Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 344: Chương 344




Lâu Yến Vy đơ người vài giây, sau đó nhìn Vạn Hoài Bắc đang chạy theo phía sau, hoàn toàn không coi lời Lãnh Phú Cường nói là thật, chỉ xua tay cười nói: “Đội trưởng Lãnh, không cần xấu hổ, tôi sẽ không nói ra ngoài đầu”

Đây không phải là xấu hổ. Lãnh Phú Cường: “..” Anh ta cảm thấy thật đau đầu.

Lãnh Phú Cường nhìn Vạn Hoài Bắc, trông chờ Vạn Hoài Bắc sẽ làm sáng tỏ chuyện này.

Vạn Hoài Bắc nhún vai, tỏ vẻ “cậu nhìn đi, thực sự không phải lỗi của tớ, tất cả đều là do mạch não kỳ quặc của Lâu Yến Vy”.

Thật bó tay chịu thua, Lãnh Phú Cường nhìn chằm chằm Lâu Yến Vy nói: “Cô có thể thử bẻ cong thành thẳng với tôi, trong cục có người, chuyện gì cũng dễ làm”

Hả? Lâu Yến Vy lại choáng váng vì lời này.

Lúc thì nói mình không phải cong, lúc lại nói hãy đem mình bẻ cong thành thẳng.

Rốt cuộc là anh ta thẳng hay cong?

Lâu Yến Vy hoàn toàn rối rắm với vấn đề này, không hề để ý đến tấm lòng bên trong câu nói của Lãnh Phú Cường.

Cô gái ngớ ngẩn, đây là một lời tỏ tình mà.

Không còn cách nào khác, chuyện này cho chúng ta một lời nhắc nhở, khi chỉ số thông minh của hai bên đã không cùng đẳng cấp, lúc tỏ tình tuyệt đối đừng nói những lời cao thâm lại màu mè, bởi vì người bạn thích rất có thể sẽ… nghe không hiểu.

Đây là lần thứ hai Lãnh Phú Cường bày tỏ tình cảm của mình với Lâu Yến Vy, nói xong cũng có chút ngượng ngùng mà bỏ đi trước.

Lâu Yến Vy ngồi trong xe, vẫn còn rối rắm chẳng hiểu ra sao, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lãnh Phú Cường rồi lại quay sang nhìn Vạn Hoài Bắc.

“Ý của anh ta là sao chứ?”

Vạn Hoài Bắc vốn còn đang thót tim, nghe thấy câu này của Lâu Yến Vy liền thở phào nhẹ nhõm.

Lâu Yến Vy không hiểu nhưng Vạn Hoài Bắc hiểu.

Nhưng anh ta vẫn giả vờ như không biết: “Tôi cũng chịu thôi, hay là chúng ta đi về trước?”

“Được, đi tìm chị gái tôi” Lâu Yến Vy mở cửa xe, để Vạn Hoài Bắc ngồi phía sau.

Lúc khởi động xe, Lâu Yến Vy đưa mắt nhìn về phía Lãnh Phú Cường đã rời đi khoảng hai giây.

Nhà cũ của họ Lục. Tô Lan Huyên tắm rửa xong thì đang chơi đùa cùng với lũ trẻ.

Tam Bảo và Tứ Bảo đã được Hạ Lăng và Hạ Bảo ôm trong lòng, cô không có phần của mình, đành ngồi trên thảm cùng Lục Đồng Quân nhìn Hạ Lăng và Hạ Bảo khéo léo thay tã cho mấy đứa em của mình.

Hai vợ chồng nhìn nhau, Tô Lan Huyên đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩa: “Ông xã, nếu không chúng ta sinh thêm một đứa thứ ba?”

Hai đứa đầu hoàn toàn biến có thành một bà mẹ ăn hại.

Lục Đồng Quân lắc đầu: “Không sinh nữa, với năng suất của chúng ta, sinh ra thêm hai đứa con trai thì thời gian nghỉ hưu chỉ sợ sẽ bị kéo dài”

Tô Lan Huyên bĩu môi: “Có mà anh sợ phá sản thì có” Lục Đồng Quân cười tủm tỉm: “Người hiểu anh chỉ có mình Lan Huyên”

Ngay khi anh vừa dứt lời, giọng nói của Trần Hương Thủy đã vang lên: “Sinh đứa thứ ba? Được đấy, nhân lúc bây giờ mẹ còn có thể giúp mấy đứa trông con, mau chóng mà sinh thêm vài đứa, tốt nhất là sinh cho mẹ một đứa cháu gái.”

Thân là mẹ chồng, bà đương nhiên không bao giờ ghét bỏ việc nhiều con nhiều cháu.

Suy nghĩ một lúc, Trần Hương Thủy lại nói thêm: “Nhưng nên chờ thêm hai năm nữa, lần này Lan Huyên sinh mổ, cơ thể bị tổn thương nhiều, muốn sinh con, thứ ba cần chờ thêm một chút.”

Lục Đồng Quân vốn không có ý định này, nhưng nghe đến sinh con gái liền chớp mắt với Tô Lan Huyên: “Bà xã, anh thấy mẹ nói cũng có lý đấy.”

Tô Lan Huyên sao có thể không biết suy nghĩ trong đầu Lục Đồng Quân, anh chỉ muốn một cô con gái.

Gia đình nhà họ Lục sung túc, nhiều con nhiều cháu, nhưng mấy đời không được một cô cháu gái nào. Nếu giờ có một cô cháu gái xuất hiện, chỉ sợ sẽ bị cả nhà sủng tới tận trời.

Hạ Bảo vừa nghe thấy mẹ muốn sinh em gái đã lập tức bảy tỏ ý kiến: “Mẹ, con muốn có một cô em gái trắng trẻo đáng yêu, mọi người trong lớp đều có em gái, làm con rất ghen tị”

Thân là một thành viên trong gia đình, Hạ Bảo cũng phải lên tiếng: “Con cũng muốn có em gái.”

Tô Lan Huyên: “…”

Cô đúng là tự lấy đá đập chân mình, tự nhiên nhắc tới chuyện sinh con thứ ba làm gì cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.