[Lão Cửu Môn Đồng Nhân Văn] Trương Khải Sơn X Ngô Lão Cẩu Những Câu Chuyện Ngắn

Chương 27: Chương 27




Nhất Ngũ phiên ngoại nhỏ

[phiên bản tát đường vào mặt người đọc]

Tương nhu dĩ mạc

Dân quốc, mùa đông.

Ngô Lão Cẩu đọc không nhiều sách, có vài chữ không nhận ra được.

Sắp đến sinh nhật Trương Khải Sơn, y vội vội vàng vàng lao đi tìm một khối ngọc tinh xảo đem về muốn khắc lên đó một bài… à … thơ tình.

Lúc này Ngô Lão Cẩu mới phát hiện bản thân ngoài mấy cái khoác lác thì không có ý tưởng gì khác.

Y đành phải mặt dày chạy về tìm trên giá sách của Ngô Nhất Cùng, tìm một quyển có bìa cứng đầy cảm xúc.

“Cha… cha làm gì vậy?”

Ngô Nhất Cùng bất đắc dĩ gõ gõ cửa, nhìn thấy cha mình phá căn phòng thành loạn thất bát tao.

Nói thật, tuy là Ngô Lão Cẩu theo Trương Khải Sơn rồi, nhưng đối với tình phụ tử vẫn là rất nghiêm túc, Ngô Lão Cẩu sợ nhất, chính là Ngô Bội Trinh.

Ngô Bội Trinh cũng chả thèm để ý nữa, chấp nhận yêu cầu không ly hôn của Ngô Lão Cẩu, Ngô Lão Cẩu cảm thấy rất có lỗi, ngày lễ ngày tết thường hay quay về mang theo chúc quà bánh này nọ, cũng giúp nàng dọn dẹp nhà cửa, Ngô Bội Trinh thấy chồng mình xem nhà ở như quán trọ thì lại ảm đạm mà rơi lệ.

Ngô Nhất Cùng cam chịu đi vào phòng nhìn y: “Cha sao vậy?”

Ngô Lão Cẩu sợ con trai chê cười mình làm cha không có uy nghiêm, liền cân nhắc lời nói:

“Khụ, thật ra cũng đơn giản, chính là, nói sao ta, cái kia, cái tên Bán Tiệt Lí… Đúng đúng đúng, Bán Tiệt Lí muốn thu nhận một tên tiểu quan thanh lâu… Cơ mà người ta không đồng ý, cho nên hắn mới muốn viết một bài thơ tình làm cho tên kia cảm động… Hắn bảo cha đến giúp.” ((;⌣̀_⌣́) Tam gia nhà muội dễ bắt nạt thế sao~)

“Nhờ cha khoác lác giúp sao? Đừng có doạ tiểu quan nhà người ta chạy mất nha cha, tỉnh tỉnh lại.”

Tuy là nói không được, nhưng mà cuối cùng Ngô Nhất Cùng vẫn ngồi lại giúp cha mình viết một bài thơ tình.

“Mờ mịt quay đầu khó phân biệt, ánh sáng xoá tan u sầu.

Một chữ một lệ, đôi mắt khó ngừng nghẹn ngào.

Tựa như mất như sầu, nhưng cầu nâng chén qua thanh thu.

Người không đa tình tự phiêu linh, nước mắt rơi thành máu đổ.

Mải tô điểm đôi môi đỏ thắm, cả đời si oán.

Thời gian trôi qua, gió chiều đã thổi.

Hồng đậu ngô đồng, gãy vì nhớ ai.

Nguyện cùng nhau trải qua mọi chuyện, tương nhu dĩ mạc tại đăng hoả lan san.

Tác giả: Nếu như đây là giờ thi viết thì ta có thể hay không sẽ bị đánh chết?

Hách Mi: Nếu đây là giờ phiên dịch thì muội cũng sẽ bị xử đẹp =.=

Trương Khải Sơn vừa về đến nhà đã thấy Ngô Lão Cẩu nằm bò trên bàn không biết đang mân mê cái gì.

Người vừa nhìn thấy thì liền bất ngờ.

Y đeo mắt kính, ngồi khắc chữ lên mặt ngọc.

Người vỗ vỗ lưng Ngô Lão Cẩu, nhìn thấy người kia kinh hoảng giấu khối ngọc đi còn bày ra vẻ mặt lấy lòng thì không khỏi mỉm cười.

“Đưa đây, xem chút.”

Chớp chớp mắt, Trương Khải Sơn chìa tay ra.

Ngô Lão Cẩu lắc lắc đầu, lùi về phía sau vài bước.

Nụ cười của Trương Khải Sơn lại càng gian xảo, tiến lên vài bước.

“Cậu sợ cái gì a.”

Ngô Lão Cẩu bày ra một bộ mặt thề sống thề chết không tuân theo.

“Con chơi đùa với ta, muốn phản bội ta sao, ta thương tâm quá.”

Trương Khải Sơn hít mũi, quay đầu đi như sắp khóc.

Ngô Lão Cẩu vừa nhìn thấy bộ dáng người như vậy liền giơ tay đầu hàng, xoa xoa khối ngóc hai tay dâng lên.

“Thơ là cậu viết sao?”

Ngô Lão Cẩu gật gật đầu lại lắc lắc đầu.

“Nhưng mà tôi không hiểu cái câu ‘tương nhu dĩ mạc’ gì kia đó.”

Tương nhu dĩ mạc a… (nghĩ là ‘giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn’)

Trương Khải Sơn cởi chiếc áo khoác rất nặng ra, dựa thân vào ghế cạnh lò sưởi.

“Lại đây, ta dạy cậu.”

Ngô Lão Cẩu bước qua ngồi trên thảm, thuận tiện đem toàn bộ trọng lực cơ thể đặt lên chân Trương Khải Sơn.

“Chữ ‘tương’ này, là lẫn nhau, ‘nhu’, nghĩ là ẩm ướt, ‘dĩ’ nghĩa là dùng, về phần ‘mạt’ thì…”

“Bọt biển?” (‘mạt’ có nghĩa là ‘bọt’)

“Không phải, nghĩa là ‘nước miếng’.”

“Thực con mẹ nó ghê tởm…”

“Toàn bộ câu là muốn nói ‘dùng nước miếng để làm ướt thân thể của nhau’… có thể nói như vậy…”

“Bớt đi Trương Khải Sơn.”

“Không,” Trong mắt Trương Khải Sơn tràn đầy ý cười ,”Trước giờ ta vẫn luôn thuộc phái dùng hành động chứng minh.”

Hách Mi: Thật ra Trương hồ ly giải thích cũng có … à… đúng… Nếu giải nghĩa từng chữ ra thì đúng là cái… nước miếng… đó đó… nhưng mà cả câu thì không phải vậy ( ̄ヘ ̄). Phật gia à, ngài cũng *ba trấm* quá.

~

Sinh nhật Trương Khải Sơn đến rồi.

Sáng sớm đã thấy Ngô Lão Cẩu một mình ngồi trong nội viện Trương gia bán pháo bùm bùm, tự chơi tự vui.

“Mới sáng sớm làm gì vậy, sao không gọi ta đến chơi chung a.”

Trương Khải Sơn nhẹ bước đi đến ôm Ngô Lão Cẩu vào ngực.

“Không ngủ thêm chút nữa sao?”

“Không, hôm nay không về cửa hàng, ngài cũng đừng đi.”

Trương Khải Sơn lại nhíu nhíu mày.

“Chúng ta đi dạo phố đi.”

Mang theo đèn ***g đỏ, tinh thần Ngô Lão Cẩu vô cùng hưng phấn.

“Từ từ,” dường như Trương Khải Sơn nhớ tới cái gì, lại quay về phòng lấy một cái khăn choàng cổ màu trắng, cột Ngô Lão Cẩu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.