Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 283: Chương 283: Quan điểm của Hạ Lăng gặp phải sự chê bai tàn nhẫn




Sau một lúc, Lâu Yến Vy đã quật ngã hết người này đến người khác, tất cả mọi người đều bị ném xuống ao bùn, đạp tung tóe trong nước giống như vịt nước vậy.

Bốn người xung quanh Hạ Bảo nhìn thấy tình cảnh này thì đều có cẳng muốn chạy.

Lâu Yến Vy lạnh lùng cong môi: “Muốn chạy sao? Tất cả xuống ngâm nước cho bà đây đi.”

Lâu Yến Vy một tay nhấc một tên, kéo mạnh về phía sau, hết người này đến người khác bay xuống ao.

Cũng giống như nấu bánh bao vậy.

Cái ao không sâu cũng không cạn, cao khoảng một mét năm mươi một mét sáu mươi, vừa hay ngập ngang cổ những người này.

Động tĩnh trước thôn đã làm kinh động đến những người ở sau núi.

Lục Tây Anh phát hiện ra rằng Hạ Lăng Hạ Bảo đã mất tích rồi, liền đem tất cả những người trong tổ chương trình đến trước thôn tìm người.

Mấy chục người cuồn cuộn đi tìm.

Lúc này, Tần Kiều Lam lảo đảo, bò lên một chiếc xe, tài xế mặc quần giữ ấm màu đỏ trước đó thấy vậy cũng vội vàng lên xe.

“Nhanh, lái xe đi.” Tần Kiều Lam lo lắng gào lên.

Thấy Tần Kiều Lam muốn chạy, Lâu Yến Vy hét lên với mấy người dân làng: “Bọn chúng là bọn buôn người, mau ngăn bọn chúng lại”

Vừa nghe thấy bọn buôn người đã đi vào thôn, dân làng liền kích động về đến ngăn cản bọn chúng, Lục Tây Anh sửng sốt một lát, ngay lập tức xông đến phía trước chặn xe lại, kêu gọi mọi người: “Mọi người đến đây giúp đỡ đi.”

Người trong tổ tiết mục đều đã đến đây, chắn hết các ngã tư, dân làng còn lấy cuốc đập phá cửa xe.

Tài xế hốt hoảng: “Chị đại, phải làm thế nào đây?”

“Đạp chân ga, lái xe ra ngoài” Tần Kiều Lam cũng lo lắng: “Đừng sợ chết, bọn họ cứ việc đứng yên

một chỗ không động đậy.”

Tài xế cũng không quan tâm nhiều nữa, đạp chân ga rồi phóng xe ra ngoài.

Lục Tây Anh vội vàng la lên: “Mọi người mau tránh ra đi.”

Mọi người lần lượt nhường đường, đây không thể là một chuyện lấy mạng người ra đùa được.

Chiếc xe nghênh ngang phóng đi, Tần Kiều Lam quay đầu nhìn lại đám dân làng phía sau xe và mấy

người Lâu Yến Vy trên ruộng, nghiến răng nghiến lợi.

Món nợ này, cô ta sẽ không để nó trôi qua như vậy đâu.

Khắp mặt Tần Kiều Lam đều là bùn, chỉ còn lại hai con mắt chuyển động, vết sẹo hung dữ trên mặt cũng đã bị bùn che lấp, cả người đã trở thành tượng đất.

Cả đời này, cô ta chưa từng gặp phải chuyện uất ức lớn như vậy.

Chiếc xe đã đi khuất, Lâu Yến Vy cũng không đuổi theo, lúc này cũng không thể đuổi kịp nữa.

Cô ta nói với Lục Tây Anh: “Anh đẹp trai, làm phiền anh báo cảnh sát giùm với. Những người này đều là bọn buôn người.”

Lâu Yến Vy không thể nói những người này đều trong đạo, cô ta sợ sẽ làm những người này sợ hãi nên mới nói một cách hoa mỹ rằng bọn chúng là những kẻ buôn người.

Trước đây khi Tô Lan Huyên sinh con, Lục Tây Anh đã từng gặp Lâu Yến Vy rồi, lúc đó anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn, quả thực cô ta trông rất đẹp nhưng cũng không để ý nhiều lắm.

Lúc này, Lâu Yến Vy ngang ngược rung chân, thỉnh thoảng lấy thân trúc chọc vào mấy tên buôn người muốn bò lên bờ, vui mừng đắc ý, người không biết còn tưởng cô ta đang câu cá đấy.

Lâu Yến Vy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt một chiếc thắt lưng màu đen quanh eo, thít chặt vòng eo uyển chuyển, một chiếc quần jean bó màu sáng, kết hợp với một đôi giày Martin đen, cột tóc đuôi ngựa, gió thổi qua mái tóc dài của Lâu Yến Vy, vừa ngầu vừa đẹp.

Hình ảnh này như bị đóng băng, lay động lòng người, khiến Lục Tây Anh nhất thời ngây người ra.

Lục Tây Anh không phải là người duy nhất ngây người, trong tổ chương trình cũng có không ít người nhìn đến sững sờ.

Một cô gái đẹp ngầu như vậy thật hiếm có.

Lục Tây Anh hoàn hồn lại: “Những người này đều do một mình cô giải quyết sao?”

Lâu Yến Vy chẳng thèm để ý đến, liếc nhìn người trong nước: “Đúng vậy, dễ như trở bàn tay.”

Lục Tây Anh nuốt nước miếng, thật dũng mãnh.

Bảy tên đàn ông vậy mà lại không phải là đối thủ của Lâu Yến Vy.

Lục Tây Anh báo cảnh sát, vội vàng đi tới quan tâm Hạ Lăng Hạ Bảo: “Hai cháu có sao không?”

Lục Tây Anh thấy hơi sợ hãi, nếu như xảy ra chuyện gì thì tội chết của anh ta khó mà tha thứ được.

Anh ta nghĩ đến cuộc điện thoại Tô Lan Huyên gọi đến trước đó, đều trách anh ta qua quýt, không trông người cho tốt.

“Không sao” Hạ Lăng lắc đầu, cất nó đi.

Hạ Bảo cũng cầm một cái sào tre, ngồi xổm trên bờ đập vào đầu bọn buôn người, giống như đập chuột vậy: “Ai bảo các ông bắt tôi, ai bảo các ông gọi tôi là thằng nhóc mập, hừ!”

Tiết xuân se lạnh, ở trong nước rất lạnh, bảy tên đàn ông này rớt xuống nước chưa được bao lâu mà đã phát run vì lạnh.

Trong đó có một người xin tha thứ: “Cho chúng tôi đi lên trước đi, lạnh lắm”

“Cứ ngoan ngoãn ở dưới đó cho tôi.” Lâu Yến Vy lạnh lùng liếc qua, sau đó gọi điện thoại cho Tô Lan Huyên báo bình an.

Cảnh sát rất nhanh đã đến rồi, khi biết một mình Lâu Yến Vy khống chế được nhiều người như thế, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Tất cả mọi người đều được đưa đến đồn cảnh sát, Hạ Lăng Hạ Bảo và Lâu Yến Vy cũng đi theo để lấy lời khai.

Lâu Yến Vy cảm thấy rất phiền phức, nhưng phối hợp với cảnh sát xử án là nghĩa vụ của một công dân tốt, vậy nên cô ta cũng phối hợp.

Lâu Yến Vy và Hạ Lăng Hạ Bảo thống nhất lời khai, tất cả những người này đều là bọn buôn người, Tần Kiều Lam trở thành kẻ cầm đầu bọn buôn người, đã bỏ trốn và bị liệt vào danh sách tội phạm truy nã gắt gao nhất.

Sau khi kết thúc quá trình, đội trưởng Lãnh Phú Cường, người nãy giờ vẫn không nói câu nào đã đột nhiên đi tới trước mặt Lâu Yến Vy. Do tập luyện quanh năm nên cơ thể Lãnh Phú Cường cao lớn, cơ bắp rắn chắc, ngũ quan lạnh lùng, lúc đứng dậy luôn mang lại cho người khác một loại cảm giác bị áp bức.

Nếu như đặt trong thời cổ đại thì chắc chắn sẽ làm tướng quân.

Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo rõ ràng, rất nam tính, đôi mắt đó đặc biệt vừa sâu sắc lại vừa uy nghiêm,

Lâu Yến Vy trở nên cảnh giác: “Làm gì thế?”

“Xin chào, tôi tên là Lãnh Phú Cường, đội trưởng của đội điều tra hình sự, muốn mời cô gia nhập cùng chúng tôi.” Lãnh Phú Cường vô cùng nghiêm túc nói: “Đồn cảnh sát của chúng tôi gần đây rất thiếu người. Cô Lâu có hứng thú trở thành cảnh sát không? Để bảo vệ sự an toàn cho thân thể và tài sản của công dân.”

“Gì cơ?”

Lâu Yến Vy trừng mắt, cô ta không nghe nhầm chứ?

Cô ta là một người dự thủ du thực, vậy mà lại được mời trở thành cảnh sát. Đây không phải là một chuyện cười sao?

Lâu Yến Vy cười gượng, thực ra cũng có chút động lòng.

Đây là một công ăn việc làm ổn định, ăn cơm nhà nước, còn có một đất nước hùng mạnh như vậy làm hậu thuẫn thì sau này chẳng phải sẽ có thể đi huyênh hoang sao?

Hơn nữa, ngoại hình của Lãnh Phú Cường đều phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Lâu Yến Vy, vừa đẹp trai vừa đàn ông, thực sự là đàn ông, cơ bắp đó khiến người ta phải chảy nước miếng.

Hạ Lăng Hạ Bảo cũng cảm thấy hoang đường, hai đứa bé nhìn nhau, đây không chỉ là một truyện cười mà chính là một chuyện cười tầm cỡ thế giới.

Lãnh Phú Cường bày ra điệu bộ mạnh mẽ: “Cô Lậu có thể cân nhắc. Chúng tôi đều rất hy vọng cô có thể gia nhập. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Đây là số điện thoại của tôi.”

Wow, quả thực là hormone di động.

Lâu Yến Vy đã có tình yêu sét đánh, lộ ra một nụ cười khiến người ta chán ghét, nhận lấy danh thiếp: “Tôi sẽ suy nghĩ”

“Dì ơi, chúng ta nên đi thôi” Hạ Lăng chắn trước mặt Lâu Yến Vy, ngắt lời fan cuồng Lâu Yến Vy, nhỏ tiếng nói: “Dì lau nước miếng đi”

Lâu Yến Vy hoàn hồn lại, vội vàng lau nước miếng, mới nhận ra mình đã bị Hạ Lăng trêu chọc.

“Thằng nhóc thối, còn dám trêu chọc dì” Lâu Yến Vy liếc Hạ Lăng một cái rồi nói: “Đi thôi, đi thôi.”

Lâu Yến Vy vẫy tay với Lãnh Phú Cường: “Đội trưởng Lãnh, tạm biệt!”

Thật hiếm khi cô ta nhiệt tình với người khác như vậy.

“Đi thôi” Hạ Lăng trực tiếp lỗi người đi.

“Đi chậm thôi, Hạ Lăng, cháu đi nhanh như vậy làm gì chứ? Dì còn chưa ngắm đủ trai đẹp đầu” Lâu Yến Vy vừa bước ra cửa liền gặp một đám cảnh sát đi tuần tra trở về, cô ta đột nhiên bùi ngùi: “Quả nhiên, tất cả những người đẹp trai đều đã giao cho tổ quốc hết rồi. Hại mình bây giờ không tìm được bạn. trai”

Suy nghĩ của Lâu Yến Vy rất nguy hiểm, Hạ Lăng vừa nghe vậy liền phản bác ngay lập tức: “Đàn ông Bóng Đêm bọn cháu ai cũng đẹp trai cả, Vạn Lão Nhị phong thái phong lưu.

“Tên yếu đuối đó sao? Thôi bỏ đi.”

Hạ Lăng muốn tiến cử Vạn Hoài Bắc, nhưng đã gặp phải sự chê bai tàn nhẫn của Lâu Yến Vy.

Hạ Lăng lắc đầu thở dài, haiz, cậu bé đã cố gắng hết sức rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.