[Lão Cửu Môn Đồng Nhân Văn] Trương Khải Sơn X Ngô Lão Cẩu Những Câu Chuyện Ngắn

Chương 28: Chương 28




Tương nhu dĩ mạt 2

“Đừng để lạnh.”

Ngô Lão Cẩu cứng đờ một chút rồi nắm tay Trương Khải Sơn đi vào trong màn tuyết mờ mịt.

Trên đường rất vắng vẻ, dù sao hiện tại trời cũng chưa sáng hoàn toàn, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên kỳ lạ như vậy làm cho Trương Khải Sơn cảm thấy rất khó hiểu.

Hai người chọn một cửa hàng điểm tâm ngồi xuống, phong cảnh bên ngoài cửa hàng rất đẹp.

Trời màu lam lạnh, ánh bình minh sáng sáng, tuyết lạnh bay lượn trong không trung, mấy cửa hàng trên đường thắp mấy cái đèn ***g đỏ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ánh sáng màu đỏ chiếu xuống nên đất, nhìn từ xa, sông núi lại hiện lên sừng sững một màu xanh nhạt, hài hoà một cách an tĩnh, khiến người ta không nỡ lên tiếng.

Nhưng vẫn có người cố tình phá vỡ nguyên tắc.

“Thì ra Trường Sa cũng đẹp như vậy.”

Trương Khải Sơn nhìn Ngô Lão Cẩu, cười nói.

Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, nhìn thấy điểm tâm sáng nóng hổi mà tiểu nhị bưng lên, liền đưa một đôi đũa cho Trương Khải Sơn.

Ăn no không nói chuyện, Trương Khải Sơn gọi tiểu nhị đến, chờ hắn đến gần thì rút chiếc khăn mặt sạch sẽ hắn quấn quanh cổ ra, lau miệng cho Ngô Lão Cẩu, sau đó quăng khăn mặt về lại vai tiểu nhị, cả một chuỗi động tác rành mạch dứt khoát, như mây bay nước chảy.

Ngô Lão Cẩu nhìn gương mặt trắng bệch của tiểu nhị, mĩm cười, lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Bọn họ đồng bước đi dạo trong tuyết, mặt trời mọc lên toả ra hàng vạn kim quang.

Mắt Ngô Lão Cẩu có chút không thích ứng được liên run lên.

Trương Khải Sơn đưa tay che mặt y lại, “Mặt lại đau sao?”

“Không… Chỉ là có chút không quen.”

Trương Khải Sơn đứng đó giúp y che ánh sáng mặt trời chói mắt, cho đến khi Ngô Lão Cẩu gật gật đầu nói được rồi.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến ngoại ô thành.

“Nếu là Kim Lăng thì hình như ở đây có một cây ngô đồng.” Ngô Lão Cẩu cảm thán.

“Cậu thích nó?”

“Chỉ là cảm thấy nó dường như đã chứng kiến cái gì.”

Thật lâu sau đó, Ngô Lão Cẩu trở lại nơi này, phát hiện ở đây có một gốc cây ngô đồng cao thật cao.

Trương Khải Sơn đi bên trái Ngô Lão Cẩu, hai người cứ lẩn quẩn dạo quanh các góc ngách của Trường Sa.

Tuyết rơi đầy đầu.

Hai người ở ngoài thành vui vẻ chơi ném tuyết.

Nhị Nguyệt Hồng đi ngang qua liền che mặt Giải Cửu Gia bỏ chạy, ánh mặt như muốn nói, cái gì tôi cũng không thấy, cái gì cũng không thấy, tôi không nhìn thấy hai tên Lão Đại và Tiểu Ngũ của nhà chúng ta đang làm trò con mèo bên đó, cái gì tôi cũng không thấy…

Trương Khải Sơn nặn một quả cầu tuyết ném qua khiến Ngô Lão Cẩu ngã lăn.

Trương Khải Sơn cười to bước qua kéo y dậy, sau đó hôn trộm một cái.

“Trương Khải Sơn… Trương Khải Sơn con mẹ nó ngươi nhớ kỹ cho ta!”

Mặt Ngô Lão Cẩu đỏ bừng, đánh tiếp, nhắm chuẩn mặt Trương Khải Sơn mà ném.

“Chỉ cần cậu đồng ý hôn ta, ta để cho cậu bắt.”

Vẫn là giọng điệu bình thản như trước, Ngô Lão Cẩu ngẩn người, ôm mặt Trương Khải Sơn mà hôn.

Chờ cho trời tối hai người mới lê lết về Trương gia, Ngô Lão Cẩu mệt mỏi ngã vào ghế, hận không thể cả đời đều phải nằm ở đây

Trương Khải Sơn thoải mái cởi áo khoác, vẫn là bộ dạng bình thản không sợ chết.

“Hôm nay là sinh nhật ngài.”

“Ta biết.”

“Vậy sao ngài không nói sớm!”

“Chẳng lẽ cậu dẫn ta ra ngoài không phải vì việc này?”

Ngô Lão Cẩu đảo cặp mặt trắng dã, đem khối ngọc được mài dũa tinh tế ném qua cho Trương Khải Sơn.

“Vậy, như vậy, cái câu nói thịnh hành gần đây nói sao nhỉ, sinh nhật vui vẻ?”

“Ở chung lâu vậy rồi mà vẫn còn thẹn thùng a.”

Trương Khải Sơn từ phía sau không có hảo ý cứ bóp bóp thắt lưng y.

“Bất quá ta thích cậu cũng là vì điểm này.”

Ngô Lão Cẩu thấy gương mặt ngày càng tiến lại gần mình, nhắm mắt lại mặc cho người muốn làm gì thì làm.

Thật là một bài thơ tình ẩm ướt a.

Bất quá, tương nhu dĩ mạt, hình như cũng không tệ.

Toàn văn hoàn~

Đừng hỏi muội sao không có H, tác giả viết cái này lúc mới học lớp 10-11 =.= muốn có H cũng không được =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.