Trúc dần dần mở mắt, mọi vật cứ mờ mờ ảo ảo trước mắt nó, nó phải nhắm
mở mắt lắc đầu mấy lần thì mọi vật mới hiện rõ ra. Nó thấy miệng nó bịt
bịt lại, chân tay nó bị trói chặt cứng. Nó đang ở một nơi hoàn toàn xa
lạ…nó ngồi trên một chiếc đệm cũ trong một căn nhà lụp xụp ẩm thấp. Trúc hình dung lại sự việc xảy ra, nó dang đi mua đồ uống thì bị bịt miệng
và nó không biết gì nữa, vậy là nó đã bị bắt cóc…Tim nó đập thình thịch, nó cố gắng trấn tĩnh lại. “ Không sao đâu, Dung không thấy mình quay
lại nhất định sẽ đi tìm, không tìm thấy mình Dung sẽ gọi báo công an và
báo cho Hùng với Hoàng”
Trúc bắt đầu quan sát ngôi nhà nó đang ở,
nó không biết là nó bị bắt đi bao xa nữa, có lẽ là ở ngoại ô cũng nên.
Căn nhà này có một lối đi đằng trước và một lối đi đằng sau, trong nhà
ngoài chiếc đệm cũ kĩ này chỉ có một chiếc bàn và mấy cái ghế còn ngoài
ra chẳng có cái gì cả.
- Cô em đang quan sát để tìm cách thoát thân sao? – một tên bước vào nhìn Trúc cười nhăn nhở
- Uhm uhm uhm ………- Trúc nói không ra tiếng vì con nhỏ bị bịt miệng
- Ồ, anh quên mất, cô em bị bịt miệng thế này thì sao mà nói được, vậy
để anh tháo ra nhé, àh mà cô em đừng có mà la ở đây, chỗ này không ai
nghe thấy đâu – tên đó mở bịt miệng ra cho Trúc, nó lập tức gào lên
- Bớ người ta…bắt cóc…bớ người ta….có ai không
“BỐP” – tên kia thẳng tay tát Trúc một cái nảy lửa, con nhóc thấy sao bay đầy trời, miệng nó rớm máu
- Con ranh, tao đã nói là cấm mày kêu, nhẹ nhàng mày không ưa, mày thích ăn đòn mới chịu hả
- Đồ hèn, mày đánh một cô gái không có khả năng kháng cự như vậy mà mày cũng làm đc sao? Tao tự hỏi mày có phải đàn ông con trai không vậy? –
Trúc khinh khỉnh nhìn
- Con này khá lắm, đứa khác mà bị ăn đòn vậy
là khóc sướt mướt xin tha rồi, đằng này mày lại còn dám lớn giọng với
tao hả, mày khá lì lợm đấy – tên kia gầm gừ nhìn Trúc. Chuyện lì lợm mà
khen Trúc thi khỏi phải nói, con nhóc có một đặc tính khiến bất cứ đối
thủ nào của nó xưa này cũng thấy ớn đó là càng đánh nhau càng lì lợm đến phát sợ. Cho nên một cái tát này chả là cái gì với nó, tuy nhiên cái
khí chất của một thủ lãnh ngang tàng đang ngủ yên thì bị tên này đánh
thức, đối với nó bị một tên con trai tát vào mặt là một điều xỉ nhục to
lớn. Nó nhìn tên đó bằng ánh mắt sắc lạnh khiến thằng đó vô cùng khó
chịu…
- Đồ hèn, mày giỏi đánh người bị trói thế thôi sao? Cỡ như mày tao không thèm chấp nhé
- Con ranh này, mày lớn giọng nhỉ, mày có tin tao tát mày cái nữa không?
- Tin, cái dạng hèn hạ như mày chỉ giỏi đánh ngươi yếu thế thôi, chứ tao mà không bị trói xem mày làm gì nổi tao
- A, cái con này, để tao xem mày ba hoa bốc phét đến đâu, mày định dụ
tao cởi trói để mày chạy thoát hả, để tao xem sức mày đến đâu mà to mồm – Thằng đó tức khí đình cởi trói cho Trúc
- Dừng lại, thằng ngu!!
Mày bị con nhỏ đó khích tướng rồi, đồ đầu đất, cỡ 5 thằng mày chưa chắc
đã hạ đc con nhỏ này đâu mà mày tinh tướng – một thằng đeo mặt nạ đi vào
- Hả?? Đại ca có quá lời không thế, con nhóc này trông nó…
- Thằng ngu…trông nó thế thôi nhưng nó là cao thủ karate đó, mày cứ thử đụng đến nó xem nó cho mày đo đất ngay
- Thật sao đại ca, e ngu thật, tý nữa mắc lừa con nhỏ - thằng đó quay ra gườm gườm con nhỏ
Trúc xịu mặt thất vọng, tất cả cũng chỉ tại cái tên “đại ca” kia vào mà hỏng hết chuyện của nó. Nó nghe giọng của tên này rất quen mà không nhớ ở đâu. Bộ mặt hậm hực căm tức của nó hiện rõ làm tên đại ca kia khoái
chí lắm
- Thế nào cô em, khó chịu lắm hả, đừng hòng lừa được thằng này
- Mày nói chuyện mà không dám tháo mặt nạ ra ah, hèn như vậy thảo nào lũ đàn e mày cũng hèn như thế. – Trúc cười khẩy
Tên đại ca nghe Trúc chửi vào mặt nó như thế nó tức lắm, bằng chứng là
bàn tay nó nắm chặt lại, nếu mà bỏ mặt nạ ra thể nào cũng thấy khuôn mặt nó đang chuyển dần sang màu đỏ. Nó cố hít thở sau để trấn tĩnh lại
- Cô em đừng hòng khích tướng được tôi, ngoan ngoãn ngồi đó đi, không anh cho lũ đàn e xử cô em đó – tên đó lạnh lùng quay đi
- Ey, đứng lại, chưa nói chuyện xong mà, quay lai đi, mày muốn gì, Ey – Trúc với theo
- Bịt miệng nó lại không để nó la ầm ĩ như thế nữa – Cường vừa ra ngoài, nó rút cái mặt nạ ra hất đầu bảo thằng đàn em
Thằng đàn em đi vào lúc sau tiếng la hét của Trúc chỉ còn là tiếng “Uhm Uhm”. Con nhóc giãy dụa một hồi thì mệt lả, nó thiếp đi. Nó ngủ ngon
lành trên cái đệm. Cường thấy im ắng, nó liền đi vào kiểm tra, thấy con
nhóc ngủ ngon lành. Lần đầu tiên nó được chứng kiến bộ mặt thiên thần
của Trúc vì lần nào nó gặp Trúc là nó đều thấy Trúc trong bộ mặt sát thủ máu lạnh. Nó nhìn kĩ Trúc, con nhỏ xinh đó chứ, àh, không phải nói là
quá xinh, đúng là mĩ nhân, một vẻ đẹp tự nhiên không son phấn. Thực ra
nó đã thích con nhỏ từ hồi lần đầu tiên gặp, hồi đó nó thấy Trúc là một
đứa con gái không giống bất cứ lũ con gái õng ẹo nào vây xung quanh nó,
nhưng bị Trúc hạ gục và thua thê thảm là một nỗi nhục nhã lớn lao trong
cuộc đời của nó. Hiện giờ nó muốn Trúc phải trả giá về điều đó.
Nghĩ đến đó, Cường đứng dậy đi ra ngoài, nó không thể để tình cảm lấn át lý trí đc…Trúc là kẻ thù của nó. Cường mệt mỏi, nó ngả lưng xuống
giường ở phòng bên và ngủ thiếp đi.
…………………………………………� �…………………………………………� ��……………..
Cả đêm hôm qua Hoàng và Hùng chạy đôn chạy đáo hết chỗ nọ chỗ kia để
hỏi thăm tình hình,tụi nó phải nhờ đến Khang “sẹo” là một đại ca khét
tiếng có máu mặt trên giang hồ, Khang cũng là một tay ăn chơi có tiếng
nữa, dưới chướng của Khang có mấy trăm đàn em sẵn sàng đổ máu vì nó.
Khang có khuôn mặt đẹp trai đàn ông, hắn bị một vết sẹo ngang lưng do
trong một trận đánh nhau, hôm đó dù lưng đã ướt đẫm máu mà nó vẫn lì lợm lao ra quyết chiến với đối thủ. Tuy vậy ông Vương lại là người có ơn
với gia đình Khang, đúng lúc gia đình nó túng quẫn nhất, mẹ nó nằm viện
cần một số tiền lớn để phẫu thuật, bố nó chỉ là lái xe quèn cho ông
Vương, vậy mà ông Vương đã ra tay giúp đỡ gia đình nó tất nhiên số tiền
đó với ông chả là cái gì cả. Nhưng nó chịu ơn ông suốt đời và mong có
một ngày đền đáp
Khi Hoàng gọi điện thoại đề cập đến vấn đề này,
Khang rất hào hứng nhiệt tình muốn giúp ân nhân của mình. Khang đã huy
động tất cả số đàn em của nó để tìm tung tích của Trúc. Mặt khác Hoàng
đề cập vấn đề này với bố nó, lập tức ông Vương bắt tay vào ngay việc tìm cô con dâu tương lai của mình. Ông thấy mừng vì Hoàng đã chịu nói
chuyện với ông, Trúc có lẽ là người cực kì quan trọng với Hoàng mới
khiến nó chịu mở lời nhờ ông giúp đỡ, chính vì điều đó càng khiến ông
muốn nhanh chóng tìm bằng đc Trúc
…………………………………………� �……………………………………
2 ngày trôi qua, Trúc nhất định không chịu ăn, uống gì hết…Việc truy
tìm Trúc cũng lọt vào tai Cường, nó bắt đầu lo lắng. Nó lấy máy điện
thoại gọi cho Minh Hồng
- Cô tính thế nào đây, tôi đã giữ con nhóc này 2 ngày rồi đó – Cường nói như quát vào điện thoại
-
- Cô làm gì làm nhanh lên, tôi nghe nói tụi thằng Hoàng đã cho người đi tìm con nhóc rồi đó
-
- Không, tôi ít gặp nó, mỗi lần gặp nó là tôi phải đeo mặt nạ, nhưng tôi sợ nó sẽ nhận ra giọng tôi
-
…………………………………………� �…………………………………….
2 ngày trôi qua, Hoàng gần như phát điên lên, nó không ăn không ngủ,
mặt mũi hốc hác, trông nó rõ là tiều tụy, lúc nào nó cũng túc trực bên
nhà Khang “sẹo”. Khang “sẹo” nhìn bộ dạng của nó như vậy thì cũng lo
lắng không kém. Nó quí Hoàng như em trai nó vậy
- Hoàng àh, em nên
nghỉ ngơi chút đi, có thông tin gì anh sẽ báo lại ngay mà, mấy ngày hôm
nay anh đã huy động hết bọn đàn em tìm tung tích của cô bé đó rồi. Có
tin gì anh sẽ báo lại cho em ngay mà
- Em cảm ơn anh, nhưng em không mệt, cứ nghĩ đến cảnh Trúc bị tụi bắt cóc nó hành hạ em không chịu nổi – Hoàng vò đầu bứt tóc
- Em yên tâm đi, tụi nó sẽ không dám làm gì Trúc đâu, nó chỉ dùng Trúc
làm vật uy hiếp em thôi. Thế tụi nó đã ra yêu cầu gì với em chưa?
- Chưa, thế em mới đau đầu anh àh, em…
Hoàng đang nói chuyện thì có tiếng chuông tin nhắn reo lên, nó vội vã mở ra
“ Chắc mày lo lắng lắm phải không, báo cho mày một tin mừng, con nhóc
vẫn khỏe mạnh, tuy nhiên nêu mày muốn con nhóc khỏe mạnh trở về thì tùy
thuộc thái độ của mày”
“Mày muốn gì?” – Hoàng nhắn tin lại ngay
“Tao cần tập đoàn Vương Hoàng rút toàn bộ cổ phần đang đầu tư khỏi tập đoàn Hùng Long vậy thôi”
“ Được, nhưng cho tao nói chuyện với Trúc, tao cần biết cô ý có bình yên không?”
Đầu bên kia không trả lời mà gửi cho Hoàng một tấm ảnh của Trúc, trong
hình là ảnh Trúc đang bị trói cả 2 chân 3 tay, miệng bị dán băng dính…
Hoàng nhìn thấy bức hình đó nó choáng váng, Trúc của nó mà ai dám đối xử ra nông nỗi này, chắc con nhỏ đau đớn lắm. Hoàng tức muốn phát điên
lên, nó đập phá lung tung, Khang thấy vậy phải lao vào can ngăn
- Hoàng, dừng lại, bình tĩnh, mày phải bình tĩnh, mày có điên không, đập phá như vậy giải quyết vấn đề gì – Khang quát lên
- Nhưng em phải làm sao đây, anh nhìn xem tụi nó hành hạ Trúc đến mức này
- Em hãy gọi điện thoại cho bố đi để xem ông có ý kiến gì
Hoàng thấy vậy nó gọi ngay cho ông Vương, mấy ngày hôm nay ông Vương
cũng mất ăn mất ngủ vì vụ này, ông đã huy động khá nhiều lực lượng để
tìm ra được cô con dâu của mình. Thấy Hoàng gọi đến ông mừng rỡ bắt máy
- Bố đây, Hoàng hả con
- Vâng, con chào bố, con gọi điện thoại để hỏi bố một việc, bọn bắt cóc đã nhắn tin cho con yêu cầu là bố phải rút toàn bộ cổ phần đầu tư chung với Hùng Long ra thì mới trả Trúc về, liệu bố có thể…
- Bọn nó yêu cầu vậy ư? – ông Vương ngạc nhiên
- Vâng, tụi nó yêu cầu như thế
- Nếu ta làm như thế bên Hùng Long sẽ tổn thất rất lớn, hơn nữa tập
đoàn ta cũng tổn thất nhiều không kém đó con – ông Vương nói
- Con
biết, ý con là bố hãy thương lượng với ông Trần chuyện này, tức là chỉ
tung tin là bố rút vốn thôi, khi nào bọn chúng thả Trúc ra thì bố hãy
cải chính lại việc này
- Đây là chuyện làm ăn kinh tế mà con làm
như trò đùa vậy, chuyện này liên quan đến hàng trăm hàng nghìn người lao động và bao nhiêu tiền con biết không, còn uy tín của ta và ông Trần
nữa
- Thôi, con hiểu rồi, vậy là bố không muốn giúp con phải không? – Hoàng cáu
- Không phải là ta không muốn giúp nhưng việc này phải làm theo cách
nào hợp lý nhất, ta sẽ cố gắng, ta sẽ thử liên lạc với ông Trần
- Vậy con cảm ơn bố, con chào bố - Hoàng mừng rỡ