Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 20: Chương 20: Cởi bỏ nút thắt




Chơi đến tận 2h sáng mới về, Kỉ Hồng đưa Phó Tranh đến Phó Gia rồi cũng theo hai thằng bạn đến nhà riêng, chứ giờ này mà về ba mẹ họ cầm gậy gõ cho lõm đầu mất.

Phó Tranh mở cổng đi vào, hắn không bật điện hay gây mạnh tiếng động vì như thói quen về muộn sợ ông bà Phó bắt được nên hắn nhẹ nhàng lần mò trong bóng tối, mặc dù ba mẹ hắn vẫn chưa về. Hắn rón rén như tên ăn trộm trong chính căn nhà của mình.

Đúng lúc này Mộc Hạ khát nên tỉnh dậy xuống nhà uống nước, bỗng đằng xa mập mờ có bóng người di chuyển, cô sợ lắm, lỡ là ma hay trộm thì phải làm sao. Cô định lẻn ra cửa đi ra sân sau gọi hai bác giúp việc giúp đỡ, nhưng do chân đau nên cô đi nghiêng ngả rồi va vào cái ghê khiến nó đổ ềnh ra sàn.

Phó Tranh lúc này đang nhẹ nhàng đi thì nghe tiếng, hắn nghĩ giờ này không ai thức, thế là liền chạy đến công tắc bật điện rồi tính lao vào đập tên 'trộm' to gan một trận, dám đến nhà hắn trôm chỉa hả.

Đèn điện vừa bật, hai con người đứng hình nhìn nhau:

“Là anh sao.”

“Là cô sao.”

Bầu không khí có chút ngập ngừng, Phó Tranh liền mở lời trước:

“Tôi vừa đi chơi về.”

Còn Mộc Hạ thấy là hắn cũng bớt lo, khập khiễng đi lên lầu:

“Vậy anh đi ngủ đi, em xuống uống nước thôi, giờ thì xong rồi.”

Cô không một cái nhìn mà trực tiếp đi qua người hắn. Phó Tranh níu tay cô lại định xin lỗi chuyện hồi trưa, nhưng không kịp nói gì thì cô gạt nhanh tay hắn né tránh:

“Anh không thích đứa nhà quê động vào người anh mà, tay em bẩn.”

Nói xong cô không cảm xúc mà tiếp tục về phòng. Phó Tranh nghe vậy thì day dứt lắm, nếu được hắn muốn trở về quá khứ đấm vào mồm mình lúc đấy cho chừa cái thói cục lên là khẩu nghiệp. Sợ cô tiếp tục hiểu nhầm, hắn chạy vội lên chắn trước cô, mặt đầy hối lỗi:

“Mộc Hạ, tôi không có ý đó. Tại lúc đó tôi thấy cô ngây thơ để tên đó đụng chạm nên hơi cáu gắt. Tôi chỉ lo cô bị xàm sỡ thôi. Tin tôi đi, coi như tôi xin lỗi cô nhiều nhé.”

Nhìn ánh mắt thành khẩn của hắn, Mộc Hạ mới tin một chút, cô nhíu mày:

“Có thật không?”

“Tôi nói thật, tôi lo cho cô mà, tha lỗi cho tôi nhé.”

Nhìn hắn có vẻ thành tâm, Mộc Hạ gật đầu dù sao cũng có ý tốt nên bỏ qua vậy. Thấy cô tha thứ, hắn như trút được một tấn sầu trong đầu. Nhìn vào đôi chân sưng của cô, hắn có chút đau lòng, tại hắn bỏ cô khiến cô ra nông nỗi vậy, tính lại gần đỡ cô lên phòng nhưng vẫn bị né tránh. Không nói nhiều Phó Tranh bế luôn cô trên tay, mặc kệ cô la hét:

“Anh bỏ em xuống đi.”

“Im lặng nào, chân sưng như heo què rồi đòi đi hay sao.”

Mộc Hạ phồng má, chân cô như vậy chẳng phải do hắn gây ra sao. Giờ bày đặt quan tâm thế nữa.

Phó Tranh đưa cô ngồi lên giường, quỳ gối xuống nâng chân cô lên xoa nắn nhẹ:

“Đau chỗ này sao?”

“Ừm”_ Mộc Hạ khẽ gật đầu.

Phó Tranh xoa nắn một lúc rồi lấy thuốc bôi cho cô, nhìn hắn lúc này tốt như vậy, cô kìm nước mắt, nghẹn ngào hỏi:

“Anh Phó Tranh, anh ghét em không? Em chỉ từ quê lên...”

Câu hỏi bất ngờ từ cô khiến Phó Tranh khựng lại, nhưng rất nhanh tiếp tục xoa bóp chân, rồi nhìn thẳng vào mắt cô:

“Là tôi hôm nay sai, tôi không có ý chê hay ghét cô, chỉ là vài phút nóng nảy mới làm tồn thương cô đến vậy. Xin lỗi, nêu cô thấy không hả dạ, vậy cô chê lại tôi là được.”

Nói rồi Phó Tranh cúi đầu xoa giúp cô tiếp. Mộc Hạ lòng có chút vui, hóa ra anh quan tâm cô thật, ít nhất không ghét bỏ cô. Vậy được có qua có lại, hắn đã nói vậy thì cô cũng không ngại:

“Đồ khủng long tiền sử.”_ Cô nhìn mái tóc bạch kim mượt của hắn mà cười nhẹ.

Phó Tranh nghe cô nói vậy cũng có chút buồn cười, khóe môi nhếch nhẹ.

“Được, tùy cô.”

Nút thắt được tháo bỏ, hai người cũng tự nhiên hơn, Mộc Hạ vui vẻ trở lại dáng vẻ hồn nhiên nói cười. Phó Tranh từ đây cũng ít cau có và quan tâm cô nhiều hơn, có lẽ thời gian này họ sẽ hiểu và tiến đến gần nhau thêm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.