Cánh cửa phòng Phó Tranh vừa đóng lại cũng là lúc Hoan Thẩm Khanh tắt bỏ nụ cười, gương mặt toát lên sự ghê gớm chảnh chọe đi xuống lầu.
Cô ta chính là con gái cưng của Thẩm, và cũng là đối tác của Phó gia.
Nói là đối tác nhưng cũng không quá quan trọng, chỉ là vài lần dự tiệc Phó Cẩm Thần có làm quen và giao lưu với Thẩm gia, thấy bên đó cũng khá ổn nên mới hợp tác và giúp đỡ.
Bố của Hoan Thẩm Khanh là Hoan Dịch, thường mang cô đến nhà chơi, lâu ngày cô ta cũng quen gia đình nhà họ Phó, thản nhiên đi lại trong khuôn viên Phó gia.
Còn ông bà Phó vì nể tình Hoan Dịch là đối tác lâu năm nên để ả lượn lờ, chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng là được.
Hoan Thẩm Khanh bị đá khỏi cửa thì tức tối đi xuống lầu, ai ngờ gắp được ông bà Phó ngồi dưới nhà. Cô lấy lại gương mặt ngây thơ vừa nãy, chạy xuống ngồi cạnh Phó Khiết tươi cười tỏ vẻ thân thiết:
“Hai bác tính đi đâu sao ạ, mang nhiều đồ như vậy.”
Phó Khiết cũng cười đáp lại, nhưng hơi khó chịu khi cô ta đến gặp mà chả chào hỏi ai mà xà vào luôn:
“Ừ, hai bác đi có việc vài ngày, chuyện thường xuyên ấy mà. Con đến lâu chưa?”
“Con vừa mới đến thôi à, hai bác đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha.”
Hoan Thẩm Khanh cười nói ngọt ngào, hết sức thảo mai.
Phó Cẩm Thần nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ khởi hành, đỡ vợ đứng dậy:
“Đi thôi muộn rồi.”
Thấy hai người họ sắp đi Hoan Thẩm Khanh cười thầm trong lòng, đứng dậy chào:
“Hai bác đi cẩn thận.”
Bác quản gia Phong cũng làm nhiệm vụ của mình xách vali hành lí rồi lên xe đi cùng.
Căn phòng khách rộng lớn bây giờ còn mỗi Hoan Thẩm Khanh ngồi vắt chân ăn trái cây.
Cô ả ngắm nhìn ngôi nhà sang trọng trong lòng không khỏi thích thú, nhà cô ta cũng rộng nhưng chưa là gì so với Phó gia. Cô thích căn nhà này, cô muốn làm chủ nó, muốn làm thiếu Phó phu nhân.
“Hahah...”_ Nghĩ đến cảnh cao sang quyền quý được mọi người kính nể cô ta liền tự đắc mà cười lớn.
“Xin chào, cô là ai vậy ạ? Cô có thể cười nhỏ một chút được không?”
Hoan Thẩm Khanh giật mình khi nghe có tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn, may quá không phải Phó Tranh.
Cô ả liếc nhìn đánh giá Mộc Hạ một lượt, giọng trơ tráo hỏi lại:
“Sao tôi chưa thấy cô bao giờ vậy. Phó gia thuê giúp việc mới sao?”
Mộc Hạ ngớ người, thể loại gì đây? Mồm thì to như cái loa, lại còn bảo cô là giúp việc, hài hước vậy. Chưa kịp lên tiếng thanh minh giải thích thì bị chen lời luôn:
“Nếu là giúp việc mới thì rót cho bổn tiểu thư cốc nước, nhanh chân, khát.”
Mộc Hạ nghe vậy lòng như phát hỏa, nhưng vẫn nhẫn nhịn:
“Xin lỗi nhưng cô là ai vậy.”
Hoan Thẩm Khanh nghe vậy liền đứng dậy, liếc Mộc Hạ mà tự đắc:
“Tôi là vị hôn thê của anh Tranh, sao nào? Còn không đi rót nước.”
Cái gì? Vị hôn thê á, Mộc Hạ nghe xong mà sốc. Hắn hôm quá vừa hôn cô, chiều chuộng cô như vậy, nay lại xuất hiện vị hôn thê?
Được lắm, cứ nghĩ hắn có ý với cô, ai ngờ hóa ra là tự cô đa tình.
Hừ kệ, hôn thê của hắn chứ cô đây đâu liên quan, có đủ chân tay tự đi mà lấy.
Mộc Hạ chả thèm tiếp lời đi thẳng xuống nhà bếp nấu mì ăn cho đỡ tức, không phải tức vì Hoan Thẩm Khanh mà tức Phó Tranh, hắn dám gieo hi vọng cho cô sao. Cầm con dao trên tay cô cắt phập vào cây hành lá:
“Đồ chớt tiệt, đồ tra nam, đồ đáng ghét... hứ.”
- ------còn tiếp-----