Còn nhìn! Lão tử là loại cho ngươi tuỳ tiện nhìn sao! Còn nhìn ta đá chết ngươi!
Ánh mắt Ngô Lão Cẩu đỏ lên, hoá bị động thành chủ động, hướng về phía mắt của La Hán đá một cước, vừa lúc đón trúng cái đầu của con cương thi lông xanh, đá luôn cái đầu của nó, nước từ thi thể phun toàn thân y.
Ngô Lão Cẩu dừng lại, y cẩn thận nhìn hạt châu trong đôi mắt kia, không ngờ cặp mắt đã đứng im, nhưng khoé miệng của La Hán bắt đầu động, nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.
~
“Ngô đại phu nhân, có gì phân phó sao?”
Nhị Nguyệt Hồng làm một bộ dạng lão thần nhìn về phía người tới.
“Tôi muốn đi đến Kim Lăng, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe ngựa.”
Cơn giận của Ngô Bội Trinh mấy ngày trước với Nhi Nguyệt Hồng còn chưa có tiêu tan hoàn toàn, chỉ là vì bình thường rèn luyện bộ dạng tiểu thư khuê các nên nàng luôn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh.
“Hả? Vậy mấy đứa nhóc nhà các người phải làm sao?”
“Nhờ Giải Cửu Gia.”
“Xin hỏi phu nhân đi Kim Lăng chắc không phải vì Ngũ gia trêu hoa ghẹo nguyệt?”
Nhị Nguyệt Hồng cười đến… à… *** [không đúng] phóng túng…
Ngô Bội Trinh mím môi cười, chồng của nàng có ở bên ngoài… Nàng rất rõ ràng, nàng không quan tâm mấy nữ nhân đó, nàng để ý chính là Trương Khải Sơn. ( ̄ヘ ̄)
Nghĩ đến đây, Ngô Bội Trinh có chút căm hận, vốn nàng cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng nàng cảm thấy là cần phải quở trách một chút.
Ví dụ như khi Lão Cửu Môn mở tiệc đi, tại sao mỗi lần mở xong thì Ngô Lão Cẩu đều về nhà trễ hơn so với người khác? Còn lí sự là Trương Đại Phật Gia tìm y có việc quan trọng, có chuyện quan trọng sẽ tìm cái tên đứng thứ năm như ngươi mà không tìm Nhị Nguyệt Hồng sao!
Ví dụ như nói mấy lần tết đoan ngọ hay trung thu đi, Ngô Lão Cẩu khẳng định sẽ cố tình dạo một vòng qua Trương phủ sẵn tiện lấy điểm tâm mà Trương Đại Phật Gia cố ý mua ở Kim Lăng cho y, máy chuyện này nàng nhịn, còn chuyện mà Ngô Nhất Cùng và Ngô Nhị Bạch muốn ăn thì bị y giật lại bảo “Con nít ăn hại răng” xong rồi độc chiếm toàn bộ số điểm tâm đó!
Ví dụ như mỗi lần mở họp thì Phật Gia và Ngô Lão Cẩu đều cãi nhau ầm ĩ, nội dung còn đặc biệt không trong sáng [Này là Trần Bì A Tứ nói] mọi người còn tưởng bọn họ sẽ sống chết với nhau, ai ngờ qua hôm sau lại kề vai sát cánh!
Ví dụ như nói lần này ở một nơi chiến tranh loạn lạc như Kim Lăng, vậy mà y không cần nhà cửa không cần thê nữ liền bỏ trốn đi với Phật Gia! Còn bày đặt an bày ổn thoả ngày qua ngày!
Ngô Bội Trinh cắn răng trong lòng, lần này đi Kim Lăng không đem cái lỗ tai của ngươi ninh thành cái bánh quai chẻo, sau đó cuốn thành bông điệp, thành trang giấy phẳng thì ta không cần họ của ta nữa!