[Lão Cửu Môn Đồng Nhân Văn] Trương Khải Sơn X Ngô Lão Cẩu Những Câu Chuyện Ngắn

Chương 5: Chương 5




4e526147gaaeb819a7828&690

Chương 5:

Y thầm kêu không ổn, định co giò bỏ chạy, ai ngờ vừa đến cửa mộ, nhìn thấy có một tảng đá lớn chặn ở đó, một tảng đá lớn như vậy mang đến đây thì thế nào cũng phải có tí tiếng động chứ?

Cửu Môn Đề Đốc, chính là Cửu Môn Đề Đốc, y vừa cúi người thì nhìn thấy một cái bóng đen đánh vào sau gáy, tập trung nhìn lại thì là một con cương thi lông xanh.

~

Lão phụ nhân mặc sườn xám thoải mái đi vào phòng, thấy trên mặt đất có một cô nương đang sợ hãi, hướng về phía vị quân phiệt tóc đen mà khóc lóc, hắn bảo: xem đi, đây chính là người đàn ông mà ngươi thích 8 năm qua.

Cô nương nhìn thấy Trương Khải Sơn, nở một nụ cười ngây ngô, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Trương Khải Sơn thản nhiên nhìn qua lão phụ nhân, hồi lâu mới nói:

“Không ngờ nàng vẫn còn sống.”

“Nàng từ Quảng Tây trốn đến, ta cũng là nhặt được nàng ở trên đường,” Lão phụ nhân thở hỗn hễn phun một ngụm nước bọt lên mặt đất. “Người sáng suốt không nói nhiều lời, người ta đã mang đến, ngươi lấy hay không lấy?”

Trương Khải Sơn nhìn cô nương, bỗng nhiên gọi: “Lan Thành.”

Cô nương tên Lan Thành càng vui vẻ nở nụ cười ngây ngô, từ trong lòng ngực, lấy ra một ổ bánh mì lớn dơ bẩn, muốn đến gần Trương Khải Sơn nhưng không dám, đánh phải với tay muốn đưa bánh cho người: “Đói không? Ăn đi, Khởi Sơn, ăn đi, còn nóng…”

Lão phụ nhân không chịu được liền đi lên đánh Lan Thành mấy bạt tay, bộ dáng như là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ngươi có chút tiền đồ được không? Ngươi vì sao phải vì một tên phụ tình mà tự làm mình thành ra như vậy!”

Lan Thành kinh hoàng nhìn Trương Khải Sơn miệng cứ luôn nói gì đó.

“Khởi Sơn, Khởi, Khởi Sơn…”

Trương Khải Sơn đứng dậy, kéo Lan Thành qua, trầm giọng nói với lão phụ nhân: “Ngươi cần bao nhiêu tiền?”

“Một trăm đồng đại dương.”

“Bảo hạ nhân lấy cho ngươi, ngươi đi đi.”

Lão phụ nhân cười hắc hắc, không thấy Trương Khải Sơn đang nhìn người lính gác làm một động tác cắt cổ.

~

Ngô Lão Cẩu thầm mắng một tiếng trách thời vận, suýt nữa thì bỏ mạng, thừa sơ hở mà đánh một chưởng, con cương thi da dày thịt béo trúng đòn, một đòn này dùng hết 8 phần khí lực, vậy mà con cương thi vẫn không xây xát.

“Tam gia? Tam gia?”

Tên tiểu tử Bán Tiệt Lí kia chắc là không chạy trước chứ? Ta X !

Ngô Lão Cẩu bắt đầu cùng con cương thi lông xanh chơi đùa trong mộ thất, một bên né tránh một bên nghĩ xem làm sao thoát ra khỏi đây.

Đột nhiên không thấy tăm hơi của Bán Tiệt Lí, bình thường không thấy hắn luyện mấy cái chiêu dịch chuyển tức thời này, loại bỏ khả năng này.

Chắc là hắn không chạy chứ? Mọi người đều là huynh đệ hoạn nạn với nhau mà, phủ định.

Chẳng lẽ hắn chính là con cương thi lông xanh này? … Phủ định.

Hắn chính là con cương thi lông xanh? …………….. Phủ định. [Tui sẽ nói ý nghĩ của ông cho Bán Tiệt Lí biết nha Ngũ gia….]

Như vậy còn lại một khả năng là chỗ này có một cái “thông đạo bí mật”.

Ngô Lão Cẩu đá một cước lên tường, cảm thấy có cảm giác không đúng, dưới chân có cảm giác có cái gì nổi cộm lên, ngẩng đầu vừa thấy, trên tường hiện lên một hình La Hán.

Tà La Hán cùng loại Vu Tà Giáo, là từ ánh mắt của nhân dân lao động biến Ngọc Hoàng Đại Đế cùng Như Lai Phật Tổ và thần phật biến thành một giáo phái ma quỷ.

Ở trong cái giáo phái này, thần phật cũng giống như con người, có thất tình lục dục, hơn nữa còn điên cuồng phát huy chuyên đề đó.

La Hán kia thật lớn vô cùng, gương mặt cao bằng Ngô Lão Cẩu, điều làm y sợ đến nổi da gà là cặp mắt kia chuyển động theo cử động của y.

Hách Mi: PR trá hình: Hãy like fanpage của tui đi mà =(( Lão Cửu Môn

Trong này có vài đoạn Lan Thành gọi Phật Gia là Khởi Sơn, đó là dụng ý của chuỵ tác giả, xin kiên nhẫn chờ đợi chuỵ ý giải thích ( ̄︿ ̄)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.