Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 284: Chương 284: Giữa đêm có người ở cửa




Lãnh Phú Cường và Vạn Hoài Bắc là hai kiểu hình hoàn toàn khác nhau, một người thì tràn đầy nam tính, còn một người thì giống như một hoàng tử cổ trang bước ra từ trong tranh, phong lưu phóng khoáng.

Nhưng mà không thể vũ dũng.

Lâu Yến Vy lại có tính cách tôn sùng kẻ mạnh, nếu đột nhiên so sánh thì Vạn Hoài Bắc quả thực không có ưu thế gì, càng huống hồ lúc trước Vạn Hoài Bắc còn đưa Lâu Yến Vy vào phòng tạm giam.

“Cô Lâu, Hạ Lăng Hạ Bảo” Lục Tây Anh đợi ở bên đường, thấy mọi người đi ra thì vội vàng bước tới: “Không còn chuyện gì chứ, để tôi đưa mọi người về.”

Lục Tây Anh rất áy này, đến trẻ con mà cũng không trông nổi, anh ta phải đích thân đi giải thích với Tô Lan Huyên.

“Chú Anh, chứ đừng tự trách mình nữa. Chuyện hôm nay hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.” Hạ Bảo nhìn thấu tâm tư của Lục Tây Anh, rất biết an ủi người khác.

Lục Tây Anh càng tự trách bản thân.

Vừa rồi Hạ Bảo nguy hiểm biết bao.

Mấy người cùng nhau lên xe, Hạ Lăng hỏi: “Dì ơi, sao dì lại đến đây?”

“Mẹ cháu linh cảm các cháu sẽ gặp nguy hiểm, bảo dì đến đây một chuyến. Đi đến nửa đường thì xe lại bị hỏng, dì phải ngồi xe ghép đến đấy” Lâu Yến Vy nói: “Quả nhiên giữa mẹ con thực sự có mối quan hệ tâm linh tương thông, mẹ cháu nói đúng rồi.”

“Xem ra tình hình bên phía cha không lạc quan lắm, nếu không thì Tần Kiều Lam sẽ không chạy tới đây” Hạ Lăng vô cùng lo lắng.

“Yên tâm đi, cha cháu không yếu đuối vậy đâu. Các cháu đều đánh giá thấp anh ta rồi. Dì nhớ có một lần Lệ lão đại đã đưa mấy chục người đến bao vây…” Lâu Yến Vy nhận ra rằng mình đã lỡ miệng nói ra, liền gượng cười chuyển chủ đề: “Sắp đến rồi.”

Trước đây có không ít mâu thuẫn giữa Thiên Dạ và Bóng Đêm, cũng không ít lần xảy ra giao chiến, thậm chí Lê Quốc Phong còn từng bí mật đưa người đến ám sát Lục Đồng Quân.

Nhưng những chuyện này không thích hợp để nói ra, chắc sẽ gia tăng sự thù hận giữa hai bên.

Từ sâu trong thâm tâm của Lâu Yến Vy, cô ta hy vọng có thể hòa bình.

Xe đến nhà họ Lý.

Tô Lan Huyên đang đợi trong phòng khách, khi nhìn thấy hai đứa trẻ đã bình an vô sự trở về, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con yêu à, cho mẹ ôm nào” Tô Lan Huyên nơm nớp lo sợ một lúc lâu.

“Mẹ ơi, bọn con không sao rồi” Hạ Bảo lao vào vòng tay của Tô Lan Huyên, an ủi Tô Lan Huyên: “Cũng may là dì đến kịp. À đúng rồi mẹ ơi, dì giỏi quá đi, một đấm một tên, khiến tất cả bọn họ đều rơi xuống nước đấy.”

Từ trước đến nay, Hạ Bảo vẫn luôn rất ngưỡng mộ Lâu Yến Vy.

Tô Lan Huyên ôm hai đứa nhỏ, sau khi đã xác định không bị thương gì thì mới hỏi: “Yến Vy, Tần Kiều Lam đâu?”

“Chạy rồi, em chỉ quan tâm đến chuyện đánh bọn chúng” Lâu Yến Vy nói: “Chị ơi, không sao đâu. Bên phía cảnh sát đã phát lệnh truy nã rồi, có rất nhiều dân làng làm chứng nữa”

Lục Tây Anh bước tới: “Chị dâu, em xin lỗi, đây là sơ xuất của em, suýt chút nữa đã khiến Hạ Bảo Hạ Lăng xảy ra chuyện rồi.”

“Người trở về được là không sao rồi” Tô Lan Huyên cũng không trách móc, suy cho cùng, Tần Kiều Lam đến để tìm cô.

Trong lòng Lục Tây Anh cảm thấy không dễ chịu lắm, anh ta hy vọng Tô Lan Huyên có thể mắng anh ta vài câu, như vậy thì trong lòng anh ta sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

“Chị dâu, em đã giúp Hạ Lăng Hạ Bảo huỷ trận đấu ngày mai rồi. Hai đứa đã sợ hãi rồi, chuyện tiến vào giới giải trí thì bỏ đi. Trước đây là do em không suy nghĩ thấu đáo.”

Vừa nghe thấy không thể tham gia cuộc thi, Hạ Bảo liền cảm thấy không vui: “Chú Anh, không thể cứ huỷ như vậy được.”

Hạ Bảo rất muốn tiếp tục tham gia chương trình thực tế, cậu bé nổi tiếng như vậy, nói không chừng rất nhanh đã có thể thay cha trả nợ rồi.

Chỉ cần là chuyện em trai muốn làm, Hạ Lăng từ trước đến nay vẫn luôn chiều theo: “Chú Anh, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Cháu và em trai sẽ cẩn thận.”

Lục Tây Anh nhìn Tô Lan Huyên, Tô Lan Huyên muốn từ chối, Hạ Lăng đã giành nói trước: “Mẹ ơi, khi gặp khó khăn thì rút lui, đây không phải là tính cách của người nhà họ Lục. Nếu như mẹ không yên tâm thì có thể để chú Vệ Tây ngày nào cũng đến hộ tống bọn con”

Lâu Yến Vy xung phong nhận việc: “Em đây, còn có em đây này, chị à, em có thể làm người đại diện cho hai đứa nhỏ. Nghe nói trong giới giải trí có rất nhiều trai đẹp, nói không chừng em còn có thể sớm thoát khỏi kiếp độc thân đấy.”

Tô Lan Huyên ngạc nhiên nhìn Lâu Yến Vy, đây là lần đầu tiên cô nghe Lâu Yến Vy nói muốn tìm bạn. trai đấy.

Lời nói của Lâu Yến Vy cũng thu hút ánh nhìn của Lục Tây Anh, sau đó vành tại hơi ửng đỏ lên.

Dưới sự cầu xin của Hạ Lăng Hạ Bảo, cộng thêm có Lâu Yến Vy đi bên cạnh bảo vệ, Tô Lan Huyên cũng không thể nói lời từ chối.

“An toàn là trên hết, cứ chơi vui là được rồi. Cha mẹ không mong các con thật sự đi kiếm tiền đầu. Sau khi tham gia chương trình thực tế này, hai con không thể tiếp tục làm liều nữa.”

“Được rồi, con sẽ nghe theo lời mẹ” Hạ Bảo vui vẻ nhảy bật lên.

Lục Tây Anh ở nhà họ Lý một lúc, khi tổ chương trình gọi điện đến, anh ta cũng rời đi trước.

Hạ Bảo bắt đầu nói chuyện với Tô Lan Huyên về chuyện ngày hôm nay, sau khi Tô Lan Huyên biết chuyện đội trưởng đội điều tra tội phạm muốn mời Lâu Yến Vy gia nhập thì cũng vô cùng ngạc nhiên.

Tô Lan Huyên vô thức nói: “Sống trong giang hồ chạy đến làm cảnh sát. Đây thật sự không phải là chuyện cười thế giới sao?”

Lâu Yến Vy: “..”

“Khụ khụ” Lâu Yến Vy cũng ngại ngùng nói: “Em cũng không ngờ đến có một ngày mình lại có thể xông pha trong biên chế, ăn cơm nhà nước”

Tô Lan Huyên hỏi: “Lâu Yến Vy, em nghĩ thế nào về chuyện này?”

Lâu Yến Vy suy nghĩ, nở một nụ cười như mèo nhìn thấy chuột: “Anh chàng Lãnh Phú Cường đó cũng khá đẹp trai, nam tính, mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc, rất phù hợp với khẩu vị của em”

Cái thời đại nhìn mặt độc ác này.

Tô Lan Huyên chớp chớp mắt: “Lâu Yến Vy, không ngờ em lại có khẩu vị nặng như vậy.”

Đây là chuyện cá nhân của Lâu Yến Vy, Tô Lan Huyên cũng không giỏi đưa ra lời khuyên, thật ra Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa không thể quay lại Thiên Dạ, giúp cảnh sát làm việc cũng không tệ, ít nhất còn có chỗ dựa vững chắc.

Một công việc đường hoàng nghiêm túc.

Tần Kiều Lam đang ở thủ đô, đây luôn là một sự uy hiếp.

Tô Lan Huyên gọi cho Tần Chấn Đông, hỏi rằng liệu Tần Kiều Lam có đi đến tìm ông ta hay không.

Tần Chẩn Đông hoàn toàn không biết chuyện này, bây giờ ông ta không quan tâm về thế giới bên ngoài, chỉ một lòng coi giữ mộ viên, từ trước đến nay chưa bao giờ rời đi, cũng chưa từng hỏi chuyện của Địa Sát.

Tần Chẩn Đông cũng không muốn nhìn thấy hai chị em đấu qua đấu lại, liền gửi cho Tô Lan Huyên một miếng ngọc ban chỉ*.

*Ngọc ban chỉ: nhẫn ngọc, thường được đeo ở ngón tay cái.

Miếng ngọc bạn chỉ này là biểu tượng cho thân phận của lão đại của Địa Sát, Tô Lan Huyên có nó rồi, người của Địa Sát sẽ nghe theo lời Tô Lan Huyên.

Khi nhận được ngọc ban chỉ, Tô Lan Huyên không nhịn được mà gọi điện thoại đến than thở: “Đồng chí lão Tần, có thứ đồ tốt như vậy sao cho không lấy ra sớm hơn.”

“Con cũng không nói sớm”

“Nói tóm lại, cảm ơn nhé” Tô Lan Huyên hỏi: “Cha không đến thăm cháu trai sao?

Sau khi đứa bé chào đời, Tần Chẩn Đông vẫn chưa đến thăm.

“Có gì mà thăm chứ? Chỉ cần con gửi cho cha thêm mấy tấm ảnh là được rồi. Cha còn phải nói

chuyện với mẹ con. Cứ vậy trước đã, cúp máy đây.”

Tô Lan Huyên cũng ngay lập tức gửi ngọc bạn chỉ cho Lục Đồng Quân đang ở nước M. Cô cảm thấy rằng Lục Đồng Quân cần ngọc ban chỉ này hơn cô.

Mấy ngày tiếp theo.

Hạ Lăng Hạ Bảo vẫn đi tham gia chương trình thực tế như thường lệ, độ nổi tiếng ngày một tốt hơn.

Lâu Yến Vy làm người đại diện thật sự làm đến nghiện rồi, đặc biệt là khi người khác muốn đến tìm Hạ Lăng Hạ Bảo quay quảng cáo, chụp tạp chí, phỏng vấn, vào những lúc này, Lâu Yến Vy đặc biệt thích ra vẻ với người ta..

Tô Lan Huyên không muốn hai đứa trẻ phát triển trong giới giải trí, Lâu Yến Vy cũng có chừng có mực, cô ta cũng không đồng ý cái nào cả, chỉ hưởng thụ quá trình mặc cả với người ta.

Sau đó Tần Kiều Lam có xuất hiện một lần, rồi trốn như một con chuột vậy, không có dấu vết nào.

Sau khi Lục Đồng Quân rời đi được gần nửa tháng, đêm đó mí mắt Tô Lan Huyên không ngừng co giật, dường như cô đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Tô Lan Huyên xuống giường đi đến phòng trẻ con ở bên cạnh, vừa mở cửa ra, khi nhìn thấy người ở cửa, cô đã đơ ra như tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.