Lúc này Phó Tranh mới lôi điện thoại ra đưa cho cô xem, ánh mắt đầy chiều chuộng:
“Em thích kiểu như nào?”
Nhìn tấm ảnh nhỏ trên điện thoại, Mộc Hạ bất giác đỏ mặt. Mắt cô long lanh nhìn vào những mẫu thiết kế váy cưới tinh khôi mà lòng không khỏi rung động. Thật lộng lẫy và kiêu sa.
Miệng cô cong lên ý cười, bộ nào cũng đẹp, thật khó miêu tả.
Phó Tranh để ý sắc mặt cô, hắn cũng vui theo, từ từ lướt từng bộ một để cô tùy ý chọn:
“Nếu anh thích anh mua hết cho em.”
Từng câu từng chữ toát lên sự cưng chiều, chỉ cần cô thích hắn mua hết về cho cô thử dần còn được nữa, cô chính là công chúa của hắn nên muốn gì hắn cũng chiều.
Mộc Hạ ngắm một lúc lâu, rồi bỗng chợt cô chuyển ánh mắt lên hắn cười rực rỡ:
“Em mặc sao cũng được, chỉ cần anh là chú rể.”
Đúng vậy, chính Mộc Hạ cũng không ngờ hắn dự tính đám cưới luôn từ bây giờ, hắn thật sự muốn lấy cô.
Phó Tranh nghe xong ôm càng chặt vào lòng, hắn có thể cho cô tất cả nhưng cô chỉ cần hắn, như vậy nghĩa là hắn luôn có vị trí to lớn trong lòng cô. Phó Tranh như yên tâm hơn, có chút vui sướng muốn nhào tới ôm hôn cắn cô một cái cho đã.
Giọng hắn trầm trầm, một tay ôm cô một tay lướt ngắm nhìn từng tấm ảnh:
“Công chúa nhỏ, em muốn gì anh cũng chiều em.”
Mộc Hạ dựa vào lồng ngực ấm áp kia nở cười hạnh phúc, cô ngước lên nhìn hắn:
“Vậy em chờ ngày hoàng tử đến đón em về.”
“Được, nhất định anh sẽ đón công chúa của anh về.”
______
Trong lúc hai người đang chim chuột anh em này nọ, thì Phó Duệ đã chạy ra ngoài từ bao giờ.
Cậu nhóc nhân lúc hai người không để ý đã cầm hai hộp sữa mang đi lúc sáng chạy ra phía vui chơi cầu tuột, bãi cát....
Hình dáng bé bỏng lon ton nhìn ngắm trong biển người như tìm kiếm thứ gì đó, rồi bỗng dưng ánh mắt cậu dừng lại phía xích đu dưới bóng cây phía xa. Một cô bé đang ngồi một mình như đang chờ đợi một điều gì đó.
Phó Duệ nhận ra người bạn quen thuộc liền hí hửng cầm hộp sữa chạy tới:
“Ngọc Uyển, cậu đây rồi.”
Cô bé trông thấy Phó Duệ từ xa cũng vui mừng không kém, cô dùng hai tay vẫy Phó Duệ đón:
“Phó Duệ.”
Hai bạn nhỏ ôm lấy nhau như đôi tri kỉ lâu ngày gặp lại. Quả thực Phó Duệ rất thích chơi với Ngọc Uyển.
Ngọc Uyển là người bạn mới chuyển đến học, cô bé da hơi ngăm, mập mạp, thân hình không gọi là béo lắm nhưng cũng không gầy, ở tuổi ăn tuổi chơi như vậy thì có da có thịt sẽ dễ thương hơn.
“Ngọc Uyển, cậu tới lâu chưa?”_Phó Duệ mặt đỏ au chạy lại thở hổn hển.
“Tớ vừa mới đến thôi.”
Cô bé đưa tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay có thêu hình chú vịt vàng Koduck, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên chán cậu, lo lắng dặn dò:
“Lần sau cậu chạy từ từ thôi, kẻo ngã.”
Phó Duệ miệng cười toe toét, gật đầu:
“Được rồi, cậu như bà cụ non vậy sẽ không sao đâu mà. À đúng rồi, tớ có cái này cho cậu.”
Phó Duệ đưa hộp sữa lúc sáng lấy từ nhà đưa cho cô. Từ khi làm quen với Ngọc Uyển, Phó Duệ thường lấy thêm một hộp để mang cho cô, không phải do Ngọc Uyển xui khiến, mà cậu thật sự quý mến và muốn chia sẻ với cô. Ngọc Uyển có một sự đặc biệt gì đó rất lạ khiến Phó Duệ quý mến luôn muốn chơi chung cùng.
Nhìn hộp sữa trên tay Phó Duệ, Ngọc Uyển ngại ngùng lắc đầu:
“Không, cậu ngày nào cũng mang sữa như vậy, mình....mình ngại lắm.”
Thấy cô từ chối, Phó Duệ cười tươi nói:
“Không có sao, cậu cứ nhận đi, đừng ngại.”
Ngọc Uyển vẫn lắc đầu, cậu làm như vậy cô cũng thấy áy náy lắm, tự nhiên thường xuyên cho đồ cô như vậy mà cô lại chả có gì đáp lẽ.... quả thực....
“Mình béo lắm, uống nữa sẽ thành heo mất. Hay cậu....”
“Ai nói cậu béo? Uống sữa mới đủ chất cho chiều cao chứ.”_ Phó Duệ cắt lời, không cho cô nói câu tiếp theo.
“Nhưng...”_ Ngọc Uyển ngập ngừng.
“Không nhưng gì hết. Hay là như vậy, cậu cứ uống sữa đi, sau này cậu lớn cậu mua sữa lại cho mình là huề nhé. Được không?”
“Như vậy được sao?”
Phó Duệ gật đầu, dúi hộp sữa vào tay cô, ánh mắt chắc nịch.
Nhìn hộp sữa trên tay, Ngọc Uyển nở nụ cười rạng rỡ. Cô ôm trầm lấy Phó Duệ mà phấn khích nói lớn:
“Cậu tốt quá, vậy sau này tớ sẽ mua sữa lại cho cậu...à không, lớn lên mình sẽ nuôi cậu luôn.”
Tim Phó Duệ như lỡ một nhịp, cậu đỏ mặt quay sang Ngọc Uyển:
“Cậu...cậu nói sau này nuôi mình? Thật chứ?”
Ngọc Uyển vừa châm ống hút vừa nghiêng đầu khẳng định:
“Tất nhiên rồi, mình thích chơi với cậu, sau này cũng thế. Nếu nuôi cậu thì chúng mình được ở và chơi cùng nhau rồi gì.”
“Vậy...vậy chúng móc ngoéo giữ lời hứa nhé.”
“Được thôi.”
Hai bàn tay nhỏ đan với nhau, tạo thành lời thề tuổi thơ, không ai được nuốt lời.
“Ngon không?”
“Ưm ngon?”
“Mình ra kia ngồi nha.”_