Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 19: Chương 19: Anh em có họa cùng chịu




Phó Tranh đứng bên cửa sổ nhìn bộ dạng nhếch nhác tả tơi của Mộc Hạ bỗng trong lòng có cái gì nhức nhối. Hắn muốn chạy ra xem cô thế nào nhưng lại sợ không biết nói gì, hắn chỉ dám đợi cô vào phòng rồi chạy ra đứng ngoài cửa nghe ngóng.

Phó Tranh đứng ngoài đó một hồi rồi trở lại phòng mình lấy điện thoại gọi nhóm bạn:

“Kỉ Hồng đến đón tao, xong gọi chúng nó họp chỗ cũ. Tao có chuyện cần nhờ chúng mày.”

Nói xong Phó Tranh thay đồ xuống nhà. Nhìn thấy hắn sắp sửa đến giờ ăn mà lại đi đâu, thím Lạc gọi hắn lại:

“Thiếu gia, đến giờ ăn rồi cậu đi đâu vậy, tôi nấu nhiều đồ ăn ngon xong hết rồi.”

“Tôi đi ra ngoài, lúc sau thím gọi Mộc Hạ trên tầng xuống ăn nhé.”

Vừa lúc nói xong thì Kỉ Hồng tới nơi đón, hai người cùng nhau đến điểm hẹn quen thuộc.

Điểm hẹn quen thuộc này chính là căn nhà mà 4 người họ mua chung, khá là rộng rãi và đầy đủ. Họ mua căn nhà này không phải chỉ để họp, mà còn phòng những lúc khứa nào bị ba mẹ rượt hay bị nhốt ở ngoài thì đến đây lánh nạn. Đỡ phải mất công đi thuê khách sạn lằng nhằng.

Ngồi ở phòng khách, ba ánh mắt nhìn dồn về Phó Tranh đang sầu tư.

“Lão Tranh, anh ngồi đây không nói gì hơn 30 phút rồi đấy. Có chuyện gì anh nói đi.”

“Đừng nói với bọn em là anh buồn chán nên gọi em nhìn anh nhé.”

Phó Tranh lúc này mới ngập ngừng lên tiếng:

“Chuyện là....”

“Là sao?”_Mạc Quân ngóng chờ.

“Mộc Hạ cô ấy,.... tao đã làm điều có lỗi với cô ấy. “

Tô Khiêm chưa nghe hết chuyện đã đập bàn bôm bốp. Gào lên:

“Anh Tranh, đừng nói với em là anh làm thịt cừu nhỏ rồi đấy nhé. Ô mai chuối, chúng mày thấy chưa tao đã... Ái ui.”

Quá cục súc với thằng bạn, Phó Tranh cốc Tô Khiêm một cái:

“Mày đơ à, tao đã nói xong đâu. Nay tao lỡ quát cô ấy, để cô ấy đi một mình về nhà. Giờ có lẽ cô ấy dỗi rồi. Tao nhờ chúng mày tìm cách dỗ cô ấy dùm tao. Hiểu chưa?”

Cả đám à lên một tiếng, cứ nghĩ Phó Tranh làm gì Mộc Hạ rồi chứ, ai ngờ chuyện cỏn con này. Kỉ Hồng là người có nhiều kinh nghiệm trường tình hay dỗ gái nhất, liền lên tiếng, giọng trịnh thượng vỗ vãi Phó Tranh:

“Anh Tranh, nếu muốn dỗ gái phải biết tâm lý. Theo kinh nghiệm 70 năm của em thì bọn con gái thích mỹ phẩm son phấn nhất, anh mua một bộ tặng cô ấy là được. “

“Kỉ Hồng, mày nhìn Tiểu Hạ Hạ giống cần mỹ phẩm à? Da em ấy đẹp hơn khối đứa hotgirl trường mình đấy nhé.”_Mạc Quân lên tiếng phản đối luôn.

Đúng là mặt Mộc Hạ đẹp và có nét duyên sẵn rồi, cô đi ra đường còn đánh mỗi son là xong.

“Mỹ Phẩm không được thì ta mua gấu bông, đồ ăn, quần áo. À đúng rồi, Mộc Hạ ở quê mới lên chắc không biết công viên giải trí đâu nhỉ? Dẫn cô ấy đi chơi là xong.”

Phó Tranh xoa cằm thấy cũng hợp lí, gấu bông với quần áo thì ba mẹ hắn mua cho cô cả tủ rồi, còn mỗi đi chơi là khả thi nhất, vậy thì quyết định đi chơi vậy.

“Vậy hôm đấy tao dẫn cô ấy đi chơi, chúng mày phải đi cùng tao đến đó, chứ tuổi này tao đến đấy ngại chết.”

“Lão đại ngại thì bọn em cũng ngại chứ. Bọn em chỉ tư vấn cho anh thôi, thực hiên vụ đi chơi phải là anh chứ, kéo bọn này theo làm gì.”_Tô Khiêm phụng phịu.

Cả đám trề môi nhìn hắn tỏ vẻ không bằng lòng. Phó Tranh nghe vậy nhếch miệng cười:

“Thì mình có phúc cùng hưởng mà, giúp tao đi, mấy nữa tao giúp lại thế là hòa. Giờ xong rồi, đi chơi không? Tao bao.”

Chỉ chờ có vậy, cả đám hí hửng vui luôn. Đi chơi thôi mà, cùng lắm thì đeo vài lớp khẩu trang không ai nhận ra là xong.

- ------còn tiếp-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.