Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 439: Chương 439




Bất kể là cái nào, cũng đủ để Tân Kiều Lam bị xử băn rồi.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Đồng Quân nhìn về phía xa xăm: “Nhất định cô ta sẽ tới…”

Nhà họ Tô.

Tô Khánh Thành ngủ một giấc, nửa đêm mắc tiểu nên thức dậy đi vệ sinh. Sau đó ông ta lại mất ngủ liền đi xuống lầu tìm cái gì đó để ăn.

Một cơn gió mạnh từ ngoài cửa thổi vào khiến Tô Khánh Thành lạnh tới nỗi rùng mình, ông ta rất ngạc nhiên khi thấy cánh cửa không đóng.

Ông ta nhớ là đã đóng cửa trước khi đi ngủ rồi mà.

Tô Khánh Thành co ro người đi tới đóng cửa thì đột nhiên xuất hiện một bàn tay trên cánh cửa.

“A, có ma”

Tô Khánh Thành giật mình.

“Là con đây”

Tô Hạo Trần đẩy cửa bước vào, cậu ấy mặc một chiếc áo gió tối màu nhìn rất có khí chất của ông chủ bãi biển.

Gió thổi tà áo bay phất phới.

Tô Khánh Thành ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Tô Hạo Trần thì cảm thấy đó là một con sói con đã trưởng thành.

Tô Hạo Trần không còn là một cậu thiếu niên ốm yếu nằm trên giường bệnh nữa, cậu ấy đã trưởng thành hơn, trong mắt cậu ấy có sự dữ tợn của một người đàn ông.

Chỉ là thoáng qua.

Khi Tô Khánh Thành nhìn lại thì không có gì cả.

Tô Khánh Thành nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình và không nghĩ nhiều về nó.

“Nửa đêm nửa hôm mà sao con lại ở bên ngoài vậy?” Tô Khánh Thành thở dài trách: “Ăn mặc như thế này, lại đi đua xe à?”

Những lời nói này khiến cho sắc mặt của Tô Hạo Trần hơi thay đổi, bởi vì trước đây Tô Lan Huyên luôn dùng giọng điệu này để nói với cậu ấy những lời như thế.

“Dạ, chơi hai vòng” Tô Hạo Trần cũng không phủ nhận, cậu cởi áo khoác ngoài và nói: “Ngày mai chị sẽ tổ chức hôn lễ nên con sẽ giành quà cưới cho chị ấy”

“Cũng coi như con còn có lương tâm” Tô Khánh Thành nói: “Đúng rồi, con ăn của cha, ở nhà của cha mà tại sao không chuẩn bị gì cho cha vậy?”

“Không có” Tô Hạo Trần liếc nhìn Tô Khánh Thành: “Bây giờ cha đã là một người cô đơn, nếu con không sống cùng với cha thì biết đâu có một ngày cha chết mà không ai hay biết đó”

“Thằng nhóc thối này, dám nguyền rủa cha hả” Tô Khánh Thành tức giận đến mức hỏng cả râu, trừng mắt nói: “Hai chị em của con, một người còn khó chịu hơn một người. Sao lại không thể nói những lời tốt đẹp hơn được chứ? Cha đã nuôi hai chị em con khôn lớn, không có công lao cũng có khổ lao.

Thế mà lại bị một đám khinh thường”

“Cha dung túng cho mẹ con Tô Lan Ninh và Tân Huệ Mẫn làm những chuyện xấu đối với chị con, mặc dù chị con không so đo tính toán nhưng con vẫn luôn nhớ kỹ” Tô Hạo Trần khế hừ một tiếng: “Con có thể về ở chung với cha là cha nên mừng thầm mới phải. Đã được lợi lại còn ra vẻ thông minh. Cha không con không cái, nói không chừng sau này con còn có thể dưỡng lão chăm sóc cho cha trước lúc lâm chung cũng nên”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.