Tô Khánh Thành: “…”
Cho dù là Tô Hạo Trần trước đây hay Tô Hạo Trần của hiện tại thì Tô Khánh Thành chưa bao giờ nghe thấy một câu nói tốt đẹp từ miệng của cậu ấy.
Tuy nhiên, lời nói bây giờ tuy khó nghe nhưng không còn nghiêm khắc như trước nữa, hở chút là la mắng và gọi thẳng tên của ông ta ra.
Tô Hạo Trần bước lên lầu, Tô Khánh Thành hỏi: “Có muốn ăn khuya không? Vừa lúc cha đói bụng nên nấu hơi nhiều, nếu ăn thì để cha đem lên phòng cho”
“Không cần đâu” Tô Hạo Trần đứng trên cầu thang nhìn Tô Khánh Thành: “Tốt nhất là cha cũng đừng ăn nữa. Cha đã lớn tuổi rồi, ăn uống thất thường thì nên cẩn thẩn kẻo vào viện nằm đó”
Tuy nghe không lọt tai nhưng đó cũng là một kiểu quan tâm.
Tô Khánh Thành muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đã đến ra đến cửa miệng rồi mà vẫn chưa thể nói. Cuối cùng là vẫn không ăn.
Tô Khánh Thành cho rằng Tô Hạo Trần nói đúng. Ông ta không có con cái, tuy rằng Tô Hạo Trần không phải là con ruột của ông ta nhưng vẫn mang họ Tô nên nói không chừng sau này lúc ông ta lâm chung thì đúng là phải trông cậy vào Tô Hạo Trần.
Ngày hôm sau.
Khi bình minh ló dạng, Tô Lan Huyên ăn sáng xong thì bắt đầu trang điểm rồi sau đó đi đến khách sạn tổ chức hôn lễ.
Đây vốn là đám cưới giả, cũng vì để bắt được Tân Kiều Lam cho nên họ không quan tâm đến những lễ nghi phiền phức mà tất cả mọi thứ đều được giản lược.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đi cùng Tô Lan Huyên đến khách sạn trước, trong váy cưới của Tô Lan Huyên có giấu một chiếc tai nghe nên có thể liên lạc với Lục Đồng Quân bất cứ lúc nào.
Bên trong và bên ngoài khách sạn đều có người của cục cảnh sát và những người của tổ chức Bóng Đêm. Tất cả đều mặc thường phục, một vài người của tổ chức Bóng Đêm còn đóng giả làm khách mời để trà trộn vào bên trong.
Chỉ cần Tân Kiều Lam xuất hiện thì cô ta sẽ không bao giờ trốn thoát được.
Để đề phòng tai nạn xảy ra nên Tô Lan Huyên không cho Hạ Lăng và Hạ Bảo đến mà cô để chúng ở nhà chăm sóc các em trai.
Với tư cách là người lớn tuổi trong gia đình nên chắc chắn ông cụ Lục cũng sẽ tham dự.
Khi ông cụ đến nơi tổ chức đám cưới thì thấy trong đại sảnh không có nhiều khách mời, hầu hết đều là những người mà ông cụ không quen biết.
“Hèn gì ông thấy đám người này sao lại lạ như thế” Ông cụ Lục cũng không nghi ngờ nữa mà chỉ nói: “Chỉ là ấm ức cho cháu dâu rồi”
“Ông nội Lục, ông vào trong ngồi trước đi. Giờ lành sắp đến rồi ạ” Vạn Hoài Bắc nói xong liên gọi Hạ Đình tới: “Hạ Đình, cậu có trách nhiệm chăm sóc cho ông.”