Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 345: Chương 345




Tô Lan Huyên đứng lên nói: “Em sinh hai đứa đều tăng không ra ngoài, nếu

sinh thêm đứa con gái thứ ba thì chỉ sợ ngay cả chạm vào con cũng không được mất, em mặc kệ”

Lấy thói quen bao che cho con cháu của nhà họ Lục, chỉ sợ cô mà sinh được con gái thì đứa bé này hoặc là một tiểu ma đầu ngang ngược, hoặc là một tiểu tiên nữ không dính bụi trần mất.

“Cô chủ, cô Lâu tới chơi.” Người hầu ở bên ngoài gõ cửa.

Vừa nghe Lâu Yến Vy đến, Tô Lan Huyên liền vui vẻ, lúc sau lại cảm thấy ngạc nhiên.

Lúc này đã qua nửa đêm, Lâu Yến Vy đến tìm cô để làm gì?

Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân liếc nhìn nhau, giao cả bốn đứa con cho Trần Hương Thủy, sau đó hai vợ chồng đi xuống lầu gặp Lâu Yến Vy.

Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc ngồi chờ ở phòng khách, vừa thấy Tô Lan Huyên đi tới, Lâu Yến Vy lập tức lao ra ôm chầm lấy cô: “Chị à, chị của em, người chị thương yêu em nhất, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi.”

Tất cả mọi người: “…” Vừa gặp mặt đã thể hiện tình cảm chị em thắm thiết là sao? Tô Lan Huyên đưa mắt hỏi Vạn Hoài Bắc xem đã xảy ra chuyện gì. Vạn Hoài Bắc tỏ vẻ chính anh ta cũng không biết. Tô Lan Huyên hỏi: “Yến Vy à, có phải Vạn Hoài Bắc lại bắt nạt em không?”

Vạn Hoài Bắc vội vàng nói: “Oan uổng quá chị dâu, đừng bắt tôi đội nồi thể chứ.”

Lâu Yến Vy lần này không hãm hại Vạn Hoài Bắc nữa, chỉ lắc đầu bảo: “Không có gì, em chỉ nhớ chị thôi, cực kỳ cực kỳ nhớ chị, nhớ đến không thể ngủ nổi nên muốn đến tìm chị ngay lập tức. Chị, đêm nay em muốn ngủ với chị”.

“Cô ấy là bà xã của tôi.” Lục Đồng Quân vội vàng kéo Tô Lan Huyên vào lòng.

Nửa đêm nửa hôm, cô em vợ tự nhiên đến tranh bà xã với mình, Lục Đồng Quân cảm thấy đây chính là âm mưu.

Lâu Yến Vy xoa ngực tỏ vẻ không thoải mái nói: “Hôm nay ngực em đau lắm, vừa khó thở vừa bức bối, cảm giác giống như mình sắp chết tới nơi. Bác sĩ nói em. mắc bệnh tương tự rồi, em cảm thấy bác sĩ nói quá đúng. Chị, chính vì em quá nhở chị cho nên mới có thể tương tư thành bệnh như vậy.”

Tô Lan Huyên: “…”

“Nói tiếng người.”

Lâu Yến Vy sụt sịt, vung vẩy tay có chút làm nũng nói: “Chị, trong lòng em có tảng đá lớn đang đè nặng. Chỉ có chị mới có thể giúp em, nếu không đêm nay em nhất định sẽ không thể ngủ yên. Đội trưởng Lãnh kêu em đi bắt Lệ Quốc Phong, ông ta bây giờ như rùa đen rút đầu, em biết đi đâu tìm người cơ chứ? Chỉ có thời gian một tháng thôi, chị, chị hãy giúp em đi, dẫn ông ta đến cho em bắt”

Vạn Hoài Bắc nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt, kế diễn trò của cô gái này đúng là rất cao thâm.

Lục Đồng Quân càng ôm vợ mình chặt hơn: “Không thương lượng” Tô Lan Huyên vô cùng kinh ngạc, ai nói Lâu Yến Vy ngốc vậy? Chỉ số thông minh của cô ta còn rất cao đấy chứ.

Chỉ trong vài lời nói và hành động đã vận dụng đủ ba mươi sáu kế thần thông, khổ nhục kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, giả điện giả dại, dương đông kích tây, cuối cùng chính là thả con săn sắt bắt con cá rô.

Tô Lan Huyên ngồi xuống ghế sô pha, cũng áp dụng ngay kế sách miệng nam mô bụng một bộ dao găm để đáp lời: “Lâu Yến Vy, từ trước đến giờ chỉ có chị tính kể người khác, không ngờ hôm nay lại bị em tính kể như này.”

Quả nhiên đúng với câu nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

“Chị” Lâu Yến Vy lại bắt đầu kể lể thảm thiết: “Mẹ em chết sớm, cha cũng không còn, chỉ có em và Hồng Hoa nương tự lẫn nhau, hai đứa em đáng thương như một đôi uyên ương số khổ, giờ còn bị người rắp tâm chia rẽ, chẳng lẽ chị không đau lòng cho em hay sao?”

Ba người: “..”.

Chắc hẳn nên cấp cho Lâu Yến Vy cái tượng vàng Oscar mới xứng đáng với trình độ diễn xuất này.

Vạn Hoài Bắc nhân cơ hội kiếm mổi làm ăn ngay: “Lâu Yến Vy, cô diễn xuất tốt như vậy, hay là tham gia vào tập đoàn điện ảnh Vạn Quân chúng tôi đi? Nhất định sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm”

Lâu Yến Vy vứt cho anh ta một ánh mắt: “C, U, T!”. “Tức là gì?”

“Cút, mau tránh ra” Vạn Hoài Bắc nhanh chóng tránh sang một bên.

“Chị!” Lâu Yến Vy quay người lại, sắc mặt lập tức thay đổi, lao tới trước mặt Tô Lan Huyên, ôm lấy đùi cô, tiếp tục vừa khóc vừa nói đầy thảm thương: “Chị nhẫn tâm để em một mình bơ vơ, chị nhẫn tâm để em…”

Tô Lan Huyên bị cô nàng lăn lộn đến dở khóc dở cười. “Đứng dậy đi, chị đồng ý với em”

Lâu Yến Vy lập tức thu lại tất cả biểu cảm, khả năng thay đổi sắc mặt quá nhanh, cả người cũng đứng bật dậy: “Chị, chị đúng là người chị tốt bụng nhất, em chúc chị sớm sinh cháu thứ ba là con gái”

Tô Lan Huyên: “..”

Lục Đồng Quân: “…”

Không lẽ Lâu Yến Vy có khả năng nghe trộm, nếu không sao biết ban nãy họ vừa nói đến chủ đề sinh con thứ ba?

Tô Lan Huyên để Lâu Yến Vy ở lại, cô và Lục Đồng Quân trở về phòng ngủ, Lục Đồng Quân có chút không đồng ý cách làm của Tô Lan Huyên.

“Lan Huyên, anh biết em nghĩ cho Lâu Yến Vy, nhưng cũng không cần phải tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy”.

“Lệ Quốc Phong xảo quyệt, Lục Đồng Quân, mấy năm nay ông ta tốn công lăn lộn, anh muốn tìm được ông ta cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, trong tay ông ta còn có Tô Hạo Trần, Bạch Hồng Hoa ở bên đó cũng không thể kéo dài mãi như thế này được, dùng em làm mồi như là cách nhanh nhất” Tô Lan Huyên nhón chân lên, hôn lên môi Lục Đồng Quân một cái.

Vừa hôn đã lập tức rời ra.

“Lục Đồng Quân, anh đừng nghĩ rằng em quá yếu đuối, hơn nữa không phải còn có anh bảo vệ cho em sao, sẽ không có vấn đề gì đâu”.

Lục Đồng Quân sờ sờ môi, bất lực nở nụ cười: “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, em đã khóa môi anh như vậy rồi anh còn có thể nói gì được nữa”.

Tô Lan Huyên nở nụ cười: “Có anh nên em mới không kiêng nể gì như vậy đấy”

Câu nói này như một viên đạn bọc đường, người đàn ông nào có thể đỡ được chứ?

Lục Đồng Quân xoa tóc Tô Lan Huyên nói: “Lệ Quốc Phong đã rời khỏi thủ đô rồi, anh nghĩ rằng ông ta sẽ lại về nước M?

“Nếu ông ta quay lại, việc bắt ông ta cũng sẽ khó hơn nhiều.” Tô Lan Huyên cau mày: “Có lẽ anh nên động đến Chu Á, đánh rắn động cỏ thôi, Lệ Quốc Phong sẽ cảm thấy không thể dựa vào Chu Á được nữa, bên nước M đó tốt xấu lẫn lộn, càng có lợi giúp cho ông ta tìm được cơ hội để trở lại, cũng có lợi giúp ông ta tránh khỏi sự truy bắt của cảnh sát”.

“Lan Huyên phân tích rất đúng, nếu là anh, anh cũng sẽ chọn cách quay trở về nước M” Lục Đồng Quân nói: “Hiện tại Thiên Dạ đã chia năm sẻ bảy, đã bị suy yếu rất nhiều bởi các thế lực khác, Lệ Quốc Phong sẽ không quay trở lại Thiên Dạ đâu, ông ta đã không còn chỗ đứng ở nơi đỏ nữa rồi.”

Tô Lan Huyên suy nghĩ, nói: “Lục Đồng Quân, chúng ta đi nước M một chuyến đi. Vết thương ở chân của anh không sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.