Trong lòng ta có phiền não, lại còn phải an ủi Đường Tam trước, vỗ vỗ vai hắn nói: “Chuyện ta bị thương đâu có liên quan gì đến chàng, chàng
cần gì phải luôn luôn tự trách mình như thế? Chẳng lẽ có ai cầm đao đâm
ta, ta phải đi tìm người làm ra thanh đao đó để giết trả thù hay sao?”
Đường Tam cau mày nói: “Đó là hai chuyện khác nhau… Mà thôi, dù sao nàng cũng không nhớ rõ.”
“Vậy chi bằng chàng giúp ta nhớ lại đi?” Ta thừa cơ gợi ý hắn.
“Yến Ngũ đã từng nói, người mất trí nhớ chỉ có thể dựa vào chính bản
thân mình để nhớ lại, nếu người khác ép buộc hoặc giúp đỡ sẽ cho kết quả ngược lại.” Đường Tam nói xong, vẻ mặt có chút kỳ lạ, giống như… tội
nghiệp? “Nàng cũng đừng như loài ruồi bọ suốt ngày bay tới bay lui trong phủ nghe lén, ta thấy mà mệt mỏi giùm nàng.”
Ta rơi lệ, cái gì kêu là giống loài ruồi bọ, ít ra cũng nên ví dụ ta như là ong mật bé nhỏ, bươm bướm bé nhỏ gì đó chứ…
“Còn nữa, hôm nay Lưu Triệt tặng nàng lá bùa hình con hạc, đưa ra đây!”
Quả nhiên, chẳng có gì có thể giấu nổi hắn.
Ta ngoan ngoãn đưa ra, Đường Tam cầm lấy, bóp chặt trong lòng bàn
tay, nội lực chuyển động, con hạc giấy nhất thời hóa thành những mảnh
vụn.
“Sau này không được lại gần hắn, không được nói chuyện với hắn, cũng
không được nghe hắn nói chuyện, hắn tặng cho nàng thứ gì cũng không được nhận, hắn hỏi nàng cái gì cũng không được trả lời, tóm lại là không đếm xỉa gì đến hắn, nghe rõ chưa?!” Giọng nói và vẻ mặt của Đường Tam đều
rất nghiêm khắc, dọa ta ngẩn cả người ra, vội vàng dùng lực gật đầu.
“Nghe rồi, nghe rồi, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Đường thiếu
hiệp!”
Hắn vẫn có chút không yên tâm “Nàng cái loại người này từ trước đến
giờ đều là bằng mặt mà không bằng lòng, ta vẫn nên trói chặt nàng bên
mình mới có thể yên tâm. Kiều Tứ căn bản trông giữ nàng không xong, còn
Thẩm Đông Ly thì chẳng biết suy nghĩ cái gì, nàng phải ở kè kè sát bên
cạnh ta thì ta mới yên tâm.” Vừa nói vừa kéo ta về hướng Đường viên.
“Đợi mấy ngày nữa giải quyết xong chuyện ở Lạc thành, chúng ta lập tức
dọn lên phương Bắc định cư, giờ hễ ta thấy quan phủ là cảm thấy phiền
chán!”
Trong lòng ta buồn bực, miệng lúc khép lúc mở nhưng vẫn không thốt ra lời phản bác lại. Thật ra sao ta lại không cảm thấy phiền chán mấy
người đó chứ… Nhưng sư phó không giống vậy a…
Đường Tam thu xếp cho ta ở lại Đường viên, đương nhiên là lập tức có
người đến Thẩm viên báo lại, ta thật không khác gì một vị hôn quân, luân phiên lật thẻ bài thay Tam cung lục viện xoành xoạch, chỉ thiếu điều
không làm một chiếc xe dê nữa mà thôi, thật là hoang dâm đáng xấu hổ a – ta không thể không nghiêm túc tự trách bản thân mình…
Vốn đã làm xong vài động tác chuẩn bị cho một trận thương cân động
cốt, không ngờ Đường Tam lại an phận, giao nhiệm vụ cho ta phải nghỉ
ngơi tịnh dưỡng, không được loạn động… Người gì mà lại ngược đời như thế a?
“Không phải Yến Ngũ đã dặn là nàng chỉ có thể sinh hoạt phu thê năm
ba ngày một lần thôi sao?” Hai cánh tay Đường Tam kềm chặt thắt lưng ta.
Tuy không chính xác nhưng cũng không sai mấy, hắn nói là năm sáu
ngày, nhưng cũng có thể là hắn cho rằng ta không phải là người biết nghe lời mà tuân thủ quy củ, cho nên cố ý nói quá lên, kéo thêm thời gian
ra.
Thế là ta gật gật đầu.
“Vậy mấy ngày nay nàng ngoan ngoãn sống yên ổn cho lão tử!” Nói rồi
lại cấu véo ta một hồi, đau đến mức ta rên rỉ lên mới thôi, ta thầm nghĩ trong lòng, Tam nhi thật là thương ta quá a…
Sà lại hôn lên môi hắn một cái “Biết chàng tốt với ta rồi, chàng nói gì ta cũng nghe theo mà.” Hắn không giận là tốt rồi.
Đường Tam ừ một tiếng, vuốt ve lưng ta, thản nhiên nói: “Vỗ béo rồi làm thịt sau!”
Ta: “…”
Hắn luôn luôn quy trách nhiệm ta bị thương lên đầu của chính mình,
thật ra ta lại nghĩ mình cần phải cảm ơn hắn, lúc ấy nếu không phải ta
bị trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà là Phích Lịch Lôi Hỏa đạn, có lẽ đã phơi
thây ngay tại chỗ. Nếu không có Bạo Vũ Lê Hoa Châm được ngâm tẩm thuốc
mê cực mạnh, phong bế kinh mạch của ta một cách kịp thời, trúng một đao
chí mạng đó chắc chắn ta đã không sống nổi đến ngày hôm nay.
Hắn tự trách gì chứ, nói cho đến cùng, hắn vẫn là ân nhân cứu mạng của ta, ta lấy thân báo đáp cũng đâu có gì quá đáng.
“Thật muốn mang nàng xa chạy cao bay…” Hắn nằm sát bên tai ta, nhắm mắt lại, thì thầm trong vô thức.
Ta khẽ giật mình, xoay đầu lại nhìn hắn.
Ừ… Đối với hắn, hiện giờ Đường môn là nhà của Đại ca hắn, với thân
phận như hiện nay, hắn không tiện trở về, hơn nữa xưa nay hắn thích tự
do, không thích bị trói buộc, cũng không muốn trở về, có lẽ trong lòng
hắn, cùng ta bỏ trốn làm một cặp uyên ương liều mạng lại khoái hoạt,
kích thích hơn.
Aizz, Đường Tư thiếu gia của ta a, thật là không hiểu cuộc sống này
khó khăn như thế nào, đâu có dễ gì yên ổn sống những tháng ngày thanh
bình mãi được.
Ta ôm lấy hắn, cọ sát trên vai hắn, tìm một vị trí thoải mái nằm
xuống. Tử tế mà nói, là ta đã liên lụy hắn mất đi tự do, có rất nhiều
hiệp nữ muốn cùng hắn trở thành một đôi thần tiên hiệp lữ, kết quả là bị kẻ phế nhân như ta giành trước, thế là giang hồ võ lâm lại thiếu đi mất một nhân vật thần thoại.
Thì ra ta là bến đỗ cuối cùng của nhân vật thần thoại đó…
Đường Tam nghiêm cẩn giữ lời hứa, cả ngày trói ta ở bên người, không
cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào, những người khác đối với chuyện này
cũng chẳng có phản ứng gì, thậm chí Liên nhi còn tỏ vẻ cao hứng, nét mặt kiểu như “Nên như thế từ lâu rồi”.
Lúc Đào Nhị và Yến Ngũ về đến nhà, ta đang tựa vào lòng Đường Tam
chơi đùa chiếc tráp có lắp cơ quan, vừa nghe hạ nhân bẩm báo Nhị công tử và Ngũ công tử trở về, ta lật đật quăng cái tráp đi, cùng Đường Tam ba
chân bốn cẳng chạy về hướng tiền sảnh.
Vì đã nghe Đường Tam nói qua, Đào Nhị chỉ là đi cùng Yến Ngũ xử lý
vấn đề trong sư môn, sẽ không có gì nguy hiểm, nên ta mới yên tâm. Nghe
nói sư môn của Yến Ngũ chỉ có vài người ít ỏi: cặp phu phụ Quỷ Y và mấy
tên tiểu đồ đệ, Yến Ngũ lại là đại sư huynh, chắc cũng chẳng có vấn đề
gì nghiêm trọng, cùng lắm là chuyện trở về kế thừa y bát gì đó thôi.
Còn chưa đến tiền sảnh, ta đã nghe được giọng của Yến Ngũ: “Yến viên của ta còn một gian phòng trống, đến đó ở đi.”
“Cũng không phải Lý phủ chúng ta không có gian phòng trống nào khác,
cần gì nhường qua nhường lại như thế, để ta bảo Liên nhi dọn dẹp lại Ất
viên.” Đào Nhị từ chối.
“Sư huynh…” Một thanh âm lạ hoắc sợ hãi lên tiếng “Sư huynh, huynh đừng bỏ ta lại…”
Nữ nhân!
Tim ta đập mạnh, chân không ngừng bước, trong đầu đã nghĩ ra hơn mười khả năng. Lúc ta một bước tiến vào tiền sảnh, ta đã chuẩn bị đối phó
với tất cả mọi tình huống.
Chỉ mới có ba ngày ngắn ngủi, Yến Ngũ dường như ốm đi một vòng, nói
đúng hơn là tiều tụy đi nhiều, sắc mặt không tốt lắm, thấy ta cũng không bày tỏ biểu tình gì, chỉ khẽ gật đầu, ngay cả cười cũng không thèm
cười. Đứng bên cạnh hắn cũng là người mới vừa gọi hắn sư huynh, một
thiếu nữ trong bộ y phục màu trắng, nhìn qua khoảng mười tám, mười chín
tuổi, mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, thanh tú khả ái kiểu tiểu bạch thỏ.
Người ta nói nữ nhi điệu bộ hiếu thuận yếu đuối nhu nhược càng khiến
người ta động lòng, xem nàng như thế này – đợi đã, hiếu thuận yếu đuối
nhu nhược? Trong lòng ta vang lên một tiếng lộp bộp, thầm nghĩ, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi …
Yến Ngũ không lý gì đến ta, ta cũng không hỏi đến hắn, chỉ liếc trộm
hắn qua khóe mắt, tự ý đi về phía Đào Nhị, mỉm cười nói: “Các người về
cả rồi, mọi chuyện ổn thỏa hết cả chứ?”
Đào Nhị gật đầu, kéo ta qua, nói: “Sư môn Yến Ly gặp chuyện bất hạnh, đây là Bạch Sanh Sanh – sư muội của hắn, sẽ tạm ở lại trong phủ chúng
ta một thời gian.” Đào Nhị lướt nhẹ qua chuyện sư môn của Yến Ngũ, hiển
nhiên là không muốn nói nhiều trước công chúng, nhưng từ mấy câu vừa rồi cũng không khó đoán ra, “chuyện bất hạnh” này chỉ sợ là thảm án diệt
môn – còn lại duy nhất một nhân chứng sống.
Bạch Sanh Sanh khiếp sợ nhìn ta, tựa hồ đang do dự nên mở miệng xưng
hô với ta như thế nào, Yến Ngũ thông minh am hiểu của chúng ta đã mở
miệng, dịu dàng lên tiếng: “Nàng là gia chủ của Lý phủ này – Lý Oánh
Ngọc, lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi cứ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ là được
rồi.”
Ta liếc nhìn Yến Ngũ một cái, trong lòng dâng lên chút tư vị không
phải. Thật ra một câu “tỷ tỷ” này, ta không thích nghe, nhưng dù sao
cũng không thể để nàng gọi ta là lão gia. Hơn nữa nhà người ta vừa mới
có người qua đời, ta vẫn nên rộng lượng một chút, tạm thời nhẫn nại đi.
Nàng uốn gối chào ta, dịu dàng gọi một tiếng: “Oánh Ngọc tỷ tỷ.”
Ta cố gắng kềm chế cảm giác không vui, đáp lại nàng bằng một nụ cười
tủm tỉm. “Không cần khách khí như thế, ngươi đã là sư muội của Yến Ngũ
thì cũng là người nhà cả thôi.” Ta quay đầu lại dặn Liên nhi: “Mau sai
người dọn dẹp lại Ất viên, phái hai nha hoàn linh hoạt hầu hạ.”
Yến Ngũ dường như còn muốn lên tiếng cự tuyệt, bị ta trừng mắt một cái, rốt cuộc hắn vẻ mặt đầy phức tạp, ngậm miệng lại.
Đào Nhị nói với Yến Ngũ: “Đã ba ngày rồi ngươi chưa từng chợp mắt, mau về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Yến Ngũ mỏi mệt gật gật đầu, Liên nhi mỉm cười dẫn Bạch Sanh Sanh đi, Bạch Sanh Sanh không cam tâm, sợ hãi quay đầu lại nhìn Yến Ngũ, Yến Ngũ mỉm cười an ủi nàng, trong lòng ta thầm kêu to “Không ổn rồi!”…
Sau khi hai người bọn họ bỏ đi, sư phó cũng tới, đóng cửa lại, bốn nam nhân nhà ta liền mở cuộc họp gia đình.
“Hôm trước Yến Ly nhận được thư báo nguy của sư môn, vội vàng trở về
Hoàng Hoa cốc, nhưng vẫn bị chậm một bước, Hoàng Hoa cốc đã bị phá tan,
đệ tử trong cốc chết hết, Quỷ Y Bạch Cốt uống Quy Tức đan giả chết lừa
đối phương, nhưng cũng đã hết cách cứu chữa, cuối cùng chỉ còn lại Bạch
Sanh Sanh trốn dưới đáy giếng là tránh được một kiếp.” Đào Nhị day day
ấn đường, hiển nhiên cũng vô cùng phiền não “Bạch Sanh Sanh nói, kẻ đến
có võ công khác hoàn toàn với nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, nghe khẩu âm
của bọn chúng dường như là người Mân Việt quốc, nếu là như thế, chuyện
này không đơn giản chút nào. Huống chi, mục đích của bọn chúng cũng
không phải giết người, mà là bức cung, tựa hồ như đang tìm một vật gì
rất quan trọng…”
Ta hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải Yến Ngũ muốn báo thù hay không?”
Cho dù không phải vì Bạch Sanh Sanh, hắn cũng phải báo thâm thù diệt môn này.
Đào Nhị gật đầu nói: “Đó là tất nhiên. Quỷ Y Bạch Cốt lúc sắp chết đã gửi gắm Bạch Sanh Sanh cho hắn, không chỉ là báo thù, Bạch Cốt còn muốn Yến Ngũ đem hết một thân tuyệt học của mình truyền lại tất cả cho nữ
nhi Bạch Sanh Sanh.”
Ta bẻ bẻ ngón tay, ờ một tiếng. Bỏ qua một bên chuyện của Bạch Sanh
Sanh, nếu thảm án diệt môn Hoàng Hoa cốc do người của Mân Việt quốc gây
ra, vậy chuyện này không có liên quan gì đến Lưu Triệt. Nhưng hắn có
biết hay không lại là chuyện khác.
Đường Tam đem mấy chuyện phát sinh không rõ trong phủ những ngày gần
đây kể lại chi tiết cho Đào Nhị nghe, Đào Nhị liếc sư phó một cái, nói:
“Hắn cũng như Phương tiểu hầu gia, nếu đã tìm đến nơi này thì rất khó
ngăn cản hắn, nếu hắn trong tối ta ngoài sáng, chi bằng dứt khoát lật
bài, sống hay chết gì cũng vậy, một ván quyết định thắng thua.”
Đường Tam vẫn còn có chút căm giận, nhưng Đào Nhị đã nói thế hắn cũng không phản bác nữa, chỉ có thể rầu rĩ lui ra.
Ta vốn cũng tính lui ra, để Đào Nhị nghỉ ngơi một chút, hắn trông
cũng không khá hơn Yến Ngũ bao nhiêu. Nhưng hắn lại mở miệng bảo ta ở
lại.
“Ta?” Ta chỉ chỉ vào chóp mũi của mình, nhìn hai bên một hồi, Liên
nhi lúc này vô cùng biết điều lui ra, nhân tiện đóng cửa lại. Đào Nhị
giơ tay ra vẫy vẫy, giống như đang ngoắc chó con, ta cũng giống như một
con chó con ngoan ngoãn sà lại gần…đóng vai trò kẻ yếu phải phục tùng
mệnh lệnh . . .
Hắn bắt lấy cổ tay ta kéo vào lòng, ta thuận thế ngồi lên đùi hắn, giúp hắn bóp vai đấm lưng.
“Nhị ca, vất vả cho chàng rồi!” Ta cười tươi như hoa, nửa lấy lòng nửa an ủi.
Hắn liếc xéo ta một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nàng lại gây ra chuyện gì sai trái nữa phải không?”
Ta giật mình nói: “Không có nha!”
“Vậy nàng…” Hắn cầm bàn tay mũm mĩm đầy thịt của ta, xoa nắn nhẹ nhàng, cười hỏi “…tại sao phải xun xoe như vậy?”
Ta khóc không ra nước mắt, nghĩ mình ngày thường làm người quá thất
bại mà, vô sự bất đăng Tam bảo điện, không có chuyện gì tuyệt đối sẽ
không xun xoe ân cần, bình thường nếu làm ra vẻ lấy lòng hắn thì chỉ có
hai nguyên nhân: phạm sai lầm hoặc sắp phạm sai lầm…
Ta biết sai rồi, Nhị ca nhà ta trông mạnh mẽ thế thôi, chứ thật ra mẫn cảm tinh tế còn hơn cả thiếu nữ nữa a!
Thôi đừng nghĩ theo chiều hướng buồn nôn như thế nữa, ta vội vàng nói rõ: “Chàng hiểu lầm ta nha, thật ra ta là một người rất có lương tâm,
chàng đã vì gia đình này làm những gì, ta đều biết hết đó. Nhị ca, chàng thật quá vất vả mà! Ta đại diện cho cả nhà mà cảm tạ chàng!” Nói rồi
dùng lực hôn lên gò má hắn một cái chóc.
Hắn giơ tay lên xoa xoa gò má, cười cười bất đắc dĩ, lúc lắc đầu nói: “Nàng không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
“Có!” Ta vội trả lời. “Chàng có nhớ ta không…”
Trong mắt Đào Nhị hiện lên ý cười “Ta chỉ trả lời nàng một vấn đề thôi, nàng muốn hỏi câu này?”
“Không phải, không phải, ta rút lại! Câu này cần gì phải hỏi, chàng
nhất định là nhớ ta muốn chết, có phải không?” Ta lén lau một mớ mồ hôi, kế sách “mê hoặc bằng chè táo ngọt để lấy lòng trước rồi sau đó tiến
hành tra hỏi sau” này hoàn toàn thất bại a.
“Ừm, vấn đề của nàng là có phải ta nhớ nàng muốn chết hay không? Vậy để ta trả lời…”
Xí! Còn thế nữa!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ta nhào lên ngăn môi hắn lại, nhìn
vào đôi mắt tràn trề ý cười của hắn – biết ngay là chàng chọc ta mà! Lão gia ta rất dễ chọc, có phải không?
Một tay của hắn đỡ lấy gáy ta, hôn sâu hơn – tay lão luyện, tuyệt đối là tay lão luyện mà, chỉ một nụ hôn đã khiến tim ta đập mãi đến một
trăm nhịp (thiếu không khí), hai đùi nhuyễn nhừ, gà nướng biến thành tôm ướp rượu …
“Hơ hơ…” Hai tay ta chống lên ngực hắn, há to mồm hít lấy hít để, bổ
sung luồng không khí đã thiếu hụt nãy giờ “Đào Nhị,
chàng…chàng…chàng…Chàng không được chọc ta!”
Hắn hả hê hài lòng, thảnh thơi vuốt ve mái tóc dài của ta, điệu bộ
như sư tử ăn no thỏa mãn, híp mắt kiểm tra kho lương thực tích trữ của
mình…
Ô… trước mặt hắn, ta vĩnh viễn là kẻ yếu phải phục tùng mệnh lệnh…
Hắn mở lòng từ bi nói: “Được, được, không chọc nàng nữa.”
“Vậy ta hỏi nha!” Ta điều chỉnh lại hơi thở, nghĩ thầm trong bụng, vấn đề muốn hỏi rất nhiều, nên hỏi cái nào trước đây…
Trầm tư một lát, ta hỏi: “Một nhà sáu người chúng ta có thể bình an
hạnh phúc mãi mãi, không ai có thể phá hoại cuộc sống yên tĩnh của chúng ta, chàng nói có phải không?”
Tay hắn khẽ ngừng lại một lát, ánh mắt nhìn ta sâu hơn, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ biếng nhác, chậm rãi nói: “Vấn đề này nàng hỏi ta hay
là muốn ta cam đoan?”
Trong lòng ta có rất nhiều vấn đề, nhưng cho dù có hỏi cũng chắc gì
có được đáp án như mong muốn, thật ra biết được câu trả lời thì sao, ta
chỉ muốn một lời cam đoan, cam đoan tà ma bất xâm, gia đình bình an,
những chuyện khác ta không quan tâm – Mặc Duy thường nói tính tình này
của ta vô cùng phù hợp làm chính trị, làm đế vương.
“Ta biết gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ một lời không thể hỏi
hết, có những chuyện cho dù có biết rõ ngọn ngành cũng không có năng lực để giải quyết, thay vì miễn cưỡng nghe ngóng, chi bằng cứ tín nhiệm các chàng…” ta chớp chớp cặp mắt cười hì hì nhìn Đào Nhị “Chỉ cần chàng có
thể cam đoan, ta đều toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng!”
Đào Nhị cười khẽ, thở dài một hơi, duỗi tay vân vê mặt ta “Nàng a,
lúc nào cũng dễ dàng đẩy trách nhiệm như trở bàn tay, thoáng một cái là
sạch sẽ bóng loáng.”
Câu này ta không đồng ý nha, nam nhân nào nên chịu trách nhiệm, ta đã từ chối ai đâu? Ta bĩu môi trừng hắn, hắn cười cúi đầu mổ nhẹ lên môi
ta một hồi.
“Được.” Hắn gật đầu nói “Ta cam đoan, chỉ cần nàng không gây thêm phiền phức, ta sẽ cho nàng một gia đình yên ổn.”
A! Nhị ca, chàng đúng là nam tử hán đích thực mà! (ta sơ ý coi thường tám chữ giữa trong câu nói của hắn)
Hắn cười nhạt đầy tự tin, khóe môi nhếch lên khiến trái tim bé nhỏ
nhộn nhạo của ta bốc cháy, ta quyết định – phong hắn làm Trấn Trạch đại
tướng quân! (Tạm dịch: trấn trạch = giữ nhà)
“Ta còn một vấn đề có liên quan đến Yến Ngũ, không biết có nên hỏi
hay không…” Ta ôm cổ hắn, không ngừng cố gắng nịnh bợ lấy lòng.
“Nàng hỏi đi.” Ta nghe vậy vừa cảm thấy vui mừng, hắn lại nói: “Nhưng ta cũng có thể không trả lời.” Sắc mặt ta lập tức sầm xuống – hắn đúng là chọc ta riết thành nghiện rồi mà …
“Trước giờ ta chưa từng nghe nói đến sư môn của Yến Ngũ, rốt cuộc là
hắn quan hệ ra sao với sư môn của mình? Thảm án diệt môn này xảy ra như
thế nào?” Ta nghiêm túc hỏi.
“Chuyện này còn đang trong vòng điều tra, hiện tại ta cũng không thể
nói nhiều với nàng được. Chỉ biết rằng từ nhỏ hắn đã được phu phụ Quỷ Y
nhận nuôi, năm ta mười lăm tuổi, phụ thân ta mắc bệnh nặng, phu phụ Quỷ Y dắt theo Yến Ly đến Bạch Hồng sơn trang. Sau bệnh của phụ thân ta không thể trị được mà qua đời, phu phụ Quỷ Y rời đi, để Yến Ly ở lại sơn
trang. Phu phụ Quỷ Y giao tình thâm hậu với Bạch Hồng sơn trang, nên
tình cảm giữa ta và Yến Ly không khác gì huynh đệ, lần này Hoàng Hoa cốc xảy ra thảm án, bất kỳ là người nào gây nên, ta nhất định phải khiến
bọn chúng trả giá gấp mười!”
Nói xong chữ cuối cùng, một chưởng hạ xuống khắc sâu dấu tay lên chiếc bàn gỗ lim…
Ta nuốt một ngụm nước miếng, hỏi tiếp: “Lúc Quỷ Y sắp chết không có trăn trối lại gì sao?”
Đào Nhị ảm đạm nói: “Lúc chúng ta đuổi đến nơi, Hoàng Hoa cốc đã bị
huyết tẩy, Quỷ Y tiền bối nhờ Quy Tức đan vẫn còn giữ được chút hơi thở, bắt lấy tà áo của Yến Ly muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc nói không nên
lời. Khi Bạch Sanh Sanh vì ẩn thân dưới đáy giếng mà tránh thoát kiếp
nạn xuất hiện, Quỷ Y tiền bối thở hắt ra một hơi, ngón tay chạm vào
nàng, nhưng rốt cuộc vẫn tắt thở. Bạch Sanh Sanh là nữ nhi ruột của lão, Yến Ly tất nhiên phải tuân thủ di mệnh của sư phó, chăm nom thân nhân
duy nhất còn lại của lão.” Nói tới đây, hắn cúi đầu liếc ta một cái “Cho nên nàng cũng đừng ghen tị, tiểu cô nương nhà người ta mới vừa gặp biến cố, khó tránh khỏi hơi bị yếu đuối, ỷ lại quá mức vào Yến Ly, nếu nàng
có thấy cái gì, cũng đừng giận.”
Ta nghẹn họng một hồi – đây chính là cảnh cáo ta trước, để ta chuẩn bị tâm lý sao…
Ta cười gượng nói: “Tất nhiên, tất nhiên, ta đâu phải là người có lòng dạ hẹp hòi chứ?”
“Tốt.” Đào Nhị vỗ vỗ đầu ta “Ta có việc phải phái Liên nhi ra ngoài,
bên nàng có Đường Tam và Kiều Tứ bảo vệ, ta cũng yên tâm hơn. Đợi sự
việc đâu vào đó, ta sẽ lập tức đưa các người lên phương Bắc.”
“Các người?” Ta nghi ngờ hỏi “Gì mà các người? Các người nào? Chàng không đi cùng bọn ta à?”
“Chuyện này có liên quan đến Mân Việt quốc, ta muốn ở lại điều tra rõ ràng, nếu xảy ra chiến sự, nàng ở lại đây sẽ gặp nguy hiểm, cứ để Đường Tam, Kiều Tứ hộ tống nàng và Đông Ly lên phía Bắc trước, như thế ta sẽ
yên tâm hơn.”
Ta cắn môi không nói lời nào, thầm nghĩ hắn thật quá khách khí đi,
nhưng lúc này cãi lại hắn thì thật không sáng suốt, ta vẫn chọn cách im
lặng trầm mặc, đứng lên nói: “Chàng mau mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, những chuyện này tính sau.”
Mắt thấy trời đã sập tối, ta lồng đôi tay vào trong tay áo, cúi đầu
chậm rãi bước về phía Đường viên, đi được nửa đường thì ngừng lại, xoay
người đi về phía Yến viên.
Trong lòng ta vẫn cảm thấy Yến Ngũ có chuyện giấu ta, thật ra cũng
không phải một mình hắn, trong Lý phủ này, ngoại trừ Kiều Tứ, ai nấy đều mang một bụng bí mật, đừng thấy Kiều Tứ ít nói, hắn cũng không giấu
diếm gì nhiều, nếu nói sư phó khiến ta ỷ lại, còn Kiều Tứ lại khiến ta
hoàn toàn yên tâm.
Suy đoán tâm tư của người khác thật là quá mệt mỏi, mà ai nấy đều biết, ta thật sự không phải là một người kiên trì chịu khó.
Đèn đuốc trong Yến viên đều đã tắt, ta thầm nghĩ trong lòng chắc là
Yến Ngũ đã ngủ rồi, nghe Đào Nhị nói, hai người bọn hắn suốt đêm bôn ba
chạy đến Hoàng Hoa cốc, giải quyết việc trong cốc xong, lại không hề
chợp mắt mà quay về lại Lạc thành, có lẽ là vì nhận được thư của ta,
cũng có lẽ là vì nhận được thư của Đường Tam, thậm chí có thể là thư của sư phó.
Ta do dự nên vào hay nên bỏ đi trong khoảnh khắc, rốt cuộc vẫn nhịn
không được đẩy cửa sân ra, đứng bên ngoài lắng tai nghe một hồi, trong
phòng hắn không có tiếng động nào, quả nhiên là đã ngủ rồi – ta không
muốn đánh thức hắn, nhưng xa nhau ba ngày nay, hắn lại gặp chuyện như
thế, trong lòng ta rất là nhớ hắn, thái độ của hắn đối với ta khi gặp
lại lúc hoàng hôn, ta cũng không để bụng.
Cửa phòng hắn không khóa, ta mở cửa ra, xoay người đóng lại, rón ra
rón rén đến bên giường, trong phòng không có thắp đèn, chỉ có ánh trăng
xuyên qua cửa sổ chiếu sáng, trong bầu không khí yên tĩnh, ta nghe được
tiếng hít thở nhẹ nhàng của Yến Ngũ.
Nằm ở đầu giường, nương theo ánh trăng mỏng manh, ta mơ hồ có thể
thấy rõ hàng chân mày nhíu lại trong lúc ngủ của hắn, duỗi tay ra vuốt
ve khắc họa theo từng đường nét khuôn mặt của hắn. Khác với đôi mày kiếm sắc sảo xếch lên của Đường Tam, hàng chân mày của hắn thưa hơn, đuôi
lông mày hơi nhíu lại, người ta thường nói, người có chân mày rậm là
người đa tình, nếu vậy không biết người có hàng chân mày thưa như hắn có phải là người bạc tình hay không. Ta chỉ biết ngày thường hắn rất giảo
hoạt, thích nhất là nhéo mũi ta, thích nhất là thấy ta gặp xui, hình như thấy ta mặt ủ mày ê sẽ làm hắn vui hơn vậy – thật sự là một chút cũng
không muốn thấy ta vui, nếu hắn xem như có bảy tám phần tình ý gì với
ta, cũng chỉ ứng với câu “Đánh là thương, mắng là yêu”.
Yến Ly à Yến Ly, rốt cuộc chàng đối với ta có mấy phần thật lòng? Có phải chàng oán hận ta chuyện gì hay không?
“Nhìn đủ chưa?”
Hắn đột nhiên cất tiếng, dọa ta sợ đến mức run cả tay lên, vừa muốn rụt lại đã bị hắn bắt lấy cổ tay.
“Tối lửa tắt đèn, nhìn có rõ không?” Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng đã tỉnh dậy, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
“Ta ta ta…” Ta lắp ba lắp bắp nhìn hắn “Ta không muốn đánh thức chàng! Ta tưởng chàng ngủ say …”
“Dù cho có ngủ say thì cũng còn tính cảnh giác chứ. Lúc này nàng đến tìm ta, có chuyện gì hay sao?”
Ta nghe lời này bất giác trong lòng thật buồn bã – không có chuyện gì thì không thể đến đây thăm hắn hay sao?
“Nhớ chàng thôi.” Ta nói tạm một câu dễ nghe trước.
Tuy nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng giọng của hắn rõ ràng có chút ý cười. “Hiếm thấy nàng thành thật.” Nói rồi kéo ta lên giường, tay
phải nghiêm túc bắt lấy mạch đập của ta, lại nổi bệnh nghề nghiệp lên
nữa rồi.
Nhưng hắn gầy yếu như thế này mà còn quan tâm đến sức khỏe của ta,
đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ vì hành vi phóng túng vô tâm vô phế của
mình mấy ngày hôm trước.
“Thân thể không có gì đáng ngại, cứ tiếp tục duy trì như thế!” Hắn
thản nhiên bình luận, sờ sờ đầu ta “Nhưng tửu sắc hại thân, nàng vẫn nên một vừa hai phải thôi.”
Ta nghẹn ngào, không nói nên lời phản bác hắn, chỉ còn cách rầu rĩ ừ
một tiếng, duỗi tay ôm lấy eo hắn “Xin trịnh trọng ghi nhớ lời thần y
dạy bảo, thần y đại nhân, để tiểu nhân hầu hạ ngài ngủ nha, ngài hãy yên tâm ngủ ngon đi.”
Hắn mở mắt nhìn ta, ngắt nhéo mũi ta một trận, bật cười nói: “Lời nói của nàng có thể khiến người ta tức chết a.”
Ta cười ngây ngô nói: “Ta là một tên lưu manh vô văn hóa hay nói bậy nói bạ, chàng đừng để bụng a!”
Hắn thở dài, cúi đầu xuống, chà chà chóp mũi của ta, thanh âm đè xuống cực thấp, lại chấn động khiến ta đau lòng.
“Nhìn ta giống loại người cần người khác an ủi sao?”
Nửa đêm đâu có ai mà phải nói nhỏ . . .
Trong thanh âm của hắn tràn đầy sự uể oải.
“Không cần.” Bàn tay ta sờ soạng trên mặt hắn “Ta không phải người khác, là nội nhân.” (Tạm dịch: nội nhân = vợ)
Ừ, là nội nhân.
Ta lặp lại một lần nữa.
Lông mi hắn rất dài, cảm giác như sắp sửa chạm lên mặt ta, tuy rằng
gần nhau đến mức hầu như không còn một kẽ hở nào, nhưng ngược lại ta
nhìn không được vẻ mặt của hắn hiện giờ, chỉ có thể cảm giác được hơi
thở nóng rực của hắn.
“Nội nhân…” Hắn cũng lặp lại theo ta, nghiền ngẫm hai chữ này như
đang tinh tế nếm món ăn, cười nói: “Hai chữ này nghe cũng hay hay.”
Ta bắt chước hắn, sờ sờ đầu của hắn “Ừ, rất hay, rất hay, Yến Ngũ Yến tiểu Ngũ, không phải ta đến để quấy rầy chàng nghỉ ngơi, chàng mau ngủ
đi, ta nhìn chàng ngủ, có được không?”
“Nàng a, nàng a…” Hắn cười nhẹ “Thật không giống nàng ngày thường
chút nào, vốn định đùa với nàng mấy câu, nhưng mà thôi.” Nói rồi khẽ
siết chặt bàn tay quanh eo ta “Nàng đã tự nguyện làm gối ôm cho ta, ta
cũng không cự tuyệt nữa.”
Ta hít mùi dược thảo trên người hắn, tim dần dần đập bình ổn trở lại, thường ngày ta và hắn quen đấu với nhau đến mức ngươi chết ta sống, giờ chỉ lẳng lặng ôm nhau, dựa sát vào nhau như thế này, cảm giác cũng
không tệ.
Cằm hắn nhẹ nhàng ma sát vài cái trên đầu ta, duỗi tay rút trâm cài
tóc của ta ném lên đầu giường, tín hiệu này ta hiểu được – hắn muốn đêm
nay ta ở lại, không muốn ta đi.
Hắn cũng không cần ta nói gì để an ủi hắn cả, có những lúc nói quá
nhiều ngược lại sẽ như một lời nhắc đi nhắc lại hết sức tàn nhẫn, nếu
hắn muốn nói, ta tất nhiên sẽ lẳng lặng nghe, nếu hắn không muốn nói, ta sẽ hóa thành một chiếc gối ôm lặng lẽ, con người ta lúc cô đơn bất lực
luôn hy vọng có thể ôm lấy cái gì đó, giống như người sắp chết đuối ôm
chặt lấy bè gỗ. Năm đó khi còn một thân một mình, ta cũng chỉ có thể tự
ôm lấy chính mình, để mặc nỗi cô đơn thâm nhập tận xương tủy.
Ta trợn tròn mắt trong đêm tối, cảm nhận độ ấm và tiếng tim đập
truyền qua một lớp y phục, còn có hơi thở và lồng ngực nhấp nhô – xem
kiểu của hắn, sau khi bị ta đánh thức chắc là tạm thời rất khó ngủ lại.
“Lý Oánh Ngọc.”
“Ừ!” Hắn gọi cả tên lẫn họ ta ra như vậy.
“Thật ra chúng ta rất giống nhau, có phải không?”
“Đúng vậy.” Đều là được người khác nhận nuôi, đều phải đối mặt với
cái chết của thân nhân, nghĩa phụ của ta là vì không có tiền chữa bệnh
mà chết, còn dưỡng phụ kiêm sư phó của hắn cũng là bị chết oan chết
uổng.
“Lúc đó nàng chỉ mới năm tuổi, nàng làm thế nào vượt qua? Một mình
nàng làm thế nào để sống tiếp?” Hắn nhẹ nhàng xoa lưng ta, dùng giọng
chậm rãi mà dịu dàng hỏi ta về chuyện cũ năm xưa.
“Ta à…” Ta nhớ lại một hồi, đáp “Lúc đó ta muốn…báo thù xã hội!”
Động tác của hắn ngưng lại một chút.
Ta nói tiếp: “Tên đại phu vô lương tâm đó, bởi vì bọn ta không có
tiền mà hắn không chịu chữa bệnh cho nghĩa phụ, sau khi nghĩa phụ mất
đi, ý nghĩ đầu tiên của ta là làm thịt hắn!”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó … Nếu như nghĩa phụ biết ta làm như vậy, nhất định
sẽ không tha thứ cho ta. Ta bèn lấy hai thùng phân người đặt tại trước
cửa nhà bọn hắn.”
Yến Ngũ cười khúc khích một tiếng “Còn nhỏ mà nàng đã độc địa như vậy rồi.” Lại thở dài “Hèn chi nàng vẫn luôn không thích đại phu, có thành
kiến đối với ta.”
Chuyện đó… không thể phủ nhận là hồi xưa ta không có cảm tình với những ai làm nghề đại phu.
“Chàng không giống vậy.” Ta an ủi hắn “Đại phu bình thường đâu có
được ghê tởm như chàng, lúc nào cũng muốn ta mất mặt, chỉnh ta, mắng ta, hãm hại ta, chàng còn nói là ta có phước lắm, đắc tội với chàng mấy đời mới may mắn được chàng oán hận ta như vậy.”
“Hừ hừ…” Yến Ngũ cười lạnh hai tiếng “Sao nàng không tự kiểm điểm lại đi, có phải lại ngứa da rồi không? Ta đã từng đối với ai được như vậy
hay không?”
“Được, được, được…Yến thần y chàng đúng, đều là ta sai…” Ta đại nhân đại lượng, không thèm so đo với hắn.
Hắn gắng gượng cho qua, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Kể tiếp đi.”
“Sau đó a, ta một mình lêu lổng hai năm, rồi gặp được sư phó. Không
có sự tích anh dũng gì đáng khen cả.” Những chuyện như đào rễ cây và
giành ăn với chó hoang, nước mắt nước mũi tèm lem theo đuổi sư phó, thật không có chuyện nào hay để kể cả.
Nhưng dường như hắn biết được gì đó, thở dài nói: “Nàng bướng bỉnh
như một ngọn cỏ dại, tại nơi đất đai cằn cỗi nhất cũng có thể sinh
trưởng. So với nàng, ta thật yếu ớt.”
Ta nhỏ giọng hỏi: “Chàng đang khen ta sao?”
“Cứ xem như là phải đi.” Hắn cười cười “Ta không giống nàng, nàng từ
nhỏ đã sống nương tựa vào nghĩa phụ, còn ta đã rất nhiều năm rồi không
gặp lại sư phó, cách ba năm về cốc một lần tiếp nhận sự khảo nghiệm của
sư phó, ngoài ra không còn liên hệ gì nữa cả. Ta vẫn tưởng rằng sư phó
và sư nương không thích ta, nên năm đó mới bỏ lại ta ở Bạch Hồng sơn
trang, tuy đem hết độc kinh, y kinh truyền lại cho ta, nhưng đã nhiều
năm cũng không đến thăm ta được một lần. Đệ tử trong cốc có hơn mười
người, ngoại trừ Sanh Sanh, không một ai biết đến tên ta, ta nghĩ sư phó và sư nương chưa từng nhắc đến ta đối với bọn đệ tử của mình.”
“Chuyện này… có phải là có hiểu lầm gì hay không? Làm sao hai người
bọn họ không thích chàng chứ? Nếu không thích chàng, sao còn truyền lại y thuật cho chàng?”
“Trong lòng sư phó nghĩ gì, rốt cuộc ta cũng không hiểu nổi, nhưng
khi năm ngón tay khô gầy của lão gắt gao nắm chặt cổ tay ta, dường như
muốn nhìn xuyên thấu qua con người ta, ta nhìn vào mắt lão mà thầm nghĩ
trong lòng, có lẽ lúc trước ta hiểu lầm lão, sư phó đối với ta tốt lắm,
Tam môn bí thuật của Hoàng Hoa cốc, cho dù Sanh Sanh cũng chưa từng đươc học qua, sư phó chỉ truyền lại cho ta. Sau khi hỏa táng sư phó và sư
nương, ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, những tình tiết trong quá khứ mà
trước nay ta vẫn xem nhẹ, giờ mới dần dần sáng tỏ.”
“Sư phó làm người rất nghiêm khắc, đối đãi với đệ tử vô cùng khắc
nghiệt, nhưng sư nương lại vô cùng dịu dàng từ ái. Lúc còn nhỏ phải học
thuộc lòng y kinh, sai một chữ là bị ăn roi mây ngay, sư nương không
nhẫn tâm nhìn, nhưng không dám năn nỉ, bởi vì nếu bà năn nỉ, sư phó sẽ
càng phạt nặng hơn, chỉ có đến tối mới đến bôi dược cho ta. Lúc đó ta vô cùng ỷ lại vào sư nương, mà lại cực kỳ sợ hãi sư phó, sau này mới biết, những linh dược đó đều là sư phó lén lút đưa cho sư nương, còn dặn sư
nương không được nói với ta, chỉ đến lúc bọn họ rời khỏi Bạch Hồng sơn
trang, sư nương mới lén cho ta biết.”
“Năm ta mười ba tuổi đã có thể tự hành y chữa bệnh tại nhà, lúc đó
chỉ nghĩ mình thiên tư hơn người, đối với sư phó đầy bụng oán giận,
nhưng hôm nay nghĩ lại, nếu lão không ép ta khắc khổ như thế, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Điều buồn cười là ta vẫn ngầm bất mãn với lão,
nếu không vì muốn gặp sư nương, ta thậm chí lười bước vào Hoàng Hoa cốc
một bước. Mãi đến ngày ta thu dọn di vật của lão, thấy rất nhiều đồ chơi khi còn nhỏ của mình, diều, chuồn chuồn tre, cung tên… Khi đó lão trách ta văn dốt võ nát, mê chơi mất cả ý chí, tịch thu đồ chơi, còn phạt ta
chép sách, vốn tưởng rằng những món đồ chơi ấy đã sớm bị vứt bỏ, không
ngờ lão đều giữ lại … Hiện giờ ta mới biết lão dụng tâm lương khổ, giả
vờ nghiêm khắc ác nghiệt, cũng không hề trách ta vô ơn, mấy năm gần đây
lão cư trú trong cốc, nhất định là rất mong ta về thăm, nhưng lão không
nói ra thì làm sao ta biết được, bây giờ muốn tạ ơn ân sư thì đã quá
muộn…”
Thanh âm Yến Ngũ dần dần trầm thấp xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Nhi tử muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu không thể chờ…
Có những chuyện khi chúng ta hiểu ra thì đã quá muộn.
Nghĩa phụ của ta là một người vô cùng hiền lành, tuy rằng người khác
chưa hề đối xử tốt với ông, nhưng ông cũng chưa bao giờ vì vậy mà oán
hận, dù ta nghịch ngợm cỡ nào, ông cũng đều vui tươi hớn hở chiều theo
ta, chưa hề nghiêm nghị trách mắng ta, hoàn toàn khác hẳn với sư phó của Yến Ngũ, nhưng về tình cảm thì chung quy cũng như nhau. Có lẽ Yến Ngũ
hối hận hơn so với ta, bởi vì ít ra hắn cũng đã từng có cơ hội để hiếu
kính, chỉ là khi hắn hiểu rõ ra thì đã quá muộn.
“Yến Ly…” Ta nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, ngửa đầu nhìn hắn.
“Yên tâm đi, ta không sao.” Hắn xoa xoa đầu của ta “Ta chỉ đang nghĩ, đã báo không được ân thì ít ra cũng phải báo được thù. Đợi ta tra ra
bọn người này, ta muốn bọn chúng sống không bằng chết!”
Hắn nói một cách bình tĩnh, ta lại rõ ràng nhận ra sự căm hận khắc
cốt ghi xương trong lời nói của hắn, chợt cảm giác chấn động đến run rẩy cả người, hắn ôm chặt lấy ta, hỏi: “Lạnh hả?”
Đêm xuân vẫn còn chút hơi lạnh, ta gật gật đầu, chui vào trong lòng
hắn, hắn phủ thêm mền, ôm chặt lấy ta nói: “Thân thể nàng chưa hoàn toàn phục hồi, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, nếu để cảm lạnh phát
bệnh sẽ rất phiền toái.”
Lời này khiến cho lòng ta ấm hơn một chút, nhẹ ừ một tiếng.
Nam tử này sao lại có thể không có tình cảm với ta? Nhất định là có, nếu hắn không yêu ta thì yêu ai?
Trong lòng thầm biết ơn Quỷ Y sư phó đã cho ta một Yến Ly như thế,
nếu hắn muốn báo đại cừu của Hoàng Hoa cốc, tất nhiên ta cũng sẽ không
khoanh tay đứng nhìn.
“Chàng muốn báo thù, ta giúp chàng.” Ta nắm tay hắn nói một cách kiên quyết.
Yến Ly cười nhẹ lắc lắc đầu: “Nàng tự chăm sóc tốt bản thân mình là đủ rồi, đây là chuyện cá nhân của ta.”
Ta nghe mà cảm thấy thật không vui, xem kiểu này, hắn vẫn không coi
ta như nội nhân của mình, nói chuyện vẫn có chút xa cách. Nhưng sau khi
hắn giải bày tâm sự, trong lòng dường như nhẹ nhàng hơn, thanh âm nói
chuyện cũng không còn đè nén áp lực như trước nữa, xem như ta cũng có
chút giá trị trong lòng hắn nên không so đo sơ xuất trong lời nói của
hắn nữa.
Tình hình này chắc là có thể ngủ yên một giấc.
Nhưng rất nhanh ta lại nhận ra mình sai rồi.
Ngoài cửa vang lại tiếng khóc yếu ớt của nữ tử, suýt chút nữa dọa ta
đổ mồ hôi đầy mình, xương sống cứng lại, hai đùi run rẩy, tưởng là trong phủ không sạch sẽ đụng chạm đến nữ quỷ.
“Sư huynh, Đại sư huynh…” “Nữ quỷ” khóc gọi hai câu, lúc này ta mới nhận ra là Bạch Sanh Sanh.
Yến Ly sửng sốt một chút rồi ngồi dậy, ta cũng ngồi thẳng lên, hắn
xoay đầu nói với ta: “Nàng nằm trên giường đừng xuống, để ta ra xem
thử.”
Ta gật gật đầu, nhưng hắn vừa xoay lưng đi, ta cũng lập tức khoác áo theo đuôi hắn, đứng sau cánh cửa lén nhìn ra.
Dưới ánh trăng, Bạch Sanh Sanh khóc như hoa lê ướt đẫm sau cơn mưa,
trông thật đau lòng, vừa nhìn thấy Yến Ly cứ như nhìn thấy cứu tinh hiện thế, vội tiến lên hai bước bắt lấy tay áo của hắn.
“Đại sư huynh, ta lại mơ thấy phụ thân …” Bạch Sanh Sanh rơi từng
giọt từng giọt nước mắt xuống, “Làm sao bây giờ, ta vừa nhắm mắt lại đã
thấy cảnh tượng hôm đó, Đại sư huynh, ta rất sợ…”
Ta gắt gao nhìn chòng chọc vào tay nàng, rồi lại thấy Yến Ngũ duỗi
tay ra vỗ vỗ lên vai nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ở đây rất an toàn, sẽ không ai dám thương tổn đến ngươi nữa, mọi chuyện đã qua hết rồi…”
“Không đâu …” Bạch Sanh Sanh cắn môi dưới, nước mắt tiếp tục rơi lã
chã “Bọn chúng sẽ không buông tha cho chúng ta. Đại sư huynh, huynh nhất định sẽ báo thù cho phụ thân của ta, có phải không?”
Yến Ngũ kiên quyết gật gật đầu: “Cừu này ta nhất định phải báo.”
“Đại sư huynh, ta rất sợ, phụ thân và nương không còn nữa, ta không biết mình còn có thể đi đâu…”
“Ta đã đáp ứng với sư phó là sẽ chăm sóc bảo bọc cho ngươi, ngươi an tâm ở lại đây trước, những chuyện khác đã có ta lo.”
“Nhưng mà…” Hàng mày thanh tú của Bạch Sanh Sanh khẽ nhíu lại “Chỗ
này rốt cuộc cũng là nhà của người ta, ta… ta ngại quấy rầy đến gia chủ ở đây?”
Ta lẳng lặng cúi đầu, thầm nghĩ trong bụng, chỉ cần ngươi đừng giành
Yến Ngũ với ta, ta sẽ không để ý gì đến chuyện ngươi quấy rầy ta cả.
“Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, Lý Oánh Ngọc sẽ không để ý đâu.” Yến Ngũ rất có lòng tin đối với ta.
“Nhưng ta vẫn cảm thấy không hay lắm, ta đang để tang, theo lý thì
không nên ở nhờ nhà người khác. Đại sư huynh, hay là để ta dời ra ngoài ở đi.” Bạch Sanh Sanh lau nước mắt, đau buồn khổ sở nói.
Yến Ngũ nhíu mày phản đối: “Bên ngoài quá nguy hiểm, Lý phủ phòng vệ nghiêm khắc, ở lại đây tốt hơn.”
“Sẽ không nguy hiểm, Đại sư huynh sẽ bảo vệ cho ta, không phải sao?”
Ta mới nghe còn chưa kịp phản ứng, nghĩ lại lời nói này mà giận tím
mặt: ý nàng ta là muốn Yến Ngũ chuyển ra ngoài ở với nàng ta sao?
“Sanh Sanh…” Yến Ngũ cũng bất đắc dĩ.
Ta nghĩ đến lời nói lúc nãy của Yến Ngũ, trong lòng hắn vẫn thầm hổ
thẹn đối với ân sư, loại cảm giác áy náy này rất dễ chuyển thành mong
muốn đền bù cho sư muội, kết quả là sư muội nói một hắn không dám nói
hai!
Không ổn, chuyện lớn rồi, có người muốn đào tường nhà ta.
Bên này ta đấm ngực giậm chân, hơi thở khó nhọc, bên kia nàng ta ấy
thế mà càng táo tợn hơn, a lên một tiếng khóc òa, nhào vào lòng Yến Ngũ, hai tay bắt lấy vạt áo của hắn, thút tha thút thít nói: “Đại sư huynh,
huynh không quan tâm đến ta nữa sao?”
Ta cắn chặt ống tay áo, giận đến mức sắp hộc máu, nhớ tới lời nói của Đào Nhị: nhịn, nhịn, nhịn…
Nàng ta là một tiểu cô nương gặp biến cố lớn trong đời, ta đại nhân đại lượng, không so đo với nàng, không so đo với nàng…
Yến Ngũ đỡ lấy nàng, giữ hai vai nàng lại, thở dài nói: “Không phải là ta không quan tâm đến ngươi …”
….Ta không thấy gì cả, không thấy gì cả…
“Vậy tại sao huynh không chịu chuyển ra ngoài với ta?” Bạch Sanh Sanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, rốt cuộc ta nhịn không nổi nữa, đẩy cửa bước
ra, tốt bụng trả lời nàng.
“Bởi vì hắn là nam nhân của ta.”
Bạch Sanh Sanh thấy ta đột nhiên xuất hiện, giật mình một chút, lại nhìn nhìn y phục trên người ta, sắc mặt khẽ biến.
Đúng vậy, ta đầu bù tóc rối, trên người mặc đồ ngủ, chỉ choàng chiếc
áo khoác của Yến Ngũ bên ngoài, nhìn sơ qua đã hết sức rõ ràng – vừa ngọ nguậy chui ra từ trong mền. Nhìn sang Yến Ngũ càng rõ hơn – hai người
bọn ta là chui ra từ một chiếc mền, tuy rằng bọn ta quả thật cũng chưa
làm chuyện khoái lạc gì cả.
Nhưng dường như Bạch Sanh Sanh không nghĩ như vậy, mặt nàng thoắt đỏ
thoắt trắng, ánh mắt di chuyển giữa ta và Yến Ngũ, đôi môi nhúc nhích,
ngập ngừng nói: “Ta tưởng rằng… ngươi và Đào trang chủ mới là…”
Lời này cũng không sai, Đào Nhị và ta cũng là một đôi.
Ta liếc trộm Yến Ngũ, Yến Ngũ nghe câu này của nàng ta, ánh mắt sầm lại, lập tức nói: “Sanh Sanh, ta đưa ngươi trở về phòng.”
Bạch Sanh Sanh lắc lắc đầu. “Không, ta không về, ta sợ ở một mình…”
“Vậy…” Ta lại một lần nữa hảo tâm góp ý “Ta có thể bảo Liên nhi ở
chung với ngươi, Liên nhi nhà chúng ta võ công cao cường, khéo léo hiểu
lòng người, ôn nhu săn sóc.” Ít ra là đối với người ngoài.
Bạch Sanh Sanh trốn sau lưng Yến Ngũ, rụt rè nói: “Ta không muốn ở chung với người lạ…”
…Thật ra Yến Ngũ năm ba năm mới về một lần, các ngươi cũng đâu phải là rất thân.
Ta thản nhiên đến trước mặt nàng, cầm tay nàng sờ soạng, đóng vai một vị tỷ tỷ tri tâm tri kỷ, ôn nhu nói: “Sanh Sanh cô nương, ngươi là sư
muội của Yến Ly, tức cũng là sư muội của ta, chúng ta đã là người một
nhà, nói người lạ quá xa cách a, nếu ngươi không thích Ất viên, vậy cứ
thoải mái chọn một trang viện trống nào khác trong phủ cũng được…” Nhưng hiện tại dưới chân ngươi là trang viện có chủ quyền rồi a!
Nàng khẽ co rúm người lại, rút tay ra, chạy đến sát bên cạnh Yến Ngũ.
Yến Ngũ thở dài, đành nói: “Thôi được, ta sẽ thu dọn lại gian phòng bên cạnh, đêm nay ngươi tạm ở lại đây, ngày mai tính sau.”
Ta vừa nghe hắn nói vậy nhất thời ngẩn người ra. Đúng vậy, ngay từ
đầu hắn đã đề nghị như thế, chẳng qua ta tưởng hắn khách sáo thôi…
Bạch Sanh Sanh tỏ vẻ đồng ý với cách sắp xếp này, nhưng ta thì có chút khó khăn khi phải chấp nhận.
Yến Ngũ xoay người nhìn ta, dìu ta vào phòng, nói khẽ với ta; “Hay là tối nay nàng đến chỗ Đường Tam nghỉ ngơi đi, ta sợ Sanh Sanh làm ồn đến nàng.”
Ta hai tay ôm ngực, lui liền ba bước ra sau, suýt chút nữa la to: ta nghẹt thở!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Yến Ngũ, ta lại… Thôi đi, thôi đi…
Ta là chủ một gia đình, lớn tuổi hơn so với nàng ta, phải bao dung
đại lượng, chỉ cần nàng ta không đòi dọn vào phòng của Yến Ngũ, ta cũng
không tính toán, quên đi…
Yến Ngũ dắt tay ta đến tủ quần áo, tìm một chiếc áo khoác dày phủ thêm cho ta, vò vò mái tóc dài của ta, cầm trâm cài lại.
Ta cúi đầu, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót – không ngờ lại bị
đuổi đi như vầy … Hay là ta mặt dày đòi ở lại? Nhưng nếu thế thì có khác nào tỏ vẻ ta không tin hắn? Hắn sẽ nghĩ là ta lòng dạ hẹp hòi …
Trong lòng buồn bực nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cảm giác tay của
Yến Ngũ dừng lại trên má ta một lát, sau đó nghiêng người hôn lên môi
ta, không phải hôn sâu, chỉ là chạm nhẹ một cách dịu dàng, an ủi, ấm áp. Lòng bàn tay vuốt ve gò má ta, Yến Ngũ ôn nhu nói: “Cám ơn nàng đến
thăm ta đêm nay.”
Trong nháy mắt ta được chữa hết bệnh …
Nghĩ lại, ta cũng giống như Đường Tam vậy, là một người rất dễ dụ.
Ta khẽ cong môi, cười nói: “Người một nhà, không cần khách khí.” Hôn
trả lại một cái, bổ sung: “Ta biết chàng áy náy đối với nàng ta, nếu
nàng ấy cứ dứt khoát không chịu tách khỏi trang viện của chàng, ở lại
Yến viên này cũng không sao, chẳng qua…” Ta nắm chặt lấy cổ áo của hắn,
lôi hắn đến sát bên người mình: “Không được cho nàng ta vào phòng của
chàng, phải biết, thanh danh nữ hài tử rất là quan trọng.” Chàng là nam
tử hán đã có thê tử, sinh là người của ta, chết là người của ta, muốn
đổi ăn máng khác cũng phải tìm cái máng nào tốt hơn so với ta!
Hắn khẽ thở dài, trong mắt mang chút ý cười: “Nàng cũng ghen vì ta sao?”
Thế là đột nhiên ta nhận ra, Yến Ngũ vẫn luôn xem nhẹ vị trí của hắn
trong lòng ta, cũng giống như ta đã từng có lúc nghĩ như vậy, hắn chẳng
phải kiểu ”không phải ta không yêu”, chỉ là đúng lúc gặp nhau, bị vận
mệnh trói buộc mà đến với nhau.
Mãi đến khi rời xa Yến viên, hai vai ta mới sụp xuống. Khó khăn lắm
ta và Yến Ngũ mới có một đêm tâm linh tương thông, thân thiết gần gũi
hiểu nhau như vậy, không biết qua ngày hôm sau, hắn có khôi phục lại
điệu bộ ngày thường, chỉnh ta, tổn thương ta, hãm hại ta – thật ra, vậy
cũng tốt, ta tình nguyện bị hắn trêu cợt, còn hơn là thấy hắn ủ dột,
không thoải mái.
Ta thật là có tinh thần quên mình vì người biết bao nhiêu a – thiếu chút nữa tự mình cảm động vì mình rồi…
Trong trạng thái xúc động, ta lau khóe mắt, đạp ánh trăng mà đi –
không đến Đường viên, ta đến Kiều viên, có chút chuyện nếu đêm nay không làm rõ, ta nhất định sẽ không ngủ được. Đồ yêu quái lẳng lơ hót bậy . . .
Kiều Tứ là một thanh niên tốt làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ đúng
giấc, ta đứng bên ngoài Kiều viên, đèn trong viện đều đã tắt, nhưng ta
vẫn đẩy cửa viện mà vào, đèn trong phòng hắn lập tức sáng lên – cho thấy chủ nhân có tính cảnh giác rất cao.
“Tứ nhi.” Ta gõ gõ cửa, cái gõ thứ ba liền rơi vào khoảng không – cửa mở.
Kiều Tứ khoác áo ngoài cúi đầu nhìn ta “Sao trễ thế này rồi mà còn đến đây?”
Ta vòng qua người hắn vào phòng, hắn đóng cửa lại đi theo sau, ta
chạy đến bên giường hắn như một làn khói – hơi ấm chưa tan, thật thoải
mái.
“Tứ nhi, chàng lại đây.” Ta vẫy vẫy tay gọi hắn, hắn khẽ nhíu mày, có chút mờ mịt, nhưng vẫn đến bên giường, ta nắm lấy tay hắn, nhắm mắt lại vừa sờ soạng vừa lẩm bẩm.
Kiều Tứ: “…”
”Tứ nhi.” Ta tựa vào lòng hắn, lười nhác mở miệng hỏi “Chàng cảm thấy tay ta ra sao? Cảm giác khi sờ thế nào?”
Mặc dù hắn không hiểu tại sao ta hỏi như vậy, nhưng trở ngược lại nắm lấy tay ta, cân nhắc một lát, đáp: “Mềm mại không xương.”
Ta bật cười, thật không hổ là đã trải qua sự khai sáng của sư phó, nếu hỏi ta, chỉ hai chữ “tay thịt” đã đủ mô tả chính xác rồi.
“Mặc Duy từng nói, tay nhỏ mà mềm là người sang quý, người sang quý
tức được nhiều người yêu thương, tay nhỏ mà dày là người giàu có, tài
vận cuồn cuộn. Xem tướng tay này, lão gia ta cả đời vô cùng vinh hoa phú quý, hết sức nở mày nở mặt.” Ta mở mắt ra, rung đùi đắc ý nói.
Khóe miệng Kiều Tứ run rẩy, đáy mắt hiện lên ý cười.”Tất nhiên là vậy rồi.”
“Nữ nhân bọn ta a, thông thường tương đối rất để ý đến dung mạo bề
ngoài, không những phải chăm sóc khuôn mặt mà còn cả bàn tay nữa. Sở dĩ
ta không thích múa đao lộng kiếm, là bởi vì sợ cọ sát làm tay chai đi.”
Vừa nói ta vừa nắm tay hắn, khoa tay múa chân giảng giải “Cũng như sư
phó của ta, tay của hắn vì quanh năm cầm bút, nên ngón trỏ và ngón giữa, còn ngón cái nữa, đều có vết chai do cầm bút. Đào Nhị chuyên dùng đao
kiếm vừa to vừa nặng, cho nên vùng da nơi hổ khẩu chai sạn nhiều. Tay
Đường Tam cực kỳ khéo léo, hơn phân nửa thời gian chỉ dùng để chế tạo
máy móc ám khí, vết chai không nhiều, nhưng vì sử dụng ám khí Phi Hoa
Trích Diệp, chủ yếu luyện lực đạo bàn tay phóng ra, nên vết chai ở giữa
ngón trỏ và ngón giữa nhiều hơn những chỗ khác một chút. Yến Ngũ chú
trọng bảo dưỡng chăm sóc còn hơn cả nữ nhân, công phu sử dụng là Tiểu
cầm nã thủ, vì vậy bàn tay cơ bản không có vết chai.” Ta ngừng lại một
lát, cuối cùng xoay xoay tay Kiều Tứ “Mà tay của chàng, không như bọn
họ, có khá nhiều những vết sẹo nhỏ li ti, vì thế thô ráp hơn, luyện
nhiều loại binh khí hỗn tạp không đồng nhất, chỉ từ vết chai trên bàn
tay sẽ không nhìn ra chàng am hiểu loại binh khí nào, nhưng hiển nhiên
là bất cứ loại binh khí dài hay ngắn, thậm chí là ám khí, chàng đều
biết…”
Kiều Tứ bị một tràng thuyết giảng về “tướng tay” của ta làm cho ngớ
ngẩn cả người, nhíu nhíu mày “Nàng nói rất có đạo lý, nhưng tại sao lại
đột nhiên nói về chuyện này?”
Ta thở dài, ngả người ra sau, hai tay gối sau ót, trầm tư nói: “Tứ
nhi, chàng thường có chút nghiên cứu đối với binh khí, có loại binh khí
nào sử lực khi trở bàn tay hay không?”
“Phản thủ sử lực?” Kiều Tứ khẽ giật mình “Tại sao hỏi như thế?”
Ta cong một cánh tay lên, bàn tay nắm lại thành quyền, hổ khẩu hướng
về bên trong, khoa tay múa chân hỏi “Chàng nói cho ta biết trước đã, có
loại binh khí nào sử như vậy hay không?”
Kiều Tứ trầm tư một lát, đáp: “Có, Phản Thủ Bán Nguyệt đao. Loại binh khí này chỉ dài bằng một phần ba thanh trường kiếm bình thường, móc lại như trăng lưỡi liềm, thường là song đao, trên giang hồ có rất ít người
biết dùng loại binh khí này, ta cũng chỉ được xem qua trong tranh vẽ
thôi.”
Ta giật mình “Rất hiếm thấy trong Võ lâm trung nguyên? Còn Mân Việt quốc thì sao?”
“Loại binh khí này vốn xuất xứ từ Mân Việt quốc.” Ánh mắt Kiều Tứ lộ vẻ kỳ quái “Nàng đã gặp qua?”
Ta cười ha hả “Hồi tối này chàng cũng đã gặp qua Bạch Sanh Sanh, có phát hiện điều gì kỳ lạ không?”
Kiều Tứ nhớ lại một hồi, đáp: “Ta không để ý lắm, nàng ta vẫn luôn trốn sau lưng Yến Ngũ.”