Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 94: Chương 94: Ra trận




“Khoan đã. Con về còn một người nữa muốn...giới thiệu với cả nhà.”

Cả nhà nhìn nhau thắc mắc. Thắc mắc ở đây không phải người ấy là ai, mà người ấy như thế nào. Trước khi về cô có gọi điện báo có dẫn theo một người về thăm quê và ăn tết ở đây nữa, bố và mẹ cô thì biết tên nhưng em cô thì không.

Biết tên nhưng không biết mặt nên cả nhà rất tò mò xem người cô dẫn về tròn méo ra sao.

“Là con trai của Phó Cẩm Thần sao? Đâu mau dẫn nó vào.”

Mộc Hạ nhanh nhảu chạy ra ngoài tìm Phó Tranh, hắn không ngừng đi đi lại lại trước sân hè nhà, lâu lâu lại chỉnh quần áo. Biết hôm nay là ngày gặp mặt đầu tiên nên hắn đã chuẩn bị tư trang sắn sàng, sơ mi trắng, quần tây đen, giày đen sáng bóng lộn, đầu tóc gọn gàng, nhưng hắn vẫn có gì hồi hộp lo lắng lắm.

“Mộc Hạ, anh như vậy đẹp chưa, có chỗ nào cần chỉnh sửa không?”

“Anh đẹp rồi, vào gặp ba mẹ em thôi, đừng để họ chờ.”

“Nhưng anh như vậy có được không?:

Mộc Hạ bất lực quay sang nhìn hắn:

“Không được chẳng lẽ anh đi về sao. Đàn ông con trai, lão đại đè đầu cưỡi cổ người ta suốt mà nay sợ sao?”

Tay chân Phó Tranh luống cuống, hắn hít một hơi thật sâu, tay cầm túi quà đã chuẩn bị kĩ lưỡng trước đó theo cô đi vào nhà.

Trong này, bác Mộc đã pha trà ngồi chờ sẵn. Phó Tranh có chút gượng gạo đi sau Mộc Hạ theo vào nhà.

Đứng trước mặt ba mẹ vợ tương lai, Phó Tranh dùng hết khả năng ngoại giao vốn có của mình, cúi đầu 45° nhã nhẵn chào:

“Con chào hai bác. Con tên Phó Tranh, nay con về thăm hai bác, có chút quà nhỏ mong hai bác đừng chê cười.”

Ba người nhìn cậu thanh niên trước mặt mà trầm trồ trong lòng. Mộc Dịch An một hồi lâu ngắm nhìn, ngây ngô hỏi:

“Chú này nhìn giống một người từng về làng nè.”

Mộc Hạ thắc mắc nhìn cậu em:

“Là ai?”

Dịch An ưỡn ngực tỏ vẻ đánh giá nhớ lại:

“Áo trắng, quần đen tươm tất vậy, chắc là...đa cấp hả chị?”

Mộc Hạ Phó Tranh nghe xong tí sặc, hắn anh mặt đẹp trai ngay thẳng như vậy mà nghĩ là đa cấp, lưu manh đến vậy sao, mặt hắn uy tín lắm mà.

“Cái thằng chỉ giỏi nói linh tinh, đi xuống bếp cất dọn đi.”

Dịch An ỉu xìu vừa đi vừa lẩm bẩm: “ Nhưng trước đó cũng có người ăn mặc giống y như vậy, chị và mấy bác hiểu biết bảo đó là đa cấp, là người xấu đi lừa gạt sao? Haizzz, con người thật khó hiểu.”

“Em nói gì đó?”

“Khônggg.”

“Hừ cái thằng nhóc, nó không biết gì anh đừng để ý lời nó.”

“À đúng rồi, ba mẹ. Đây là con trai của bác Phó, tên Phó Tranh. Và...và là bạn trai con, nay con đưa ảnh về ăn tết với cả nhà và ra mắt với ba mẹ luôn.”

Bà Mộc vui cười đón lấy quà, gì thì chưa biết nhưng nhìn tướng cao to, sáng sủa đẹp trai như vậy, bà chốt cậu con rể này từ cái nhìn đầu tiên nha.

Bà thì niềm nở vui cười vậy, chứ ông thì dáng vẻ bình thản không chút cảm xúc biểu lộ ra bên ngoài, chỉ âm thầm đánh giá bên ngoài.

“Con trai Phó Cẩm Thần đã lớn từng này rồi sao. Được rồi cậu ngồi xuống đi. Mộc Hạ, xuống bếp đun ba ấm nước sôi.”

Em trai Dịch An bị đuổi xuống nhà, bác gái thì đi đâu mất luôn, còn mỗi chiếc phao cuối cùng cũng bị sai đi làm việc nốt. Huhu nước trà pha rồi cơ mà kiểu này hắn bắt buộc phải ngồi một mình rồi, hắn toang rồi. Được chuẩn bị tập duyệt trước rồi hay sao mà ai nấy lủi đi mượt mà quá.

Phó Tranh bất ngờ níu tay cô lại, ánh mắt đáng thương ngập tràn sự cầu cứu.

“E hừm...Nào đun nước đi nhanh lên.”

Mộc Hạ cũng lắc đầu, cô chả còn cách nào khác thầm cầu nguyện cho hắn. Trong góc nhà hai ánh mắt cũng lén lút nhìn:

“Haizzz, không ai cứu được anh đâu.”-Mộc Dịch An said=)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.