Rạng sáng hôm sau khi thức dậy, ta lấy danh nghĩa là luyện tập buổi
sáng, chạy một vòng quanh Lý phủ, vừa suy đoán tên tiểu tử Lưu Triệt này đang tính làm cái quái quỷ gì ở đây, vừa rẽ bảy tám khúc đến Đinh viên.
Mặc Duy còn dậy trễ hơn cả ta, ta còn có lý do là vì buổi tối vận
động miệt mài, còn hắn dựa vào đâu mà ngủ nướng trên giường trễ như vậy
chứ?
“Một tên Phương tiểu hầu gia vừa mới đi khỏi, giờ lại tới thêm một
tên Lưu Triệt.” Ta búng ngón trỏ gõ lên mặt bàn, đôi mắt chăm chú theo
dõi hắn. “Rốt cuộc các ngươi có mưu ma chước quỷ gì?! Để lão gia ta nói
thẳng cho ngươi biết, chuyện quốc gia đại sự của thiên hạ chả liên quan
gì tới ta, các ngươi muốn đối phó Mân Việt quốc thì tự mà nghĩ cách,
đừng có dựa dẫm vào Lý phủ của ta! Không biết tên Lưu Triệt kia đã làm
gì để sư phó ta cho hắn công khai đường hoàng dời vào đây ở. Ngươi, mang theo cả tên Lưu Triệt và Phương tiểu hầu gia kia lăn xa ra cho ta, đừng có quấy rầy những tháng ngày bình an của lão gia ta!”
Mặc Duy ngáp một cái, cười hì hì vỗ vỗ đầu ta. “Tiểu Ngọc nhi, ngươi
đừng có nổi giận đùng đùng như thế, chuyện này là do Đông Ly đã quyết
định, ta và ngươi sao có thể dễ dàng thay đổi được? Phương tiểu hầu gia
và Lưu Triệt này, chân mọc trên người bọn họ, ta chỉ là một tên huyện
lệnh thất phẩm nhỏ nhoi, đâu có quản lý được nhiều như thế a…”
“Áaaa….” ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc! Ta chỉ muốn yên ổn
ngắm mỹ nam, ăn gà nướng mà cũng khó khăn như vậy sao! “Ta không cần
biết! Nếu sư phó của ta có chuyện gì, ta nhất định làm thịt ngươi
trước!” Nhe răng trợn mắt với hắn một hồi, ta phất tay áo bỏ đi. Sau khi đi được một đoạn mới nhớ đến hai tên tiểu tặc bắt được ngày hôm qua,
quên hỏi Mặc Duy xử trí bọn chúng như thế nào rồi, lúc này sao lại mau
quên đến thế…
Ta dừng chân lại, ngửa đầu nhìn trời, cả nửa buổi mới thở dài một tiếng…
“Lão gia dậy sớm quá a!”
Sau lưng bỗng vang lên một thanh âm, dọa ta sợ đến run rẩy cả người, ta nhảy sang bên trái một bước, xoay đầu lại nhìn hắn.
“Ngươi!” Ta nhìn trái nhìn phải một hồi, không thấy có ai khác, cuối
cùng mới chăm chú nhìn đến gương mặt xuất quỷ nhập thần của Lưu Triệt.
“Ngươi hiện ra từ cái xó xỉnh nào vậy?”
“Tiểu nhân nãy giờ vẫn ở đây mà.” Lưu Triệt nói, quơ quơ lá bùa vàng
chóe trong tay, lại chỉ chỉ vào một lá bùa khác đang dán dở dang trên
tường chứng minh hắn không hề nói dối.
Không ngoài dự liệu, mỗi một câu một chữ hiện giờ của ta và hắn đều
sẽ trở thành chứng cứ nơi công đường trước mặt sư phó. Tuy ban ngày ban
mặt như thế này, nhưng chắc chắn sẽ có không ít người của Đào Nhị, Đường Tam, Kiều Tứ mai phục trong góc tối, chắc tên Lưu Triệt này cũng không
dám và không thể làm gì được ta đâu.
Ta yên tâm hơn, ho khan hai tiếng che giấu sự thất lễ của mình, cúi
đầu phẩy phẩy tay áo, ra vẻ tỉnh bơ, nói: “Lo làm tốt chuyện của ngươi
đi, đừng có lén âm mưu gì à!” Khóe mắt ta quét qua mặt hắn, thấy hắn mặt không đổi sắc tỉnh bơ như thường, trong lòng thầm biết hắn tuy là thiếu niên trẻ tuổi nhưng nham hiểm không kém gì lão nhân.
“Năm nay lão gia ngươi gặp hạn xui” hắn vừa nói vừa nhanh nhẹn hoạt
động đôi tay, tấm bùa vàng trong tay hắn gấp tới gấp lui hai ba lần,
thoắt một cái biến thành một con hạc giấy, điểm thêm vài nét bút son
trên hai cánh, giống y như thật. “Lá bùa hình con hạc này có thêm phù
chú vào, có thể bảo vệ ngươi bình an.” Hắn mỉm cười đưa ta con hạc giấy.
Ta lưỡng lự đắn đo một hồi – không biết trên con hạc giấy này có tẩm
độc dược hay bùa ngải ác độc gì hay không, giương mắt nhìn hắn một cách
nghi ngờ, vẻ mặt hắn đầy chân thành nhìn ta, đôi mắt trong suốt sáng
ngời như thế, làm lời cự tuyệt hung bạo ra đến miệng của ta chợt nghẹn
cứng lại trong cổ họng.
“Khục khục…” Đầu ngón tay giấu trong ống tay áo của ta động đậy, gãi
vài cái trên mu bàn tay, cuối cùng nhịn không nổi cũng phải vươn tay ra
nhận lấy. “Biết rồi, ngươi… ngươi cứ lo làm tốt chuyện của mình đi!”
Nói xong bỏ chạy trối chết.
Chỉ là một tên pháp sư, biết gì về bùa chú chứ, đều là giả mà thôi!
Chạy đến chỗ không có ai, ta cúi đầu nhìn con hạc giấy nhỏ làm từ lá
bùa trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, sầu muộn như bị búa tạ đập phải, vang lên ong ong, lồng ngực chấn động rung lên. Thiếu niên này, ấn tượng đầu tiên của ta đối với hắn là một nỗi ác cảm không thể gọi tên, thậm chí còn có một cảm giác quen thuộc thân
thiết kỳ lạ, nếu hắn không tính kế sư phó của ta, cùng lắm là ta sẽ đối
đãi với hắn như một người đi đường Giáp nào đó, nhưng…
Nhìn thoáng qua con hạc giấy làm từ lá bùa trong tay, ta khẽ thở dài.
Nữ nhân a, lòng ngươi quả thật là quá mềm yếu…
Người ta vừa đối xử tốt với ngươi là ngươi đã quên ngay mục đích của
bản thân mình, không phải ngươi muốn hung hăng cảnh cáo hắn một phen à,
sao còn nhận lấy lá bùa hình con hạc giấy hắn tặng chứ?
Con hạc giấy này lúc trước ta cũng biết gấp, nhưng đã rất nhiều năm
nay không có đụng đến, hồi còn ở Quốc Tử Giám, khi rảnh rỗi không ngủ
gục, ta bèn xé Tứ thư ngũ kinh, không chỉ hạc giấy, ta còn biết xếp
thành hình người nữa. Chỉ là bây giờ nghĩ lại cũng đã là chuyện trôi qua lâu lắm rồi, tuổi cả đống mà làm chuyện như vầy coi có vẻ quá lập dị,
chừng hai, ba năm sau, chỉ có con cái của ta mới làm được những chuyện
này mà thôi.
Ta giơ tay lên mấy lần, nhưng rốt cuộc cũng không nỡ vứt đi, tiện tay gấp lại nhét vào thắt lưng, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa đưa cho
Đường Tam, để hắn xem có gì khác thường hay không.
Hai ngày nay Đào Nhị không ở nhà, Đường Tam phụ trách mọi việc trong
phủ, vì vấn đề phòng vệ trong phủ khiến hắn bận đến sứt đầu mẻ trán nên
ta cũng không lo hắn đến tìm ta gây phiền toái. Tuy ta đã chuẩn bị sẵn
tinh thần anh dũng hy sinh khẳng khái chịu chết đến Đường viên gặp hắn,
nhưng khi không nhìn thấy hắn, trong lòng ta vẫn mất mát một chút.
Hạ nhân trong Đường viên là người Đường Tam mang từ Đường môn đến, thấy ta, hành lễ một cách vô cùng quy củ.
“Tam công tử ra ngoài rồi sao?”
Hạ nhân bẩm báo: “Tam công tử không có dặn lại, chắc là còn ở trong phủ.”
Quái lạ…
“Vậy có nói qua là đã đi đâu không?”
Hạ nhân lắc lắc đầu, ta thất hồn lạc phách trở lại Thẩm viên, trên
đường gặp không ít bùa ngải vàng óng treo đầy cây liễu xanh tươi, trông
cũng rất giống như đang trừ ma ếm quỷ. Thời tiết càng lúc càng ấm áp, y
phục của ta mặc cũng càng lúc càng mỏng hơn, đang nghĩ hay là thừa dịp
Đông phong bày tiệc rượu đầu xuân, chợt nghe Đường Tam đang lớn tiếng la lối, giọng nồng nặc mùi thuốc nổ.
“Hai người đó ngươi muốn xử trí như thế nào ta không quan tâm, nhưng
để hắn tiến dần từng bước như vậy, ngươi ăn nói làm sao với Đào Thanh?
Hắn rõ ràng là thừa cơ hội nhà trống mà vào!”
“…”
“Ngươi có suy tính của mình, nhưng xếp đặt Lý Oánh Ngọc ở đâu? Căn
bản là trong lòng ngươi không bỏ được vinh hoa phú quý nơi đế đô!”
“…”
“Chỉ sợ đến lúc đó không theo ý ngươi mà thôi!”
“…”
Ta đứng hơi xa, nghe không được sư phó trả lời ra sao, chỉ nghe được
mấy câu đó của Đường Tam, tinh thần bị kích động có chút hỗn loạn. Chợt
nghe tiếng sập cửa, ta vội vàng trốn vào bụi cây, nghe tiếng chân Đường Tam xa dần mới dám bò ra, vừa phủi phủi y phục trên người vừa suy nghĩ
lại những lời Đường Tam vừa nói.
Đường Tam, có lẽ hắn hiểu lầm sư phó thôi…
Trong lòng sư phó trước giờ không hề để ý đến vinh hoa phú quý, ta
vẫn tự nhận là mình hiểu rõ hắn, ừ, là tự nhận, chỉ là đối với hắn, có
những thứ còn quan trọng hơn cả sinh mệnh…
Cho Lưu Triệt vào phủ, rốt cuộc sư phó hắn có suy tính gì?
Dựa vào cái đầu này của ta, có lẽ vĩnh viễn cũng không có cách nào chân chính hiểu rõ suy nghĩ của sư phó.
Aizz… Ngồi tại ngưỡng cửa của Thẩm viên, một lần nữa ta lại ngửa mặt
lên trời thở dài… Nếu có Đào Nhị ở đây, chắc chắn hắn sẽ hiểu rõ.
Ngươi xem, hắn mới vừa rời đi chưa được bao lâu, ta đã nhớ hắn rất
nhiều, rất nhiều rồi. Có những người thật không thể xa rời được a.
Đường Tam không biết che giấu tình cảm của mình, có lẽ là vì từ nhỏ
đến lớn chỉ có người khác nhìn sắc mặt của hắn mà làm, chứ không có ai
có cơ hội lên mặt bắt hắn làm theo. Cho nên mới nói, hài tử được nuông
chiều từ nhỏ, khả năng giao tiếp sẽ kém đi rất nhiều a. Lúc ăn cơm tối
hắn vẫn tiếp tục sầm mặt xuống, không nói chuyện, không thèm ngẩng đầu
lên, nếu không phải ta ban ngày nghe lén được câu chuyện của hắn, ta còn tưởng rằng hắn đang giận ta.
Ta đảo mắt lén nhìn sư phó, vẫn nụ cười mỉm vân đạm phong khinh trên
mặt, hắn dùng đũa công cộng gắp thức ăn thả vào chén cho ta, dịu dàng
nói: “Không được kén ăn, Ngọc nhi, tối nay nàng ăn quá ít.”
Ta phục hồi tinh thần lại, vội vàng gắp lấy gắp để, trong miệng nhét đầy thức ăn, ậm ờ nói: “Ừ, ừ, ta đang ăn a…”
Đường Tam lúc này mới ngẩng đầu lên liếc ta một cái, vừa chạm đến ánh mắt của ta, hắn lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Ta ngậm đũa nghĩ
thầm, xem điệu bộ này chắc là đêm nay khó tránh khỏi tai kiếp rồi …
Liên nhi chậm rãi bước tới, cong gối bẩm báo: “Nhị công tử và Ngũ
công tử truyền tin, bảo rằng sau giờ Ngọ ngày mai sẽ về đến nhà.”
Ta chấn động tâm thần, lén quan sát sắc mặt của sư phó và Đường Tam – mặt sư phó vẫn không đổi sắc, nhưng Đường Tam rõ ràng là nhăn mày hừ
khẽ một tiếng, còn có vẻ như thở phào. Kiều Tứ thì không cần ta để ý,
chuyện gì không dính líu trực tiếp đến ta hắn cũng sẽ không thèm quan
tâm đến.
Sư phó gật đầu cho Liên nhi lui xuống. Cơm tối xong, ta theo sát
Đường Tam, hi vọng có thể cạy ra được chút gì từ trong miệng hắn, hắn
bước nhanh về phía trước, đột nhiên sử một chiêu hồi mã thương quay lại
nhìn ta, giận dữ hét: “Nàng theo ta làm gì?!”
Ta giật nảy mình, lui về phía sau nửa bước nói: “Ta chỉ tùy tiện đi đi lại lại, tản bộ tiêu thực mà thôi.”
Hắn nhíu mày cười lạnh.”Tản bộ? Nàng đã đi theo sau lưng ta hết ba vòng quanh khu vườn này rồi.”
Ta cũng không để ý nhận ra, chỉ một lòng một dạ theo dõi hắn, lúc này nếu chọc hắn giận thì thật không khôn ngoan chút nào, từ khi Lưu Triệt
xuất hiện, điểm giới hạn bốc hỏa của hắn càng thấp hơn xưa, một chút
chuyện nhỏ cũng có thể chọc giận hắn.
Ta nuốt một ngụm nước miếng, nén giận nói: “Nếu đã khéo gặp dịp như
thế, chi bằng chúng ta cùng nhau tản bộ, cùng nhau tiêu thực đi nha?” Ta tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, vuốt ve vài cái, thủ thỉ thù thì: “Chàng
xem, ánh trăng thật sáng, gió thổi thật mát, hương hoa thật thơm, tức
giận sẽ làm mất hết cảnh đẹp, chàng bớt nóng, bớt nóng…”
Tam nhi nhà ta chính là một con lừa ngoan ngoãn mà, quan trọng là
ngươi phải thuận theo hắn, thật ra người dễ giận cũng rất dễ dụ, ta chỉ
vài ba câu như thế, cơn tức của hắn đã tiêu tan hết phân nửa, vẻ mặt
phức tạp nhìn ta, dưới ánh trăng trong trẻo, cả vườn phát sáng, Đường
Tam công tử của chúng ta tư thế oai hùng không thể che giấu a… Mày kiếm
mắt sao, chân dài vai rộng, thật là một gã thiếu niên anh kiệt.
Hắn gắng gượng cho ta bám lấy, bước chân chậm dần chờ ta, chẳng qua
vẫn còn có chút khó chịu, quay mặt đi chỗ khác nhìn hoa dại ven đường,
rõ ràng là không tập trung tư tưởng.
Ta và hắn mười ngón tay đan lẫn nhau, lòng bàn tay kề sát nhau, chậm
rãi hỏi: “Tam nhi a… gần đây dường như chàng có chút buồn bực, ngủ không ngon sao?”
Hắn hừ lạnh nói: “Dù gì cũng đỡ hơn nàng, ít ra còn có thể yên ổn ngủ suốt đêm.”
Ta nghe ra ngụ ý khác trong lời nói của hắn, chỉ đành cười gượng giả
bộ ngớ ngẩn cho qua. “Ngủ yên là tốt rồi, ngủ yên là tốt rồi… Chỉ là ta
thấy chàng ngày thường cũng không có gì để tiêu khiển, đừng suốt ngày
làm ổ trong Đường viên sờ mó ba cái thứ đồ chơi tàn ác đó, lâu lâu cũng
nên cùng Đại công tử chơi cờ, uống trà vừa tăng tình hữu nghị vừa hiểu
nhau hơn…”
Nghe đến đó, Đường Tam bỗng ngừng chân lại, bàn tay nắm lấy tay ta
chặt hơn một chút, cúi đầu nhìn ta. “Nàng nói vậy là có ý gì?”
Ta kiên định nói: “Ta nghĩ, nhân dịp xuân về hoa nở, đợi bọn Đào Nhị
trở về, chúng ta tổ chức xuân yến, ra ngoại thành dạo chơi một bữa,
chàng nói xem… có được không…”
Hắn cúi mặt xuống, càng lúc càng ép sát lại gần, ta không thể lui về
phía sau, chỉ có thể khom lưng, thanh âm cũng dần dần yếu đi.
“Lý Oánh Ngọc.” Hắn nheo mắt lại nhìn chằm chằm ta “Hôm nay nàng đã đi đâu?”
Ta nuốt một ngụm nước miếng “Đâu có đi đâu.”
Một bàn tay thò ra sau lưng nâng ta lên, nhưng đối phương hiển nhiên
là không có ý định buông tha cho ta, liên tục tạo áp lực khảo nghiệm
tính kiên trì của ta.
“Nàng nghe được bao nhiêu?”
“Đâu có nghe được bao nhiêu.”
Ặc… lỡ miệng lộ tẩy rồi …
Đường Tam cấu véo eo ta – hắn thích nhất là làm động tác này, ta nghẹn lời cứng người lại…
“Nàng muốn làm chuyện hoang đường cỡ nào ta cũng không để ý, nhưng hễ liên quan đến an toàn của nàng, ta tuyệt sẽ không coi thường. Thẩm Đông Ly là sư phó của nàng, nàng tin hắn nhưng ta không tin.” Rốt cuộc hắn
cũng đình chỉ việc gây áp lực lại, nhốt ta vào trong lòng hắn “Hơn một
lần nàng xảy ra chuyện, ta khó tránh khỏi tội, ta sẽ không để bản thân
mình mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Nếu hắn muốn tính cả nàng vào vòng mưu kế của mình, ta sẽ lập tức dẫn nàng về Đường môn.”
Ta muốn nói, sư phó tuyệt đối sẽ không tính kế ta, nếu sư phó thật
muốn tính kế ta, cho dù chàng có mang ta về Đường môn cũng chỉ khiến
Đường môn bị cuốn vào vòng thị phi một cách không cần thiết mà thôi.
Nhưng nhìn vẻ mặt hắn lúc này, những lời nói đó ta lại không thốt ra
miệng được.
Còn nhớ lúc đầu gặp nhau, hắn thường mặt không chút thay đổi cầm Bạo
Vũ Lê Hoa Châm ngắm nghía ta, sau này vì ta bị thương bởi Bạo Vũ Lê Hoa
Châm mà loại ám khí đó đã biến mất tuyệt tung tuyệt tích.
Đường Tam đối với ta như thế, sao ta lại có thể dễ dàng mở miệng nói
hắn không đúng. Nhưng trước mắt, mâu thuẫn gia đình càng lúc càng lớn,
chủ một gia đình như ta lại bó tay không có cách giải quyết, aizz, phải
làm sao đây a…