“Dạ” Vạn Hoài Bắc bước đến trước mặt Hạ Lăng và Hạ Bảo, nháy mắt ra hiệu rồi nói: “Lên lầu với chú đi”
Hạ Lăng và Hạ Bảo cũng không muốn ở lại đó, mấy người đó đều không tin Tô Lan Huyên, chỉ muốn Tô Lan Huyên đền mạng thôi.
Sau khi về đến phòng, khuôn mặt nhỏ của Hạ Lăng liền tỏ vẻ nghiêm túc, cậu bé nói: “Vạn lão nhị, rốt cuộc ý của cha là gì? Cha cũng không tin mẹ cháu sao?”
Hạ Bảo chống hai tay lên hông rồi nói: “Nếu như cha không tin mami thì chúng ta sẽ bỏ nhà đi”
“Hai cháu cứ yên tâm đi, dù cho cha cháu không tin bản thân mình thì cũng sẽ không bao giờ không tin mẹ cháu đâu” Vạn Hoài Bắc nói: “Thời gian này hai cháu hãy ở nhà, bớt để cha cháu lo lắng là được rỉ Hạ Lăng thở phào rồi nói với giọng bề trên: “Vạn lão nhị, chú bớt làm vướng chân cha cháu thì tốt”
Vạn Hoài Bắc: “…”
“Cả nhà các cháu thật là không có lương tâm mà, chú dốc lòng dốc sức, bận trước bận sau mà còn nói chú như thế nữa” Vạn Hoài Bắc ôm ngực, làm ra vẻ đau lòng rồi nói: “Ây dà, đau lòng quá, các.
cháu có nghe thấy tiếng trái tim chú đang vỡ ra hay không?”
“Ấu trĩ!”
“Vô vị!”
Hai anh em đều không có hứng thú xem Vạn Hoài Bắc biểu diễn.
Trong phòng khách.
Họ hàng của nhà họ Lục càng nói càng hăng, ai cũng muốn giết chết Tô Lan Huyên.
Ánh mắt Lục Đồng Quân nặng tru, anh nghiêm nghị hét lên: “Cút hết cho tôi”
Lục Đồng Quân càng nổi giận thì người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh càng hận Tô Lan Huyên hơn, anh phải thật sự rất đau lòng thì mới hét lên với bọn họ.
Họ hàng của nhà họ Lục ai nấy cũng nhìn Lục Đồng Quân băng ánh mắt đồng cảm, sau đó thì từng người một bị lạnh lùng đuổi ra ngoài.
Lục Tử Việt cũng đang định cùng ra ngoài với mọi người nhưng đột nhiên Lục Đồng Quân đã gọi ông ta lại.
“Chú hai”
Giọng Lục Đồng Quân rất lạnh lùng, anh gọi tên ông ta phía sau lưng làm ông ta có cảm giác như bị người ta tóm lấy cố.
“Cháu, cháu cả”
Lục Tử Việt nói chuyện hơi lắp bắp.
Chuyện mẹ chết, vợ bị mất tích đã làm cho con người Lục Đồng Quân tràn đầy sát khí, ánh mắt anh rất đáng sợ.
“Sao em hai không đến?” Lục Đồng Quân không hề nhìn thấy Lục Minh Húc.
“Minh Húc nó, nó, chú cũng không biết nó đã đi đâu rồi” Lục Tử Việt giả ngơ, nói: “Gần đây tiệm bánh kem rất bận rộn, có thể là nó đi nhập hàng rồi, cháu cả à, cháu cũng đừng quá đau buồn”