Huyện Hoàng Châu, bến tàu vẫn đông đúc ồn ã như trước kia.
Thuyền vừa cập bến, Liên Xác và Vương Đại Lang lần lượt rời thuyền rồi quay lại đỡ Phó Vân anh.
Nàng lắc đầu, tự xuống thuyền rồi đi dọc thềm đá ướt đẫm nước sông, bước lên bậc thang.
trên bờ, người chen chật kín, dân trong vùng bày đủ loại cá tôm ra bán, tiếng rao hàng vang lên ầm ầm, mùi cá quá tanh, khách dưới thuyền đồng loạt nhăn mặt bịt mũi.
Phó Vân anh mi thanh mục tú, trên người mặc chiếc áo bào màu xanh ngọc bằng lụa tốt, eo đeo ngọc bội, chân đi giày gấm, đứng trên thuyền như hạc giữa bầy gà, những người buôn bán đi cùng thuyền len lén hỏi thăm xem nàng tên họ là gì. Vừa bước lên bờ sông, đa số những người đang đi lại trên đường đã nhận ra nàng, vội vàng đổ tới nói chuyện với nàng.
Chuyện ở Phó gia đã giải quyết ổn thỏa, tuy Phó Vân Chương bỏ lỡ kì thi đình nhưng vẫn là cống sĩ, có thể ra làm quan, còn danh tiếng của Đan Ánh công tử đã truyền về huyện, giờ ai ai cũng chửi rủa châm chọc dòng tộc họ Phó vứt dưa hấu mà nhặt hạt vừng, chỉ vì lòng tham không đáy mà đắc tội với hai người trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong tộc, giờ hối không kịp.
Phó Vân anh không nói nhiều với họ, đi thẳng về hướng đại trạch Phó gia.
Người trong huyện không những không hề cảm thấy nàng lãnh đạm mà còn ra sức lấy lòng nàng.
Phố Đông Đại giờ vắng vẻ hiu quạnh hơn nhiều, Phó Vân anh vừa bước chân vào trong ngõ, mấy người họ Phó nhà gần đó đã ngây người rồi sợ chạy mất dép, thất tha thất thểu quay về nhà, bảo người trong nhà đóng chặt cửa chính, khép chặt cửa sổ, cửa ngách cũng phải đóng lại.
Tiếng đóng cửa vang lên rầm rầm một lúc nhưng không ai dám lên tiếng, sau một đợt âm thanh ồn ã là một khoảng lặng khiến người ta rùng mình.
Phó Vân anh nhướn mày, làm sao đến nỗi phải sợ thế nhỉ?
Nàng đã làm gì đâu.
Cổng chính đại trạch đóng kín, Trần lão thái thái rất ít khi ra ngoài, cũng chẳng mấy khi mời khách tới nhà.
Quản gia đích thân ra đón Phó Vân anh, bảo nàng Phó Dung đã bị Phó Vân Chương đưa về Trần gia ở dưới quê. Bởi vậy, lão thái thái nổi giận lôi đình, đánh Phó Vân Chương ngay trước mặt người hầu kẻ hạ nhưng lần này Phó Vân Chương không nhân nhượng nữa.
nói xong câu cuối cùng, ông ta thở dài, “Nhị thiếu gia vừa về nhà đã tranh cãi với lão thái thái, chưa kịp ăn uống gì đã bỏ đi rồi...”
Ngàn dặm xa xôi trở về nhà, làm một trận ầm ĩ, tiệc rượu được người trong tộc chuẩn bị cũng chẳng có tác dụng gì vì Phó Vân Chương muốn hoàn toàn cắt đứt với dòng tộc, tách ra một mình một nhà.
Người trong tộc như chết đứng, tới tận lúc này họ mới biết sợ, đầu tiên họ chửi ầm lên, mắng mỏ Phó Vân Chương trèo lên được cành cao nên quên họ hàng ở quê nhà, sau đó lại quỳ xuống khóc lóc giữ chân y, cuối cùng phụ nữ trong tộc không quan tâm mặt mũi gì nữa, kéo tay Phó Vân Chương xin y đổi ý.
Phó Vân Chương đứng trước từ đường, nhìn cả loạt phụ nữ và trẻ con đang quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, khẽ thở dài.
Nghe đến đó, Phó Vân anh nhíu mày.
Điểm yếu lớn nhất của Phó Vân Chương nằm ở những phụ nữ và trẻ em không nơi nương tựa, người trong tộc biết tính y như thế, chắc chắn y không thể nhẫn tâm nên mới có thể lợi dụng thanh danh của y hết lần này đến lần khác để đạt được lợi ích về mình.
Nàng nói: “Ta tới lấy mấy cuốn sách nhị ca thường thích đọc và chút hành lý mà lần trước chưa kịp mang đi, sau này nhị ca sẽ ở phủ Võ Xương một thời gian.”
Quản gia đồng ý, đưa nàng đi thư phòng, lúc Phó Vân Chương không ở nhà, Lâm Lang Sơn Phòng thường bị khóa lại, chỉ có nàng được ra vào tự do.
Nàng chỉ huy Liên Xác và Vương Đại Lang thu dọn đồ đạc, những cuốn sách quan trọng đều bị mang đi hết, những đồ trang trí trong phòng mà Phó Vân Chương thường bày biện cũng xếp vào mang đi, cuối cùng nàng nhìn ra khối đá Linh Bích bên hồ trong viện, bảo quản gia, “Hôm nay ta phải đi gấp, chỉ có thể mang mấy rương đồ đạc, về sau ông thuê mấy người đáng tin cậy chuyển mấy khối đá Linh Bích đó đến phủ Võ Xương đi.”
Nghe tiếng mưa rơi đập vào đá Linh Bích là một trong số rất ít sở thích của Phó Vân Chương.
Do mỗi lần trời mưa lớn, ngồi trong thư phòng lại nghe thấy tiếng mưa rơi lanh canh ngoài cửa sổ nên nàng mới đặt tên cho thư phòng của y là Lâm Lang Sơn Phòng.
Quản gia sửng sốt. Phó thiếu gia lần này trở về không phải để giúp nhị thiếu gia thu dọn đồ dùng tùy thân mà là để giúp nhị thiếu gia chuyển nhà đúng không? Sao tới hòn đá trong viện cũng phải mang đi thế này?
Phó Vân anh dạo một vòng trong phủ, thấy mọi chuyện đã hoàn thành, bảo Vương Đại Lang lấy bạc ra đưa cho quản gia để ông ta chia cho người hầu trong nhà.
Quản gia không dám nhận.
Nàng nói: “Ông nhận đi, đây là bạc của ta. Nhị ca không hay về nhà, về sau chuyện trong nhà đều đến tay ông cả.”
Nghe vậy quản gia mới chịu nhận bạc.
Hoàn thành việc thu dọn đồ đạc, Phó Vân anh mới hỏi tới Trần lão thái thái.
Quản gia nói: “Lão thái thái vẫn thế...”
Trần lão thái thái ngày nào cũng đứng giữa sân chửi mắng Phó Vân Chương bất hiếu, đòi đưa Phó Dung về. Kẻ hầu người hạ chỉ dám đáp suông, không dám phái người đi đón thật.
Phó Vân anh ừm một tiếng, nói: “Ta vẫn chưa bái vọng lão thái thái lần nào, chọn ngày chi bằng gặp ngày, thế thì hôm nay đi.”
Quản gia sợ hãi giật nảy mình, vội vàng ngăn cản: “Thiếu gia, gần đây lão thái thái bực bội trong lòng, vừa rồi lại vừa cãi nhau một trận với nhị thiếu gia, giờ thiếu gia qua bên đó...”
“Cùng lắm là chửi mắng ta mấy câu thôi, không đau không ngứa, không sao đâu.”
Phó Vân anh đã quyết, lấy một chiếc quạt họa cảnh bốn mùa từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng phe phẩy, bình tĩnh nói.
Quản gia khó xử. Ông ta biết lần này vì nàng nên Phó Vân Chương mới về gấp như thế, cũng đoán được nàng có vị trí quan trọng trong lòng thiếu gia nhà mình, cuối cùng không dám ngăn cản thêm, dẫn nàng tới chính viện.
Trần lão thái thái đang khấn Bồ Tát trong viện, bà ta quỳ trên đệm hương bồ niệm kinh trước tượng Bồ Tát. Nha hoàn, bà tử chờ bên ngoài. Trong buồng ngày nào cũng thắp hương, đồ đạc trong đó đều thấm đẫm mùi hương nồng nàn, đến bụi trong không khí cũng có mùi thơm.
Nha hoàn thông báo với bà ta Phó Vân thiếu gia tới, lão thái thái đột nhiên mở bừng mắt, giật đứt Phật châu trong tay, những hạt châu tròn xoe trơn bóng vương vãi trên mặt đất, lăn ra khắp nơi.
“Chỉ vì một kẻ xa lạ!” Bà ta nghiến răng nghiến lợi, loạng choạng chống người đứng dậy, nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ bà ta lên rồi dìu bà ta ra ngoài.
Nha hoàn đứng hầu ở cửa vén rèm lên, một người đang đứng trước chính viện, tay chắp sau lưng, ánh sáng ngày hè xán lạn chiếu trên người nàng, mặt mày thanh tú, điềm đạm, chỉ cần nhìn thôi đã nhận ra phong thái nhã nhặn của người đọc sách.
Nha hoàn trong phòng đỏ bừng mặt, len lén quan sát vị thiếu gia không cùng chi trước mặt.
Trần lão thái thái cũng ngẩn người.
Phó Vân anh ngẩng đầu lên, hành lễ với bà, nói: “Thái thái, nhị ca ngã bệnh.”
Trần lão thái thái hừ lạnh, “Làm khó ngươi rồi, tới tận đây nói cho ta, ta là mẹ nó mà cũng chẳng biết nó ở chỗ nào.”
Giọng điệu châm chọc như thể dùng một loại vũ khí sắc bén quẹt trên mặt đất, tạo ra âm thanh chói tai rờn rợn.
Phó Vân anh không muốn rào trước đón sau với bà ta, nói thẳng, “Thái thái, ta biết ngài không thích ta.”
Trần lão thái thái nhíu mày.
Phó Vân anh lại tiếp: “Thực ra ta cũng chẳng thích người.”
Nha hoàn trong phòng nhìn nhau, vội vàng cúi đầu thật thấp, định lui ra ngoài.
“Khoan đã.” Phó Vân anh giơ tay ngăn cản mấy nha hoàn, “Đứng lại hết cho ta.”
Đám nha hoàn lại nhìn nhau, sợ hãi, không biết nên nghe lời ai, nhìn ra ngoài hành lang lại thấy quản gia đang đứng đó nên đành ngoan ngoãn ở lại.
Trần lão thái thái nhìn quanh một lượt, mặt mày sa sầm.
“Ngươi là ai mà dám sau khiến nha hòa của ta?”
Phó Vân anh cười nói: “Thái thái, người cứ nhìn xung quanh đi...”
Trần lão thái thái không hiểu nàng có ý gì nhưng vẫn nhìn xung quanh một lượt.
Phó Vân anh nói tiếp: “Người thử nhìn trong cái phủ này, nhìn cả tòa đại trạch này... tất cả đều là do nhị ca đoạt về cho người, thái thái, người nghĩ cho thật kỹ đi, nếu không có nhị ca, chỉ dựa vào người và mấy vị cữu cữu của Trần gia thì có thể giữ được những vinh hoa quý quý hiện giờ hay không?”
Mặt Trần lão thái thái xanh mét, “Đây là chuyện riêng giữa hai mẹ con chúng ta, làm gì tới lượt ngươi xen vào? Nó là từ trong bụng ta chui ra, nó phải có hiếu, phải tôn trọng ta! Nó mà dám bất kính với ta xem, người bên ngoài mỗi người nhổ nước bọt một lần là đủ để dìm chết nó! Nó có thăng quan tiến chức thế nào thì ở trước mặt ta nó cũng phải nghe lời! Đây là bổn phận của nó!”
Phó Vân anh tỉnh bơ, nhếch miệng, “Nhị ca đương nhiên sẽ phải tôn trọng người... nhưng ta thì không.”
Mặt nàng lạnh như băng.
Trần lão thái thái lâu nay đã quen với việc được người khác cung phụng, tác oai tác quái nhưng thực ra chỉ được cái mẽ bề ngoài, chỉ dám gào khóc dọa nạt Phó Vân Chương, thấy ánh mắt nàng lạnh lùng như thế đã hãi hùng lắm rồi, run run gào lên, “Cái thứ nghiệp chướng này từ chỗ nào chui ra lại dám giương oai ở nhà ta thế hả?”
Bà ta tức giận, cao giọng gọi quản gia, “Người đâu, ném cái thứ súc sinh này ra ngoài cho ta!”
Quản gia không trả lời, kẻ hầu người hạ cũng nín thở, không ai dám nói gì.
Trần lão thái thái há hốc miệng, nhìn đám nha hoàn, không thể tin vào mắt mình.
Mấy nha hoàn đi tới đỡ bà ta, vuốt lưng cho bà ta bình tĩnh lại, bưng trà cho bà ta uống, chỉ có điều không dám tới gần Phó Vân anh một bước.
Trần lão thái thái giận tới mức mặt đỏ phừng phừng, thở hắt ra.
Phó Vân anh lên tiếng, “Thái thái, người xem đi, nhị ca không ở nhà, người cũng chỉ có thể lườm nguýt đến thế mà thôi. Dòng tộc đối xử với thím ta thế nào thì cũng có thể đối xử với người như thế. Đương nhiên, ta cũng có thể giống những người trong tông tộc kia, một tay che cả bầu trời, chỉ là ta muốn hay không thôi.”
Trần lão thái thái đứng cũng không đứng vững cho nổi, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước liền được mấy nha hoàn đỡ ngồi xuống sập, giận run cả người.
Phó Vân anh rót một ly trà, đưa về phía bà ta, “Người nghỉ ngơi cho tốt, sau này rảnh rỗi ta tới thăm người sau.”
Từng câu từng chữ đều mang ẩn ý, đứa trẻ này còn nhỏ thế mà đã dám công khai uy hiếp bà ta trước mặt bao nhiêu người!
Đây là Phó gia cơ mà!
Trần lão thái thái mặt đỏ phừng phừng không biết mình đang sợ hãi hay đang phẫn nộ, chỉ mình nàng mà không nói nổi lời nào.
Phó Vân anh cười nhạt, ra khỏi chính viện.
Quản gia tiễn nàng ra khỏi phủ, mấy lần định nói gì rồi lại thôi, cuối cùng thở dài, không nói gì nữa.
đi ra khỏi phố Đông Đại, Liên Xác đành lên tiếng: “Thiếu gia... Tội gì thiếu gia phải làm thế, dù sao thái thái cũng là mẹ ruột của nhị thiếu gia.”
Dù mâu thuẫn giữa Phó Vân Chương và Trần lão thái thái có lớn đến thế nào đi chăng nữa, mẹ con vẫn luôn là máu mủ, Phó Vân Chương là người con có hiếu, sớm muộn gì cũng sẽ hòa giải với mẹ y thôi. Phó Vân anh bất kính với Trần lão thái thái như thế, uy hiếp bà ta trước mặt người hầu kẻ hạ, nếu về sau Phó Vân Chương biết thì chắc chắn sẽ giận nàng. Nếu như Trần lão thái thái lại còn khóc lóc kể lể một phen, thêm mắm dặm muối, có khi Phó Vân Chương còn quay lưng lại với nàng cũng nên.
“không sao đâu.” Phó Vân anh lắc đầu, khẽ trả lời.
Phó Vân Chương sẽ không trách cứ nàng.
Trước nay y chưa từng trách cứ bất kỳ ai.
Ngược lại, Trần lão thái thái nghe nàng nói y ngã bệnh mà vẫn thờ ơ, chỉ liên tục nhấn mạnh thân phận của bà ta là mẹ của y chứ từ đầu tới cuối chưa từng hỏi thăm y lấy một câu.
...
Mấy người ra khỏi phố Đông đại, đi về hướng huyện nha.
Trần tri huyện nghe nói Phó Vân anh tới tìm mình liền lập tức gạt công việc sang một bên, đi ra ngoài đón.
“Làm phiền cữu cữu rồi.” Phó Vân anh cũng gọi Trần tri huyện là cữu cữu theo Phó Vân Chương, “Lần này con tới vì việc phân tông (tách thành nhánh riêng, không cùng một tộc nữa).”
Phó Vân Chương không nỡ nhẫn thân vậy thì cứ để nàng giúp y cắt đứt với dòng tộc đi, từ nay không bị liên lụy nữa.
Sắc mặt Trần tri huyện hơi kỳ lạ, à một tiếng, “Vân ca nhi, chuyện... chuyện phân tông, thực ra đã hoàn thành rồi!”
Phó Vân anh giật mình sửng sốt, lần trước nàng vội vã đi Đồng Sơn tìm Phó tứ lão gia nên chưa kịp lo chuyện phân tông, Phó Vân Chương cũng chưa làm được, thế mà đã xong rồi là thế nào?
Ai làm cơ chứ?
Trần tri huyện thấy nàng thực sự không biết liền sai người dưới lấy công văn tới, ông ta nói: “Mới ngày hôm qua, Lý đồng tri của phủ Võ Xương tới đây đích thân chủ trì việc phân tông, dòng tộc họ Phó kia còn dám ho he gì nữa! Về sau nhà các ngươi và Trọng Văn đều có thể lập từ đường riêng, gia phả cũng tách ra, chuyện cúng bái, ma chay cũng chẳng liên quan đến nhau nữa.”
Thuộc hạ của ông ta đưa công văn và các ghi chép khác tới, Phó Vân anh nhận lấy, đọc một lát đã xong.
Đúng là đã phân tông thật, hơn nữa chi của Phó Vân Chương và Phó tứ lão gia lại trở thành anh em, từ nay có quan hệ họ hàng gần, kéo giãn khoảng cách với dòng tộc. Những tài sản, ruộng đồng màu mỡ và đại trạch kia hoàn toàn đứng tên Phó Vân Chương, người trong tộc chẳng sơ múi được gì.
Chẳng lẽ là vì Lý Hàn Thạch là người của Thẩm đảng, muốn lôi kéo Phó Vân Chương nên mới giúp y giải quyết mọi hệ lụy?
Phó Vân anh hơi cau mày.
Trần tri huyện lại nói tiếp: “Đám tộc lão kia ấy mà... Có khi ngươi còn chưa biết chuyện này, bên Tương Dương đang có lưu dân bạo loạn, tình hình càng ngày càng căng thẳng, quan phủ phái quân đi trấn áp, đám tộc lão Phó gia kia bị chọn làm người vỗ về quân đội rồi...”
Vỗ về quân đội?
Đôi chân mày của Phó Vân anh càng nhíu chặt hơn.
Việc vỗ về quân đội chia thành nhiều loại, trong đó có một loại nghe thì oai phong lắm nhưng ai nghe thấy cũng tái mặt, đó là chuẩn bị tất cả lương thảo, vật tư cho quân đội, kết cục của người bị lựa chọn chỉ có một, đó là táng gia bại sản, tan cửa nát nhà.
không cần nghĩ cũng biết kết cục của đám tộc lão kia là ra sao.
Tại sao người Phó gia lại bị chọn làm người vỗ về quân đội?
Lại cùng vừa đúng vào lúc này...
Thảo nào khi nãy nàng tới phố Đông Đại lại thấy xung quanh xơ xác, tàn tạ hơn nhiều, chẳng thấy mấy tộc lão lần trước còn giương gương tự đắc ức hiếp Lư thị đâu nữa, người trong tộc chỉ cần nhìn thấy nàng thôi đã sợ xanh mặt, chạy mất dép.
Hóa ra là vậy.
Nàng hỏi Trần tri huyện: “Chọn ngươi cũng là quyết định của Lý đồng tri ạ?”
Trần tri huyện gật đầu.
Phó Vân anh phân vân, Thẩm đảng thực sự đánh giá cao Phó Vân Chương đến thế sao?
Vậy thì cũng làm gì tới mức phải xử lý hết cả đám tộc lão như vậy, bọn họ dù sao cũng chưa từng đắc tội Phó Vân Chương.
Người bọn họ đắc tội là nàng cơ mà.
Là do Triệu sư gia giúp đỡ? Hay là Chu Hòa Sưởng?
Phó Vân anh nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng có vẻ như không có cái nào hoàn toàn hợp lý.
...
Trở lại phố Cống Viện ở phủ Võ Xương, đầu tiên Phó Vân anh đi sang nhà Phó Vân Chương ở ngay bên cạnh nhà nàng, giúp y sắp xếp đồ đạc, lấy những đồ trang trí mang về từ huyện Hoàng Châu ra bày biện, đó đều là những thứ y đã quen dùng.
Sau giờ Ngọ, Liên Xác đi Trường Xuân Quan đón Phó Vân Chương, sợ y không cưỡi ngựa nổi nên thuê một chiếc kiệu.
một canh giờ sau, Phó Vân Chương được Liên Xác đỡ vào sân, bước vào chính phòng, đập vào mắt y là bóng dáng mảnh khảnh của Phó Vân anh.
Nàng đang đứng trước cửa sổ cắm hoa, trong tay cầm một chiếc bình sứ cổ hẹp màu lục, trên bàn gỗ hoàng lê đặt một chiếc lư hương ba chân, trong lư chưa châm hương, bên cạnh là một bó xương bồ lớn, ngoài ra còn có hoa lựu, hoa thục quỳ và một cành trúc. Nàng chọn ra một cành xương bồ, cắm vào bình sứ, nhìn ngắm một hồi rồi lại lấy một cành thục quỳ nhỏ đặt vào đó, ngón tay cầm hoa trắng nõn nhỏ nhắn, điệu bộ phóng khoáng nhưng vẫn nhã nhặn.
Chưa ai dạy nàng cắm hoa cả nhưng dường như nàng lại rất thành thạo, động tác nào cũng vừa tự nhiên vừa đẹp đẽ.
Nàng vẫn mặc nam trang, vấn tóc bằng vải gấm, dáng người thẳng tắp, tuy cắm hoa nhưng vẫn không toát ra khí chất yểu điệu của nữ giới, chỉ đơn giản là một vẻ đẹp nhã nhặn thanh thoát.
Từ khi mười tuổi, nàng không còn mặc nữ trang nữa nên những người từng gặp ngũ tiểu thư trước kia giờ có thấy nàng cũng chẳng nhận ra.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng thực sự là Phó thiếu gia.
Phó Vân Chương nhớ lại cảnh trước kia nàng chải tóc song kế, mặc áo lụa, váy dài, ngồi trên chiếc ghế con chăm chú đọc sách, bỗng thấy bàng hoàng.
Phó Vân anh rất tập trung, mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại mỉm cười, “Nhị ca về rồi.”
Có câu chào đón dịu dàng này và nụ cười thanh lệ trên khuôn mặt nàng, y bỗng thấy lọ hoa kia trở nên cao nhã quý giá hơn hẳn, những đóa hoa nàng chạm tay vào đều trở nên kiều diễm hơn bình thường.
Phó Vân Chương đi tới trước mặt nàng, không nhìn hoa nữa, mỉm cười đứng bên cạnh nàng so sánh một chút, “Hình như lại cao hơn một chút rồi.”
Phó Vân anh mỉm cười, ngước lên nhìn y, “Giờ huynh mới phát hiện ra sao?”
Phó Vân Chương bật cười, ngửi thấy hương hoa thơm ngát từ trên người nàng, “Hoa nhài nở rồi sao?”
Phó Vân anh gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một túm hoa nhài buộc lại bằng dải lụa.
Y mở lòng bàn tay ra nhận hoa.
“Muội mua lúc lên thuyền, dưới huyện giờ đâu cũng thấy người ôm rổ đi bán hoa, còn bán cả hoa sơn chi, hoa thược dược, hoa phượng tiên...”
Nàng từ từ nói, hoàn toàn không nhắc tới chuyện Phó gia, chỉ kể chuyện về những cảnh nhìn thấy trên đường đi.
Đầu hạ trăm hoa đua nở, cây cối xanh tươi, ngồi ở đầu thuyền, nhìn ngắm non sông gấm vóc hai bên bờ sông, cây xanh tỏa bóng xuống lòng sông, tựa như đang đi thuyền trong tranh.
Y lẳng lặng lắng nghe, một túm hoa nhài từ huyện Hoàng Châu dường như đã sưởi ấm những ký ức về quê nhà của y, quá khứ xa xăm cay đắng một thời dười như đã trở thành một thế giới khác.
nói chuyện phiếm một lúc, Liên Xác đã mang thuốc mới sắc lên, Phó Vân anh nhìn Phó Vân Chương uống thuốc.
Thuốc rất đắng nhưng Phó Vân Chương không biểu lộ bất cứ sự khó chịu nào, uống hết ngụm này đến ngụm khác, chẳng khác nào ăn canh.
Phó Vân anh lấy một miếng bánh xốp từ trong hộp ra, đưa cho y ăn cho khỏi đắng, chỉ về phía một bức họa đang treo trên bức tường đối diện, “Nhị ca, huynh thấy bức họa này của muội thế nào?”
Phó Vân Chương nhìn theo ngón tay nàng, trên bức tường màu trắng có treo một bức họa chưa hoàn thiện, bức tranh vẽ một cành mai vừa thanh nhã vừa cứng cỏi nhưng cành cây lại trơ trụi, gầy guộc, không có một đóa hoa nào.
“Tặng ta hả?”
Phó Vân anh gật đầu.
Phó Vân Chương gật đầu: “Tại sao lại không vẽ nốt?”
“Huynh vẽ nốt giúp muội đi.” Phó Vân anh cầm một cây bút đưa cho Phó Vân Chương.
“Vẽ giống tiêu hàn đồ [1] sao?” Phó Vân Chương nhận cây bút, ngón nay miết dọc thân bút bằng ngọn, “Để ta thử xem sao.”
[1] Cửu cửu tiêu hàn là cách tính của người TQ, bắt đầu tính từ đông chí, chín chín (cửu cửu) tám mươi mốt ngày là sẽ hết mùa đông (tiêu hàn - hết lạnh). “Cửu cửu tiêu hàn đồ” có thể chỉ một bức thư pháp gồm chín chữ “Đình tiền thùy liễu trân trọng đãi xuân phong” (Trước đình liễu thắm trân trọng đón gió xuân), ngụ ý đón xuân, câu này gốm chín chữ, mỗi chữ chín nét, bắt đầu từ đông chí mỗi ngày viết một nét thì hết mùa đông, tới mùa xuân. Ngoài ra còn một loại “tiêu hàn đồ” khác là tranh hoa mai, gồm chín bông hoa mai, mỗi bông chín cánh, mỗi ngày tô đỏ một cánh, hết tám mươi mốt ngày là hoàn thành, xuân về hoa nở. Ý Phó Vân Chương là nói về bức tranh hoa mai này.
Triệu sư gia từng nói nàng quá u buồn nên mới muốn để nàng học vẽ tranh, nàng thực sự thích vẽ tranh, tuy lần nào vẽ cũng chỉ vẽ những vật bé nhỏ tầm thường, hoa hoa cỏ cỏ, chim nhỏ đậu đầu cành, côn trùng trong bụi cỏ, nhưng nàng thực sự yêu thương thế giới này, vẽ thành tranh cũng luôn sống động, khiến người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ, dường như cảm thấy những thứ trong tranh kia thực sự tồn tại, đưa tay ra là có thể chạm vào.
“Nhị ca, sơn trưởng nghe nói huynh đã về, muốn mời huynh tới thư viện dạy học.” Phó Vân anh rót hai ly trà, đưa một ly cho Phó Vân Chương, nói, “Muội đã từ chối hộ huynh rồi.”
Phó Vân Chương nhướn mày, “Tại sao đến hỏi cũng không thèm hỏi ta một câu?”
“Thực ra huynh không thích đọc sách, đúng không? Hơn nữa huynh ốm đau, không nên làm việc quá sức.” Phó Vân anh uống một ngụm trà, đáp lời, “Thế nên muội chủ động từ chối giúp huynh luôn, lần sau huynh gặp sơn trưởng đừng lỡ miệng nói gì đấy.”
Trong mắt sơn trưởng nàng là một học sinh tốt, chính trực, thành thật, hoàn toàn không phải cái loại nói dối không đỏ mặt như thế.
Phó Vân Chương cuối cùng cũng phải bật cười, thông thường thái độ của y lúc nào cũng bình đạm, đến nụ cười cũng nhạt nhòa, vậy mà lúc này cười đến mức lộ ra cả răng, đôi mắt cũng cong như hai vành trăng non.
Tựa như hoa quỳnh bung nở, chỉ trong phút chốc hương thơm đã ngào ngạt.
“Được rồi, nghe muội tất, không đi thư viện dạy học.”
Nếu sơn trưởng tới đây tìm y, có thể y sẽ đồng ý, nàng cũng đang ở thư viện, vừa hay có thể chăm sóc cho nàng.
Nhưng mà nàng đã quyết định thay y, vậy thì không đi nữa thôi.
Bình thường y vẫn luôn phải quyết định giúp người khác, giờ y ở nhà, không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cái gì cũng nghe theo sự sắp xếp của nàng, cảm thấy không tệ chút nào.
nói thật ra thì còn thấy rất tốt là đằng khác.
...
Sắp xếp xong cho Phó Vân Chương, Phó Vân anh hỏi thăm về nơi ở của Lý Hàn Thạch, chuẩn bị danh thiếp, xin gặp Lý Hàn Thạch.
Trước đó nàng đã hỏi Chu Hòa Sưởng, Chu Hòa Sưởng không biết gì về việc phân tông.
hắn kéo cao tay áo, định giúp nàng hả giận một lần: “Nếu là ta, ta cứ bắt hết đám người Phó gia đó nhét vào nhà lao là được rồi, không phải sao?”
Vương phủ xử trí người dưới rất đơn giản, thường là đánh cho một trận, nếu sai lầm nghiêm trọng thì bán đi.
Thấy hắn nóng lòng như thế, Phó Vân anh vội vàng ngăn hắn lại, nếu không hắn sẽ thực sự dùng quyền lực của Vương phủ tới Phó gia bắt người.
Nàng tới tìm Triệu sư gia và Triệu Kỳ, hai người nãy cũng không biết gì.
Như vậy chuyện phân tông là do mình Lý Hàn Thạch lo liệu, không dính dáng gì đến tri phủ Phạm Duy Bình.
Nàng và hắn có gặp gỡ cũng chỉ là tình cờ mà giờ hắn lại ra tay trừng trị người trong dòng tộc họ Phó như thế, rốt cuộc là vì sao?
Hôm sau, người hầu Lý gia tới nhà, “Đại nhân mời thiếu gia qua phủ nói chuyện.”
Như đã hẹn, Phó Vân anh tới Lý gia, mang theo cả Kiều Gia đi cùng.
Lý Hàn Thạch khi ấy mới từ phủ nha về tới nhà, quan phục vẫn chưa thay đã đi thẳng vào chính đường gặp Phó Vân anh, “Để công tử đợi lâu rồi.”
Thái độ lịch sự, thậm chí còn có chút cung kính khó lý giải.
Phó Vân anh đứng dậy, “Đại nhân chịu bớt chút thời gian để gặp vãn bối đã là vinh hạnh của vãn bối rồi.”
Lý Hàn Thạch vội đáp lời: “Làm gì có, thực ra công tử không tới, ta cũng sẽ tới tìm công tử.”
hắn nhìn sang thuộc hạ bên cạnh nói mấy câu, thuộc hạ bèn ra ngoài, lát sau cầm một tráp gấm vào.
Lý Hàn Thạch nhận tráp, nhẹ nhàng đưa về phía Phó Vân anh, ý bảo nàng cầm lấy.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Phó Vân anh mở tráp ra, bên trong là một miếng ngọc bội hình con cá màu xanh đậm, mềm mại tinh tế, sống động như thật.
Nàng biết miếng ngọc bội này, đây chính là miếng ngọc bội mà nàng đã trả lại cho Hoắc Minh Cẩm.
Nàng sửng sốt.
Lý Hàn Thạch ngồi bên cạnh nói: “Nhị gia nói miếng ngọc bội này có duyên với công tử, chi bằng gửi ở chỗ công tử.”
Phó Vân anh vô cùng ngạc nhiên.
Bề ngoài, Lý Hàn Thạch là người của Thẩm đảng, nhưng thực ra lại là người của Hoắc Minh Cẩm! hắn là tai mắt mà Hoắc Minh Cẩm xếp vào Hồ Quảng.
Thẩm Giới Khê căn cơ vững chắc, môn sinh trải rộng khắp trong chiều, nhưng ông ta có một điểm yếu trí mạng là dùng người không khách quan, bao che cho người trong tộc. Gia tộc Thẩm thị ở quê càn quấy vô cùng, dân chúng oán thán không ngừng, do vậy Phạm Duy Bình cũng phải sứt đầu mẻ trán, muốn xử lý cũng không xử lý nổi, đành phải để Thẩm thị mặc sức làm bậy.
Lý Hàn Thạch tới đây để thu thập bằng chứng, chuẩn bị cho việc lật đổ Thẩm Giới Khê sau này.
Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lại tiết lộ thân phận của Lý Hàn Thạch cho nàng... không che giấu chút nào thế này, huynh ấy không sợ nàng sẽ nói bí mật này cho người khác hay sao?
Đây là một bí mật liên quan tới toàn bộ kế hoạch của huynh ấy.
Chính đường bỗng im phăng phắc.
Lý Hàn Thạch tiết lộ chuyện cơ mật mà trên mặt vẫn tỉnh bơ, “Nhị gia bảo ta nói lại với công tử, công tử muốn làm gì thì cứ làm cái đó đi, có ngài ấy ở đó, công tử đừng lo lắng gì cả. Dù công tử có đâm thủng trời đi chăng nữa thì Nhị gia vẫn sẽ che chắn cho công tử. Mấy kẻ trong dòng tộc họ Phó kia dù sao chỉ là một lũ tiểu nhân ngu ngốc, trừng trị bọn chúng chỉ cần một hai lời là xong.”
Phó Vân anh trầm mặc không nói.
Lý Hàn Thạch nói tiếp: “Công tử cũng không cần phải lo chuyện Phó Vân Chương bị người Thẩm đảng lôi kéo, dù y có đứng về phe nào đi chăng nữa, Nhị gia cũng sẽ không làm khó y.”
“Hoắc đại nhân... muốn gì ở ta?”
Phó Vân anh chần chừ một lúc rồi hỏi thẳng.
Sao tự nhiên lại đối xử với nàng tốt như vậy?
Thực ra Lý Hàn Thạch cũng muốn hỏi câu này, hắn không thể hiểu nổi tại sao Nhị gia có thể đối xử đặc biệt với một thiếu niên chỉ mới gặp được mấy lần như thế, giúp “y” tính toán mọi chuyện, thậm chí còn không để bụng chuyện “y” thân thiết với người Thẩm đảng.
Người này là em họ của Phó Vân Chương, sau này khả năng cao là sẽ về phe Thẩm đảng hoặc Thôi Nam Hiên.
Hóa ra Nhị gia cũng có lúc bỏ ngoài tai sự khuyên can của người khác, nhất nhất làm theo ý mình...
Nếu không phải trước kia chưa từng có lời đồn Nhị gia thích thiếu niên xinh đẹp... Lý Hàn Thạch thực sự đã hoài nghi chủ tử nhà mình có phải thích Phó Vân rồi hay không.
Ai bảo tên nhóc này xinh đẹp như thế chứ, hơn nữa khí chất cũng xuất chúng.
“Nhị gia nói công tử sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Lý Hàn Thạch cố kìm nén những suy nghĩ kì quái trong lòng, nói.
Đương nhiên, Phó Vân anh sẽ không tiết lộ ra ngoài, dù nàng có không mang ơn Hoắc Minh Cẩm đi chăng nữa, chỉ với việc kẻ thù của huynh ấy là Thẩm Giới Khê, nàng cũng sẽ không bán đứng huynh ấy.
Nàng từng nghi ngờ có phải huynh ấy đã nhận ra nàng rồi hay không bởi nàng chưa từng đề phòng huynh ấy, trước mặt Thôi Nam Hiên nàng cảnh giác mọi lúc mọi nơi, nhưng lúc ở bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, nàng sẽ không cố ý che giấu, muốn nói gì thì nói, thoải mái phóng khoáng, hết sức tự nhiên.
Nếu như lúc nào cũng phải đề phòng thì quá mệt mỏi, chi bằng phóng khoáng một chút.
Nhưng mà Hoắc Minh Cẩm phủ nhận thẳng thừng.
Nếu nhận ra nàng, huynh ấy đâu cần phủ nhận, giữa họ không có xung đột về lợi ích. Nàng cũng không sợ bị huynh ấy nhận ra.
Suy nghĩ kỹ càng, nàng lại thấy bọn họ cũng chỉ quen biết nhau khi còn nhỏ, sau này xa cách nhiều năm, giờ nàng lại trở thành người khác, ai có thể nghĩ tới chuyện nàng là Ngụy thị trước đây cơ chứ?
Những chuyện như thế này chẳng ai tin. Huống chi trước nay huynh ấy vốn ghét nói chuyện quỷ thần.
Nếu như không nhận ra nàng nhưng lại ưu ái nàng như thế... chẳng lẽ đúng như lời huynh ấy nói trong lều ngày hôm đó, chỉ là do đánh giá cao nàng mà thôi chăng?
Nàng thì có cái gì để mà đánh giá cao?
Phó Vân anh suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng hiểu ra, cúi đầu nói: “Đối với vãn bối mà nói, Hoắc đại nhân có ân cứu mạng, vãn bối vô cùng cảm kích, nếu về sau có gì sai phái, vãi bối xin dốc sức.”
Nếu nàng đã quyết định theo đuổi quyền thế, nhất định sẽ phải đối đầu với kẻ đang nắm trong tay quyền lực chốn triều đình là Thẩm Giới Khê. Giữa Thẩm đảng và Hoắc Minh Cẩm, đương nhiên nàng sẽ chọn Hoắc Minh Cẩm.
Lý Hàn Thạch mỉm cười.
Nhị gia chỉ giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ Phó Vân chứ không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, trực giác của hắn mách bảo Nhị gia đối xử tốt với Phó Vân như thế hoàn toàn không xuất phát từ mục đích lợi dụng.
Nhưng dù sao hiện giờ cũng chỉ có mỗi cách giải thích đó là hợp lý.
không phải Phó Vân cũng nghĩ thế hay sao?
Khoan đã... Nhị gia không vợ cũng chẳng con, dạo trước trong kinh sư việc nhận con nuôi rất phổ biến...
Tuổi của Phó Vân vừa hay cũng thích hợp...
Đúng thế, nhất định là như thế, Nhị gia muốn nhận Phó Vân làm con nuôi, nếu không thì sao lại đưa tín vật chứ?
Lý Hàn Thạch nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, càng nhiệt tình với Phó Vân anh hơn, “Nhị gia nói mong công tử mang theo miếng ngọc bội này bên người, đây là vật được tổ tiên của Nhị gia để lại.”
hắn dặn dò.
Phó Vân anh không hiểu lắm nhưng vẫn cầm ngọc bội ra về.
Ngọc bội vẫn cứ là miếng ngọc bội trước đây nhưng phần dây đeo đã được đổi, có thêm một chiếc dây đeo bình an như ý vân chi thụy thảo.
Vân chi thụy thảo có ngụ ý là trường thọ.
Nàng ngửi thấy một mùi ngai ngái, có vẻ là mùi lá thông.
Lời tác giả:
Tiểu kịch trường vui vẻ:
Việc nhị ca thích nhất chính là ở nhà vui vẻ thoải mái mà làm cá muối (ý chỉ người lười biếng, không có chí hướng).
Nhị ca: không muốn đọc sách, không muốn lo lắng, không muốn đi thi, ta chỉ muốn làm sâu gạo thôi.
anh tỷ nhi: Được thôi, huynh làm sâu gạo, muội nuôi huynh.