, “Trưởng tôn Ngô Tà.”

~

Bạn già đã chính thức bỏ nhà theo trai \(^▽^)/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.