Khi mùa đông sắp sửa bắt đầu, Cửu Khanh trong kinh chọn lựa và đề cử Phó Vân anh là phó đô ngự sử, phụ trách tuần phủ Kinh Tương, vỗ về, quản lý lưu dân, xóa bỏ thuế khóa lao dịch.
Thành tựu quản lý Kinh Tương, trấn an lưu dân của Phó Vân anh đã rõ như ban ngày. Lúc Chu Hòa Sưởng đưa ra ý định thiết lập tuần phủ, thượng thư Lục Bộ, đô ngự sử, thông chính tư và Đại Lý Tự khanh cơ bản đều đề cử Phó Vân anh.
Theo thường lệ, tuần phủ thường được chọn từ những người giữ chức Đại Lý Tự khanh, thiếu khanh, tự thừa nên lần này lúc nàng phụng mệnh xuôi nam xuống Kinh Tương, các đại thần đều đã đoán được sẽ có ngày này.
Tới khi dẹp xong phản loạn, không đợi Chu Hòa Sưởng ám chỉ, Cửu Khanh đã chủ động kiến nghị để người có công quản lý ở địa phương là Phó Vân anh trấn thủ Tương Thành.
Tương Thành không giống như những thành trấn quan trọng ở biên cương như Tuyên Phủ, Đại Đồng. Chức vụ tuần phủ và tổng binh ở Tuyên Phủ, Đại Đồng luôn tồn tại để kiềm chế lẫn nhau. Tương Thành là vùng rừng núi nằm ở ranh giới giữa các tỉnh, chỉ trong những trường hợp đặc biệt như lưu dân bạo loạn mới cần chọn tuần phủ, phái đến đó đôn đốc điều tra, quản cả văn lẫn võ, nắm toàn bộ chính quyền địa phương, địa vị rất cao.
Nhưng mà chờ tới khi Kinh Tương được ổn định thì cũng chẳng cần tuần phủ nắm quyền nữa.
Đồng thời, Chu Hòa Sưởng còn gạt bỏ sự dị nghị của triều thần, định giao chức tổng đốc Lữ Tống cho Phó Vân anh.
Lữ Tống ở tận hải ngoại, tổng đốc Lữ Tống chỉ là một chức quan hữu danh vô thực, nhưng tổng đốc còn cao hơn tuần phủ một bậc nên trong triều vẫn có người phản đối.
Lúc này, bởi có công hiến kế mấy lần liền, còn trợ giúp Công Bộ rèn được vũ khí mới, Bạch Trường Nhạc và đám người nước ngoài kia đã được phong quan. Nghe nói triều đình định thiết lập vị trí tổng đốc Lữ Tổng một lần nữa, bọn họ vô cùng ủng hộ.
Nếu tổng đốc ở cảng Lữ Tống là Phó đại nhân thì đối với những người truyền giáo đã có quan hệ hữu nghị với Phó đại nhân như bọn họ mà nói, đây là chuyện cực kỳ tốt!
Trước kia, chức vị tổng đốc Lữ Tổng là do người Hoa địa phương ở cảng Lữ Tống đảm nhiệm, trên danh nghĩa là nhận mệnh lệnh của triều đình nhưng thực ra chỉ có cái danh mà thôi.
Đơn giản mà nói, lúc đội tàu thám hiểm tới cảng Lữ Tống, chấp nhận lời thỉnh cầu của người Hoa ở đó, triều đình phong một người làm tổng đốc Lữ Tống rồi sau đó không quan tâm tới nữa.
hiện giờ lệnh cấm biển đã bị bãi bỏ, triều đình muốn khống chế con đường thông thương với Tây Dương và giữa phương đông và phương tây nên sẽ không bỏ bê người Hoa địa phương ở Lữ Tống như trước đây, đương nhiên muốn chọn tổng đốc, quản lý mậu dịch ở cảng biển.
Chu Hòa Sưởng ám chỉ với quan viên trong triều, ai phản đối Phó Vân anh làm tổng đốc Lữ Tống thì cần phải đề cử một người thích hợp hơn, sau đó hắn sẽ phái người này ra biển đến cảng Lữ Tống làm việc.
Trẫm chọn Phó Vân, các ngươi nói không được, vậy các ngươi chọn một người đi, nếu không thì im miệng!
Quan viên trong triều sợ hãi không thôi.
Trong mắt bọn họ, Lữ Tống ở xa ngoài hải ngoại, là nơi hoang vu, làm sao so sánh được với sự phồn vinh giàu có của Trung Nguyên? Ai mà muốn đi làm tổng đốc ở mấy cái đảo hoang đó chứ? Còn chẳng bằng ở đây làm tri huyện.
Hơn nữa, một khi ra ngoài đó là mấy năm trời, có được trở về hay không còn không biết, đến lúc trở lại thời thế thay đổi, làm sao mà thăng quan tiến chức được nữa?
Bọn họ không thèm cái chức tổng đốc này đâu!
không chỉ không thèm, còn không thể để người khác đề cử mình, nếu không có khi Hoàng thượng sẽ đẩy bọn họ đi Lữ Tống thật đấy!
Trong một khoảng thời gian ngắn, bá quan trong triều ai ai cũng lo ngay ngáy.
Đây không phải đề cử đâu, rõ ràng là đẩy người khác vào hố lửa!
Vì thế, ai mà nghe thấy có người đề cử mình, lập tức rùng mình sợ hãi, đứng ra lớn tiếng phản đối, tỏ ý bản thân mình hoàn toàn không có hiểu biết gì về Lữ Tống cả, không thông thạo về buôn bán, mậu dịch trên biển, việc này hãy cứ để Phó đại nhân làm đi!
Những người bình thường có thù oán với nhau nhân cơ hội này ra sức đề cử bạn bè, họ hàng của đối phương, lại còn được tiếng là rộng lượng, đề cử bất chấp mâu thuẫn cũ.
Những người bị đề cử tức điên người vẫn còn phải tươi cười tỏ ra mình vẫn còn chưa đủ tốt, không gánh vác nổi trọng trách này.
Phó Vân anh không ở trong kinh, quan viên của Hình Bộ và Đô Sát Viện hoàn toàn không cần kiêng dè gì hết, dõng dạc, hùng hồn, nước bọt văng tứ tung điểm lại công lao mấy năm nay của Phó Vân anh, từng cái từng cái một, khen tới khen lui, khen như thể người như vậy chỉ trên trời mới có, khen tới đoạn kích động, nước mắt còn rơi lã chã.
“Hoàng Thượng, Phó Vân là thần tử có năng lực đấy! Thần không thể nào bằng cậu ấy!”
“Phó Vân là người cương trực, nhiều lần lập công, khoan dung tinh tế, có thể trấn an được lưu dân, dẹp được nổi loạn, lại còn có thể tạo phúc cho đời sau, chọn người làm tổng đốc, ngoài cậu ấy ra còn ai vào đây nữa!”
“Thần tán thành!”
“Thần cũng tán thành!”
Trước điện toàn người là người, đa số đều đồng ý đề cử Phó Vân anh.
Chu Hòa Sưởng nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ mấy vị các lão như Vương các lão, Phạm Duy Bình, “Các khanh nghĩ sao?”
Đương nhiên Vương các lão sẽ không phản đối.
Tổng đốc Lữ Tống sao? Ha ha, tổng đốc Lữ Tống trước đây chỉ là một thương nhân người Hoa, hữu danh vô thực, cho Phó Vân đi!
Chu Hòa Sưởng nhìn thấy vẻ thở phào nhẹ nhõm của mọi người, không biểu hiện gì nhiều. Sau khi bãi triều, hắn lệnh cho Nội Các nghĩ chỉ.
Đối với người khác mà nói, cái chức vị tổng đốc Lữ Tống này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì nhưng đối với Vân ca nhi mà nói, nó lại rất có tác dụng.
...
Cuối tháng, thánh chỉ được đưa tới Kinh Tương.
Bởi tuần phủ các nơi năm nào cũng phải về kinh thành báo cáo nên việc đầu tiên Phó Vân anh phải làm sau khi nhận được thánh chỉ và nhậm chức chính là chuẩn bị quay lại kinh thành.
Phó Vân Chương và Tô Đồng có công sắp xếp cuộc sống cho dân, cũng về kinh với nàng.
Trương Gia Trinh quyết định ở lại.
Lão Sở Vương lằng nhằng không chịu đi, gào thét đòi ở lại Kinh Tương làm việc tốt.
“Ta bay nhảy mấy năm như thế mà vẫn chưa làm được mấy việc tốt, để ta ở lại đi! Ta có thể chi tiền giúp lưu dân sửa nhà mà!”
Đương nhiên Phó Vân anh sẽ không cho ông ta cơ hội trốn tránh, bảo Kiều Gia trông chừng ông ta, dù có lôi cũng phải lôi ông ta quay lại kinh thành.
Lúc trước hai người đã giao hẹn với nhau, khi nàng cần sự có mặt của Lão Sở Vương thì dù Lão Sở Vương đang làm gì đều phải tới giúp nàng. Giờ muốn chống chế à, mơ đi.
Nàng vẫn luôn ghi nhớ lời giao hẹn này, người có thể làm Chu Hòa Sưởng mềm lòng hẳn chỉ có Lão Sở Vương.
Lão Sở Vương bị nhét lên xe ngựa mới bắt đầu hối hận, rên rỉ ỉ ôi, khóc không ra nước mắt.
Hoắc Minh Cẩm dẫn quân ra ngoài, vào sâu trong núi tiêu diệt mấy toán quân khởi nghĩa còn lại, không biết bao giờ mới về được.
Phó Vân anh đợi mấy ngày, để lại cho chàng một phong thư rồi thu dọn hành lý xuất phát.
Dọc đường đi, Lão Sở Vương liên tục lải nhải làm phiền nàng.
Miêu Bát Cân nghỉ ngơi mấy tháng, lần này cũng vào kinh với bọn họ để Chu Hòa Sưởng ban cho chức quan, sau đó xuôi nam xuống Quảng Đông.
Phó Vân anh bảo hắn đi với Lão Sở Vương. hắn cao lớn dũng mãnh, dù bị thương cũng có thể đập vỡ bàn trà bằng tay không, lúc ăn hạt óc chó cũng không cần kìm, chỉ cần dùng ngón tay đã bóp vỡ cả vỏ.
Lão Sở Vương rất biết điều, sau khi chứng kiến khả năng của hắn, còn biết hắn từng làm thủ lĩnh lưu dân, thấy không thể dùng vàng bạc để mua chuộc, lập tức ngoan ngoãn, nghe lời Phó Vân anh một phép.
Đoàn người đi được mấy ngày, bình an vô sự.
Tới địa giới Sơn Tây, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Số lượng thương nhân qua lại vùng này ít hơn hẳn so với trước kia.
Hôm nay bọn họ nghỉ ngơi ở trạm dịch, Miêu Bát Cân khập khiễng đi tới trước mặt Phó Vân anh, chắp tay nói: “Ta thấy không bình thường cho lắm, đại nhân vẫn cứ nên phái người đi trước dò đường thì hơn.”
Nàng cũng cảm thấy kì quái, phái mấy tùy tùng cưỡi những con ngựa nhanh nhất của trạm dịch về kinh trước.
Bọn họ tiếp tục lên đường.
Thời tiết sáng sủa, tuy ban đêm và sáng sớm càng ngày càng lạnh nhưng ban ngày vẫn thoải mái, đúng là thời tiết thích hợp để lên đường.
Phó Vân anh và Phó Vân Chương khoác sưởng y, sóng vai đi cạnh nhau, khe khẽ nói cười.
Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang rền.
Hai người quay đầu lại cùng một lúc, nhìn thấy trên con đường lớn đằng sau, bụi cuốn cuồn cuộn, mấy người cưỡi ngựa lao tới, tiếng vó ngựa như sấm, vang động cả vùng núi.
Mấy con ngựa chạy như bay, tới trước mặt họ, ngựa còn chưa dừng lại, người trên ngựa đã nhảy xuống, quỳ trên mặt đất ôm quyền nói: “Đại nhân, đốc sư lệnh cho ta tới đây bảo vệ cho ngài.”
Đó là thân binh bên cạnh Hoắc Minh Cẩm, lúc ở Kinh Tương vẫn luôn đi theo chàng.
Phó Vân anh nhíu mày, “Có chuyện gì rồi?”
Thân binh đứng dậy, móc một phong thư từ trong ngực ra, giơ lên đúng tầm tay nàng.
Nàng mở thư ra, đọc kĩ, tay run lên.
Đó là một phong chiến báo.
Phòng tuyến Cẩm Ninh kiên cố không thể phá vỡ, lại có đại quân đóng giữ, nhưng Vệ Nô ở Liêu Đông đã đi đường vòng qua Mông Cổ, theo sự dẫn đường của kỵ binh Mông Cổ, thủ lĩnh Vệ Nô đã dẫn mười mấy vạn đại quân tiến sát tới Trường Thành!
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, chúng đã chia làm ba đạo, một đạo vào Long Tỉnh Quan, một đạo đánh hạ Đại An Khẩu, thủ lĩnh Vệ Nô dẫn quân chủ lực tấn công Đại An Khẩu.
Bọn chúng lao tới một cách quyết liệt, gặp thành nào tấn công thành ấy rồi dành chiến thắng.
Lúc Hoắc Minh Cẩm nhận được chiến báo, hai cánh đại quân của Vệ Nô đã công phá cửa ải, sẽ hợp lại với nhau ở thành Tuân Hóa!
Tuân Hóa ở đông bắc kinh sư, cách kinh sư chỉ hơn ba trăm dặm.
Nếu như Tuân Hóa thất thủ, sau đó Thông Châu cũng thất thủ, kỵ binh Vệ Nô có thể thừa thắng xông lên, đi một mạch rồi đánh vào thành Bắc Kinh bất cứ lúc nào!
Từ mười mấy năm trước, sau vài lần thất bại ở Liêu Đông, triều đình đã không còn có thể kiềm chế sự phát triển và vùng lên của Vệ Nô, chỉ có thể liên tục vận chuyển binh lính, vật tư tới Liêu Đông, chặn chúng bên ngoài phòng tuyến Cẩm Ninh, không cho chúng đi xuống phía nam.
Những năm gần đây, hơn một nửa tiền thuế thu được của triều đình đều trở thành quân lương cho Liêu Đông, toàn bộ quân tinh nhuệ đều được đưa tới Liêu Đông, đến binh sĩ ở Vệ Sở bảo vệ cho kinh sư cũng chỉ là mấy kẻ gầy yếu kém cỏi, những người khỏe mạnh đều đi Liêu Đông cả rồi.
Vậy nên lúc Kinh Tương có bạo loạn, Chu Hòa Sưởng căn bản chẳng lấy đâu ra binh sĩ đi trấn áp, biết cách làm của Tào tổng đốc không đúng vẫn phải dùng ông ta.
Đó là bởi toàn bộ lực lượng tốt nhất đều đã tới phòng thủ ở Liêu Đông.
Phòng tuyến Cẩm Ninh đã thành công trong việc kìm giữ gót sắt của Vệ Nô bên ngoài biên giới, không ngờ thủ lĩnh Vệ Nô tấn công mãi không được, lại nghĩ ra cách đi vòng qua Mông Cổ, hợp tác với các bộ tộc Mông Cổ, đánh úp từ phía sau.
Quân đội ở các nơi bị buông lỏng đã lâu, kể cả binh lính phòng vệ ở kinh sư cũng không phải là đối thủ của quân chủ lực Vệ Nô.
Lúc nhắc tới sự kiêu dũng thiện chiến của Vệ Nô, quan viên trong triều đều sợ giật nảy mình, hiện giờ người ta đánh tới nơi rồi, đại thần trong triều hẳn đã sợ tới mức cuống quýt cả tay chân.
Phó Vân anh toát mồ hôi lạnh, đưa thư cho Phó Vân Chương đọc.
Phó Vân Chương đọc thư xong, mặt mày biến sắc, nhìn nàng rồi nỏi: “Về Tương Thành hay vẫn tiếp tục lên phía bắc tới kinh sư đây?”
Giờ mà lên phía bắc thì quá nguy hiểm, thà rằng quay lại Tương Thành, chờ hiểm họa của thành Bắc Kinh đi qua rồi nói tiếp.
Nếu không may, trên đường đi gặp phải quân đội Vệ Nô đang tiếng về phía tây thì đến Hoắc Minh Cẩm cũng không kip cứu bọn họ.
Phó Vân anh lắc đầu, “Hoàng thượng mới đăng cơ chưa lâu, lại gặp phải biến cố lớn thế này, nhất định sẽ hoảng loạn, những người bên cạnh chưa chắc có thể khuyên được ngài ấy, muội phải về thôi.”
Tuy Chu Hòa Sưởng đã lên làm Hoàng đế nhưng dù sao cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết sợ. hắn không biết đánh giặc, bỗng nhiên nghe nói hơn mười vạn quân Vệ Nô xông về hướng kinh thành, không thể nào không kinh hoàng sợ hãi, nếu đám quan viên sợ chết đó lại xúi giục lung tung, sợ là hắn sẽ mắc sai lầm.
Càng vào những lúc như thế nào lại càng không được hoảng loạn.
Nàng phải trở về kinh sư trước khi Vệ Nô kịp đánh vào thành Bắc Kinh, đúng lúc này nàng lại đưa Lão Sở Vương theo, tiếp cho Chu Hòa Sưởng thêm một chút can đảm.
Đây là chức trách của nàng.
Phó Vân Chương khẽ cau mày, “không cần nói với Hoắc đốc sư một tiếng sao?”
Phó Vân anh mỉm cười, nhìn về hướng Tương Thành, nói: “Nhị ca không cần lo về bên Minh Cẩm ca, chàng phái người tới bảo vệ muội là biết muội nhất định sẽ về kinh.”
Hoắc Minh Cẩm hiểu nàng, biết nàng sẽ có lựa chọn như thế nào.
Nếu Hoắc Minh Cẩm muốn giữ nàng lại, có thể giấu chiến báo đi, dùng cách khác lừa nàng quay lại Tương Thành.
Chàng không làm thế có nghĩa là chàng ngầm đồng ý để nàng về lại Bắc Kinh.
Phó Vân Chương trầm mặc trong giây lát, nhìn mười mấy thân binh đang mệt mỏi, người đầy bụi đất, khóe môi cong lên, “Vậy trở về thôi.”
Hoắc Minh Cẩm rất hiểu nàng, hơn nữa song song với việc tôn trọng sự lựa chọn của nàng còn cố gắng hết sức để bảo vệ chu toàn cho nàng.
Tình cảm đơn thuần mãnh liệt, không hề giấu giếm như một thiếu niên, lại có sự rộng lượng, bao dung của một người đàn ông từng trải.
Thảo nào anh tỷ nhi lại thích Hoắc Minh Cẩm.
...
Để về tới kinh sư nhanh nhất có thể, bọn họ để lại những thứ hành lý cồng kềnh, chỉ mang theo lương khô và nước sạch, lấy những con ngựa tốt nhất từ trạm dịch, ra roi thúc ngựa, đi đường cả đêm.
Dự cảm của Miêu Bát Cân đã trở thành sự thật, hắn thấy số lượng thương nhân trên đường giảm mạnh đã tinh tế đoán ra phía bắc xảy ra biến cố, bảo Phó Vân anh phái người đi thăm dò. Sau khi được nàng cho biết Vệ Nô đã đánh tới Trường Thành, xung phong cùng cưỡi ngựa lên đường với bọn họ.
hắn khỏe mạnh cao lớn, dù bị thương vẫn có tốc độ nhanh như thân binh.
Lúc đoàn người về tới kinh sư, họ đã nghe thấy tin dữ từ phía đông truyền đến.
Chu tướng quân dẫn hơn chín nghìn quân lính tăng tốc tới Tuân Hóa chặn đường đại quân của Vệ Nô nhưng lại bị đại quân Vệ Nô quét sạch ngoài thành Tuân Hóa.
Ở Tuân Hóa, quân đội thất bại hoàn toàn, tuần phủ và tổng binh lần lượt tự vẫn.
Vệ Nô giết người không ghê tay, hạ không biết bao nhiêu thành, giờ đã cách kinh sư ba trăm dặm, hiện đang nhằm thẳng về hướng kinh sư. Trong thành Bắc Kinh, lòng người hoảng loạn, các cửa hàng, quán xá đều đã đóng cửa, trên đường cái, người dân đi lại vội vàng như cha mẹ chết.
Phó Vân anh vừa trở lại kinh thành, chẳng kịp thay quần áo đã vào cung cầu kiến Chu Hòa Sưởng.
Chu Hòa Sưởng đang triệu kiến mấy vị các lão, người trong phòng mặt mày u sầu, không khí nặng nề. Năm đó, mấy chục vạn quân tinh nhuệ của triều đình đã chết trong tay Vệ Nô. Nghĩ tới việc đám hổ báo sài lang kia đang ở ngoài thành Tuân Hóa, mấy ngày nay không đại thần nào có thể ngủ ngon!
Các vị đại thầy mặt mày u ám. Lúc dâng trà, nội quan cũng không dám phát ra tiếng động.
Đúng lúc này, một nội quan bước vội vào trong noãn các, hành lễ, khe khẽ nói: “Vạn tuế gia, Phó đại nhân trở lại rồi.”
Nghe xong lời này, Chu Hòa Sưởng đang nhíu mày trầm tư bỗng giật mình, ngẩng đầu lên.
...
“Sao đệ lại về đây rồi?!”
Sau khi gặp được Phó Vân anh, hắn ngây người thở dài.
Theo kế hoạch, hẳn là tháng sau Vân ca nhi mới quay lại được kinh thành, khi đó đúng vào dịp Tết, bọn họ có thể đoàn tụ vui vẻ một phen.
Phó Vân anh ngẩng đầu nhìn Chu Hòa Sưởng, hắn cau mày, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt thâm xì, có vẻ đã lâu chưa được ngủ ngon.
Nàng chắp tay nói: “Kinh sư nguy cấp, đương nhiên thần phải về gấp rồi.”
Chu Hòa Sưởng thở dài, “đã hạ chiếu tới tổng binh các nơi lên phía bắc, bảo vệ kinh sư. Các vị đại thần nói Vệ Nô sẽ không đánh được tới Bắc Kinh, chỉ vào cướp bóc dê bò của cải, hy vọng là thế đi.”
Từ Đỉnh đang trấn thủ Liêu Đông đã xuất phát, dẫn đại quân về bảo vệ kinh sư, nghe nói sắp tới Kế Châu. Ai cũng nói có Từ Đỉnh trấn giữ, Vệ Nô chắc chắn không thể đánh được Kế Châu.
Các thành Kế Châu, Phủ Ninh, Vĩnh Bình, Ngọc Điều đều có binh lính canh giữ.
Các đại thần vẫn coi như khá bình thản nhưng người dân thì khác, bọn họ kinh hồn táng đảm, khó mà an tâm sinh sống, chỉ một chút động tĩnh đã đủ để bọn họ hoảng loạn.
Trong dân có đủ các lời đồn đại khác nhau, thậm chí có người nói Từ Đỉnh đã bị Vệ Nô mua chuộc từ trước, rằng hắn cố tình để Vệ Nô đi vào, nếu không thì làm sao mười mấy vạn quân Vệ Nô kia có thể nghênh ngang vượt qua Trường Thành, nhẹ nhàng phá vỡ phòng tuyến được.
Trong triều, quan viên liên tục buộc tội Từ Đỉnh.
Chu Hòa Sưởng gạt bỏ hết những tấu chương đó.
“Đến lúc nào rồi, việc cấp bách bây giờ là giải quyết quân đội Vệ Nô, bọn họ còn ở đó chỉ trích lẫn nhau, trốn tránh trách nhiệm, quả thực chẳng biết nói gì nữa!”
hắn nói xong, nhíu mày.
“Tiếc là Từ Đỉnh dùng binh thiên về phòng ngự, chỉ sợ không diệt được Vệ Nô.”
Từ Đỉnh giỏi về thủ thành nhưng lại không giỏi chiến đấu trực tiếp, vậy nên hắn có thể phòng thủ vững chắc phòng tuyến Cẩm Ninh, Vệ Nô tấn công thế nào cũng không tìm được sơ hở của Từ Đỉnh.
Nhưng Từ Đỉnh đưa quân đi đánh Vệ Nô mấy lần lại thua nhiều thắng ít, hơn nữa thương vong nghiêm trọng.
Vậy nên về sau hắn không chủ động tấn công nữa, chỉ ở trong thành, không quan tâm đám người Vệ Nô có chửi mắng, khiêu khích thế nào, không ra khỏi thành là không ra khỏi thành.
Cứ như thế, hắn đã khiến cho thủ lĩnh Vệ Nô tức mà không làm gì được
Thực ra đa phần đại tướng trong triều toàn là người như vậy, ở vào thế phòng thủ thì chiếm ưu thế, nhưng bảo họ mang binh chủ động tấn công thì lại rụt rè ngay.
Sau khi vượt qua Trường Thành, Vệ Nô có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Từ Đỉnh làm tổng đốc trấn giữ biên quan, nhất định có trách nhiệm, vội vã mang binh về bảo vệ kinh thành nhưng chuẩn bị chưa đầy đủ, chỉ biết điều động quân đội nghênh chiến, tác dụng cũng chỉ có hạn.
Lần này, Binh Bộ lệnh cho tổng binh các nơi cấp tốc vào kinh bảo vệ Hoàng thượng, trong đó có mấy đội quân không nhận được lệnh, Hoắc Minh Cẩm là một trong số đó.
Quân khởi nghĩa ở vùng Kinh Tương còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, Hoắc Minh Cẩm không muốn đối phương lại vùng lên lần nữa, nhất quyết phải nhổ cỏ tận gốc, quét sạch quân phản loạn.
Lúc Phó Vân anh rời Kinh Tương, chàng đang đuổi theo quân khởi nghĩa, mười ngày nửa tháng không có tin tức gì cũng là bình thường. Trong vùng rừng núi mênh mông, ai mà biết được đại quân ở xó xỉnh nào? Hơn nữa Tứ Xuyên quá xa, vùng núi cũng không tiện hành quân.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Hòa Sưởng, đều cho là Hoắc Minh Cẩm còn đang bắt giặc cỏ trong rừng núi nên đã triệu tổng binh ở những nơi gần hơn như Tuyên Phủ, Đại Đồng về bảo vệ kinh sư.
nói xong chuyện này, Chu Hòa Sưởng day day ấn đường.
Thấy Phó Vân anh mặt mày mỏi mệt, nhớ tới nàng vừa mới quay về đã bị mình kéo lại kể khổ, cười cười, “Kinh sư có tường thành kiên cố, vừa cao vừa dày. Cứ coi như Vệ Nô đánh vào tận kinh sư đi thì cũng không đáng lo. Đệ về nghỉ trước đi, mai tới sau.”
Phó Vân anh không hiểu những chuyện sắp xếp quân đội đánh trận, chuyện này đại thần trong triều đều biết cả, nàng không hỏi thêm gì. Nhớ tới Lão Sở Vương còn chờ bên ngoài, nàng nói: “Hoàng Tượng, Quy Hạc đạo trưởng cũng về đây với thần.”
Chu Hòa Sưởng vội đứng dậy, “Ông ấy đâu rồi?”
Lão Sở Vương mặc một chiếc đạo bào bằng gấm, ngồi trên giường đất trong gian phụ của thiên điện, tách hạt óc chó ra ăn. Ông ta thích tự tách. Ăn gần hết một bát hạt óc chó, Chu Hòa Sưởng mới nói chuyện xong với Phó Vân anh rồi tới gặp ông ta.
Ông ta lườm hắn, khẽ hừ một tiếng.
Chu Hòa Sưởng nhìn ngắm ông ta hồi lâu, “Ông già, cha lại béo lên rồi.”
Trước kia, tuy lão Sở Vương tuổi cao nhưng vẫn phong độ, nhẹ nhõm. hiện giờ Lão Sở Vương không phải suy nghĩ nhiều nên béo trắng ra, mặt mày hồng ào, tuy mặc đạo bào, mang mũ đạo sĩ nhưng lại chẳng có một chút khí chất xuất thần nào của người Đạo gia, chẳng khác gì một ông già nhà giàu được sống trong nhung lụa, mặt mũi hiền hòa phúc hậu.
Thấy ông già béo lên, đương nhiên Chu Hòa Sưởng rất vui vẻ, ngồi xuống đối diện ông ta, tách hạt óc chó cho ông ta ăn, “Cha về đây với Vân ca nhi cũng tốt, hiện giờ bên ngoài lộn xộn, con đang định phái người tới đón cha. Cha đừng chạy lung tung nữa, đợi đuổi được Vệ Nô ra ngoài biên giới, cha thích đi đâu thì đi sau.”
Lão Sở Vương không cầm kìm nữa, đợi con trai phục vụ mình, hơi ngước mắc lên, lén nhìn Phó Vân anh đang đứng ngoài cửa.
Hai người nhìn nhau trong yên lặng.
Thấy Lão Sở Vương đã hiểu ý mình, Phó Vân anh chậm rãi rời đi, để hai cha con ở lại với nhau.
Lão Sở Vương vò đầu bứt tai, mấp máy miệng, ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.
Chu Hòa Sưởng vừa tách hạt óc chó vừa nhìn ông ta, mặt đầy vẻ nghi hoặc, “Ông già, cha làm sao thế? Bị đau mắt sao?”
Lão Sở Vương nhận hạt óc chó hắn đưa, thở dài.
Bỗng ông ta sụt sịt mũi, nước mắt tuôn trào.
Chu Hòa Sưởng kinh ngạc, “Ông già, ai bắt nạt cha à?”
Lão Sở Vương lắc đầu, rút khăn tay lụa ra lau nước mắt, u sầu nhìn Chu Hòa Sưởng chằm chằm, “Bảo Nhi à, cha vẫn có bí mật này, không dám nói cho con, sợ con tức giận.”
Đầu tiên Chu Hòa Sưởng hơi sửng sốt nhưng sau đó lại lắc đầu bật cười, “Có cái gì mà không nói ra được chứ? Cha cứ nói thẳng đi, sao con lại giận cha được.”
Lão Sở Vương mếu máo, nói: “Thực ra có chuyện này cha luôn giấu con.”
Thấy mặt mày ông ta nghiêm túc, không có vẻ gì là đang đùa giỡn, Chu Hòa Sưởng đặt kìm xuống, ngồi nghiêm chỉnh chờ ông ta nói tiếp.
Lão Sở Vương liếc trái liếc phải đầy cảnh giác, thì thầm, “Thực ra... con có một đứa em gái!”
Chu Hòa Sưởng sững sờ.
Lão Sở Vương ho khan mấy tiếng, giơ tay áo lên lau nước mắt, “Ông già này không dám nói với con thôi, đứa em gái kia của con ấy mà, là do mỹ thiếp bên ngoài sinh, bởi là con gái nên ta để lại nuôi, nếu là con trai thì tuyệt đối không thể giữ lại!”
Mặt mày Chu Hòa Sưởng đờ ra, mãi chưa hoàn hồn.
Lão Sở Vương chọc chọc cánh tay hắn thăm dò, cố gắng nói khẽ, đầy vè đáng thương, “Bảo Nhi, con sẽ không giận cha chứ? Cha thương con nhất, không ai bằng con cả!”
Chu Hòa Sưởng nhíu mày. Đối với hắn mà nói, bí mật này quá chấn động, khiến hắn nhất thời không phản ứng kịp.
một lát sau, hắn bật cười, “Dù là em trai đi chăng nữa cũng chẳng cần phải nói cái gì mà không thể giữ lại. Từ nhỏ con luôn mong có em trai em gái. Nếu đã cùng chung dòng máu với con, con sẽ đối xử tốt với muội ấy.”
Lão Sở Vương thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Chu Hòa Sưởng vẫn chưa thể tiêu hóa hết được tin tức này nhưng trong lòng đã vui vẻ hẳn lên: Hóa ra hắn có một cô em gái!
Em gái hắn là thiên kim của Vương gia mà từ nhỏ lại bị nuôi bên ngoài, ông già chẳng đáng tin gì hết, em gái hắn chắc chắn phải chịu thiệt thòi nhiều rồi.
Giờ hắn đã biết hắn có em gái, chắc chắn sẽ yêu thương em gái, coi muội ấy như châu như ngọc.
hắn hỏi Lão Sở Vương: “Cha để em gái con ở đâu rồi? Giờ con là Thiên tử, có thể phong muội ấy là công chúa. Cha yên tâm, con sẽ đích thân chọn phò mã cho muội ấy, sẽ không để cho Tông Nhân Phủ chọn bừa đâu.”
Lão Sở Vương cười hề hề, “Lần này cha đưa con bé tới, ở ngay trong kinh thành thôi. Cơ mà hiện giờ vẫn chưa phải lúc.”
Chu Hòa Sưởng chần chừ một lúc rồi gật đầu.
Ông già nói đúng, Vệ Nô đang ào ạt xông tới, lúc này mà nhận em gái thì thiệt thòi cho muội ấy quá. Đợi quét sạch Vệ Nô, hắn sẽ đón muội ấy vào cung một cách đường hoàng.
Cuối cùng cũng lừa được con trai, Lão Sở Vương nhai hạt óc chó, mặt mày hớn hở.
Ông ta quá thông minh mà, đúng là cái khó ló cái khôn, tự dưng lại nghĩ ra một cách hay như thế!
Con bé anh tỷ nhi cũng phải khâm phục ông ta cho mà xem!