Trên đời này, nếu bạn gặp được đúng người, những người khác đều không đúng!
Tô Lan Huyên ngồi trước ti vi, nhìn Lục Đồng Quân trên ti vi, nở nụ cười, lẩm bẩm một câu: “Thật buồn nôn.”
“Em cũng cảm thấy buồn nôn!”
Giọng Lâu Yến Vy đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến Tô Lan Huyên giật cả mình.
Tô Lan Huyên quay đầu liếc nhìn Lâu Yến Vy: “Em làm người đại diện mà dậy muộn thế. Hạ Lăng Hạ Bảo đều đi tham gia hết rồi.”
“Hôm nay em tự cho em nghỉ phép một ngày. Em vừa làm người đại diện vừa làm vệ sĩ mà chỉ được nhận một phần lưng. Thiệt thòi quá rồi” Lâu Yến Vy leo qua ghế sô pha, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lục Đồng Quân trên ti vi, hỏi: “Chị ơi, sao chị lại có thể nhặt được một người chồng báu vật như thế này?”.
Đây là lần đầu tiên Lâu Yến Vy ngưỡng mộ Tô Lan Huyên.
“Đây là may mắn chị tích trữ mấy đời mới có được đấy.” Tô Lan Huyên vừa đắc ý vừa tự hào nói.
“Xì!” Lâu Yến Vy lại vô tình ăn cẩu lương, liền đứng dậy: “Em đi ra ngoài đây!
“Em không ăn bữa sáng à?”
Lâu Yến Vy quay lưng về phía Tô Lan Huyên, vẫy vẫy tay: “Đã ăn cẩu lương no rồi”
“Em đi đâu vậy?” Tô Lan Huyên vươn cổ hỏi.
Lâu Yến Vy quay đầu, nháy mắt với Tô Lan Huyên: “Đội trưởng Lãnh đã hẹn em”
Đây là đang đi hẹn hò à.
Chẳng trách hôm nay Lâu Yến Vy ăn mặc thục nữ hơn một chút.
Lục Đồng Quân trở về rất đột ngột, nửa đêm trèo tường vào buổi sáng lại treo tường ra. Cuộc phỏng vấn cũng rất đột ngột. Vợ chồng Lý Kính Hòa xem được cuộc phỏng vấn mới biết Lục Đồng Quân đã trở về.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lục Đồng Quân lái xe đến đón Tô Lan Huyên trở về, Lưu Lệ Phương vẫn rất không nỡ.
Lý Kính Hòa và Lục Đồng Quân đi sang một bên nói chuyện.
Lý Kính Hòa hỏi: “Mọi chuyện đã giải quyết xong hết chưa?”
Trước kia Lục Đồng Quân nói rất nghiêm trọng khiến Lý Kính Hòa vẫn luôn nơm nớp lo sợ, lo lắng một ngày nào đó Lục Đồng Quân sẽ thực sự đi mất.
“Đã không sao rồi.” Lục Đồng Quân cười: “Cha nuôi, cảm ơn cha đã chăm sóc mẹ con Lan
Huyên trong khoảng thời gian này.”
“Không sao nữa là tốt rồi.” Lý Kính Hòa thở phào nhẹ nhõm, động viên nói: “Con còn trẻ. Làm lại từ đầu không thành vấn đề.”
Lúc này Lý Kính Hòa đang sợ tâm lý Lục Đồng Quân suy sụp, nản lòng, suy cho cùng thì đột nhiên từ con cưng của trời rơi xuống trở thành người bình thường, khoảng cách cực kỳ lớn thể này không phải là thứ mà người bình thường có thể chấp nhận được.
“Cảm ơn cha nuôi đã động viên” Lục Đồng Quân nói: “Đúng rồi, tháng sau là lễ thành lập công ty mới của con, nếu cha nuôi có thời gian thì đến tham dự nhé”
“Thành lập công ty mới? Con định làm gì?”
Thế này cũng nhanh quá rồi.
Lý Kính Hòa không biết rằng Lục Đồng Quân đã trả hết nợ.
“Làm tất cả mọi thứ, chủ yếu là về mạng lưới liên lạc” Lục Đồng Quân liếc nhìn Tô Lan Huyên và bọn trẻ đã lên xe, nói: “Cha nuôi, bọn con đi trước đây”
“Được, đi đường chậm thôi, chú ý an toàn” Lý Kính Hòa chỉ nghĩ rằng Lục Đồng Quân thành lập một công ty nhỏ, làm lại từ đầu, mãi cho đến sau này khi biết được xuất phát điểm của Lục Đồng Quân chính là điểm kết thúc mà những người khác mất cả đời cũng chưa chắc đã đạt được, ông ta mới để lộ ánh mắt kinh ngạc.
Hóa ra con cá sấu khổng lồ giới kinh doanh nhà họ Lục không hề sa sút, mà sau khi rửa bài trong một khoảng thời gian ngắn đã nhảy vọt lên cao hơn.
Có lúc Lý Kính Hòa còn nghi ngờ rằng lần phá sản này của nhà họ Lục có thể chỉ là một âm mưu của Lục Đồng Quân.
Có lẽ với dũng khí như vậy, đập nồi chìm thuyền, ngóc đầu trở lại, e rằng chỉ có thể là Lục Đồng Quân.
Điều này cũng khiến Lục Đồng Quản trở thành một huyền thoại trong giới kinh doanh.
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Lục Đồng Quân đưa Tô Lan Huyên trở về ngôi nhà cũ nhà họ Lục, ông cụ Lục và Trần Hương Thủy cũng được đón về vào chiều hôm đó.
Vạn Hoài Bắc đích thân đến đón.
Khi Vạn Hoài Bắc đến, Tô Lan Huyên đang thay tã cho con, Vạn Hoài Bắc không thấy Lâu Yến. Vy đầu liền thuận miệng hỏi một câu: “Chị dâu, em gái chị đâu?”
“Đi hẹn hò rồi” Tô Lan Huyên không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đi từ sáng sớm, cả ngày rồi mà vẫn chưa về”
Vạn Hoài Bắc hỏi: “Hẹn hò với ai?”
“Lãnh Phú Cường của đội điều tra hình sự” Tô Lan Huyên ngẩng đầu lên nhìn Vạn Hoài Bắc: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Khóe miệng Vạn Hoài Bắc giật giật, biểu cảm lộ ra vẻ khó tin: “Chị dâu, chị đang đùa em à, đội điều tra hình sự không bắt Lâu Yến Vy thì thôi, lại còn hẹn hò với cô ấy à? Chị có chắc là không phải bị mời đến cục cảnh sát uống trà chứ? Bị nhốt mấy ngày, lại bị phán thêm mười tám năm nữa”
Nói trắng ra, Lâu Yến Vy là “kẻ cướp”, Lãnh Phú Cường là “nhà quan”, kẻ cướp hẹn hò với nhà quan sao? Đây không phải là một trò đùa chứ!
“Nghe Lâu Yến Vy nói đội trưởng Lãnh có ý muốn mời em ấy gia nhập. Gần đây đồn cảnh sát đang tuyển người vì thiếu người, dựa vào thân thủ của Lâu Yến Vy, nhận lời mời không phải dễ như trở bàn tay sao?” Tô Lan Huyên nói: “Đối với những chuyện cậu nói lúc nãy, tôi đoán là do bọn họ chưa điều tra ra trước đây Lâu Yến Vy đã làm những việc gì. Suy cho cùng thì hầu như Lâu Yến Vy không hoạt động ở trong nước nhiều lắm”.
“Chuyện này là thật sao?”
“Nếu không cậu nghĩ thế nào?” Tô Lan Huyên nghĩ đến chuyện gì đó, biểu cảm không thay đổi, cố ý nói: “Anh chàng đội trưởng Lãnh đó trông rất đẹp trai nam tính, rất đàn ông, bắp tay cuồn cuộn, đường nét vô cùng gợi cảm. Khi Lâu Yến Vy kể lại với tôi, tôi nghe đến nỗi sắp chảy cả nước miếng. Đội trưởng Lãnh hoàn toàn phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Lâu Yến Vy. Lâu Yến Vy khó tránh khỏi bị vẻ đẹp đó làm cho mờ mắt, nhất thời bốc đồng mà đồng ý”.
Tô Lan Huyên còn nói thêm: “Đây đều là những lời Yến Vy nói. Yến Vy cũng không còn nhỏ nữa, nếu như con bé cải tà quy chính, anh chàng đội trưởng Lãnh quả thực là một sự lựa chọn không tồi.”
Vạn Hoài Bắc biết gu thẩm mỹ của Lâu Yến Vy, không khỏi than thở: “Thật không biết thời thơ ấu cô ta đã trải qua những gì, sao lại có gu thẩm mỹ méo mó như vậy”.
“Vạn Hoài Bắc, cậu không hề hiểu phụ nữ. Chín mươi chín phần trăm phụ nữ đều sẽ thích đàn ông có cảm giác mạnh mẽ, có cảm giác an toàn biết bao, cảm giác an toàn, cậu có hiểu không?” Tô Lan Huyên trợn mắt, bày ra biểu cảm “tôi biết ngay là loại người như cậu không hiểu đầu”, rồi nói: “Trông vừa đẹp trai vừa có cơ bụng tám múi, đổi lại là tôi thì tôi cũng thích. Cảm giác sờ vào cơ bắp đó chắc chắn sẽ không tệ đâu”
“Lan Huyên!”
Giọng nói khiến người khác phải sởn da gà của Lục Đồng Quân đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Tô Lan Huyên quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt ai oán của Lục Đồng Quân tâm tình không tốt, cả người như bị thiêu đốt.
Tô Lan Huyện cười rạng rỡ đưa cho Tam Bảo cho Lục Đồng Quân: “Anh ôm đi, em đau lưng, lên lầu nằm một lát đã”
Nói xong, Tô Lan Huyên nhanh chóng rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc.
Lục Đồng Quân nói: “Nếu như cậu không còn chuyện gì thì đi đi…”
“Lão đại, em còn có việc phải làm, em rất bận, em đi đây” Vạn Hoài Bắc cũng chuồn đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Đồng Quân ôm Tam Bảo. Lục Đồng Quân cúi đầu nhìn con trai đang nhổ nước miếng, tự nói một mình: “Con trai à, thực ra cảm giác sờ vào cơ bụng của cha cũng không tệ mà”
Tam Bảo thè lưỡi, trợn trừng mắt, biểu cảm rất ghét bỏ.
Lục Đồng Quân: “..”
Vạn Hoài Bắc rời khỏi căn nhà cũ nhà họ Lục, lái xe trên đường được một đoạn, tinh thần có hơi không tập trung liền dừng xe lại bên đường, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, móc điện thoại di động ra, bấm vào một số di động có ghi chú là “cục đá lạnh” rồi gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Vạn Hoài Bắc chỉnh lại tư thế ngồi, giọng điệu rất tuỳ ý, cười nói: “Cục đá lạnh, đi ra ngoài tụ họp đi, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi”
Người ở đầu dây bên kia chính là Lãnh Phú Cường.
Nói ra thì Lãnh Phú Cường và Vạn Hoài Bắc vẫn có quan hệ thân thích cực kỳ xa.
Lãnh Phú Cường tuyệt tình từ chối: “Không rảnh!”
“Ha ha, không phải là đang hẹn hò với cô gái đẹp nào chứ?” Vạn Hoài Bắc đang thăm dò, ngay khi vừa dứt lời, anh ta đã thực sự nghe thấy giọng nói của Lâu Yến Vy phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
“Đội trưởng Lãnh, cảm giác này không tệ nha…”
Cảm giác không tệ nha, cảm giác không tệ nha….
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu Vạn Hoài Bắc chỉ toàn là câu nói này của Lâu Yến Vy. Khi nghĩ đến lời nói của Tô Lan Huyên, Vạn Hoài Bắc lại gọi đến, Lãnh Phú Cường không có cảm xúc gì, chỉ nói một câu: “Tớ đang bận lắm!” Sau đó lại cúp máy.
Bận?
Bận làm gì?
Một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng một chỗ, có thể bận gì chứ?
Vạn Hoài Bắc không nhịn được mà nói với chiếc điện thoại đã cúp máy: “Mẹ nó, Mẫu Dạ Xoa, nhanh như vậy mà đã mất hết tiết tháo rồi.”