Chương 27 (End):
Trương Khải Sơn một tay đỡ Ngô Lão Cẩu ngồi lên ngựa, nhìn thấy Trương Khởi Linh giơ roi thúc ngựa.
“Khụ khụ…” Thân mình Ngô Lão Cẩu run lên, suýt chút nữa là ngã vào lòng ngực Trương Khải Sơn.
“Bệnh phổi lại tái phát?” Trương Khải Sơn lo lắng nhìn y, “Có muốn quay về không?”
Ngô Lão Cẩu khoát tay, “Ông còn chưa yếu đuối đến mức đó đâu.”
Nói xong, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Trương Khải Sơn còn dán trên người y.
“Ha ha…”
Không biết từ khi nào, tóc mai của bọn họ đã có vài sợi bạc.
Mà thỉnh thoảng nhớ lại chuyện xưa, Ngô Lão Cẩu lại có dịp cảm thán thế sự vô thường.
Nhị Nguyệt Hồng và Hoắc Tiên Cô đã quay về, bọn họ bảo là tìm quân đội chạy đến Đông Bắc, ai ngờ Trương Khải Sơn đã rời khỏi.
Hoắc Tiên Cô cũng đã gả đi, sinh mấy đứa nhỏ, con cháu đầy đàn rất vui vẻ.
Nhị Nguyệt Hồng thì không có gì làm suốt ngày rãnh rỗi đi tìm Ngô Lão Cẩu uống rượu, hai người vừa uống rượu vừa khóc vừa cười.
Các người nói xem chuyện trước kia sao lại tốt đẹp như vậy.
Cho dù là những hồi ức không vui.
Trên mộ Cố Cảnh và Lan Thành cũng xanh cỏ.
Đoạn Kì Thuỵ thất thế, cũng chết.
Lại quay lại những ngày tự tại, mỗi một con đường góc phố của Trường Sa, bọn họ đều đi qua.
Qua mấy độ xuân thu, tất cả Lão Cửu Môn đều trung thành bảo vệ nơi đó, chưa bao giờ rời đi, chưa bao giờ quên.
Như là rất lâu rất lâu, Ngô Lão Cẩu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu nội, bắt đầu kể cho nó nghe chuyện ngày xưa.
Nói một hồi, y bỗng nhiên khụ lên, ho ra một ngụm máu, Trương Khải Sơn sẽ khoác cho y thêm một cái áo khoác, rót cho y một tách trà nóng.
Ngô Lão Cẩu viết một quyển bút ký, trêu ghẹo nói là muốn mãi mãi lưu truyền chuyện xưa của bọn họ.
Trương Khải Sơn cười cười, nói không sợ doạ người sao.
Cứ như vậy mà hết cuộc đời, còn gì không thể.
Qua thêm vài năm, Trường Sa lại có một trận tuyết cực lớn.
Trương Khải Sơn dựa trên giường, Ngô Lão Cẩu nắm chặt tay người.
Trong đầu Trương Khải Sơn đều là chuyện ngày xưa, lúc người muốn y ngồi xuống, trên mặt y vẫn ngang bướng như vậy.
Người vẫn cười cười.
“Lạnh không?”
“Có, làm ấm cho ta.”
Ngô Lão Cẩu cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ mặt Trương Khải Sơn, xoa xoa tay người.
“Tình cảm cả đời của tôi bị ngài lấy đi làm túi ấm a Phật Gia.”
“Không được sao?”
“Được, rất được.”
“Gần thêm chút nữa đi.”
“Gì, không thích.”
Môi Trương Khải Sơn cong lên, mắt người nặng nề khép lại.
Ngô Lão Cẩu vẫn ngồi đó nói liên miên cằn nhằn.
“Lần này ngài đi trước, tôi nhất định sẽ lập tức đi theo.”
Trương Khải Sơn không gật đầu cũng không lắc đầu, bàn tay dần dần lạnh đi.
Ngô Lão Cẩu không khóc, y sửa lại dung nhan người chết một chút, hôn lên đôi môi lạnh lẽo đó một chút.
Sau đó y mở cửa, nhìn thấy bên ngoài tuyết bay tán loạn, không khỏi cảm thán sao bao nhiêu năm nay không phát hiện ra.
Nhị Nguyệt Hồng đang dựa người trước cửa Trương gia, thản nhiên mím môi.
Ngô Lão Cẩu nhìn Nhị Nguyệt Hồng cười cười.
Những hạt tuyết, rơi trên mặt y, giống như nụ hôn ôn nhu của ngài.
Hoàn chính văn
Tác giả có PS, cũng khá dài, mình tóm tắt gọn lại.
Tác giả ban đầu vốn không định viết thành dài như vậy, định là viết mấy tình tiết ngọt ngọt ngược ngược thôi (vì vậy mới đặt tên là Những Câu Chuyện Ngắn) cơ mà viết một hồi thì lại bị cuốn vào tình tiết truyện.
Sau đó thì sẽ có 1 cái phiên ngoại, xin mọi người ủng hộ.
Hách Mi: Muội thề chứ đọc đến đây muội cũng chả biết nên nói này là BE hay HE, buồn vờ =.=