Sau khi cúp máy, ông Vương bắt đầu suy nghĩ, đối với con người từng trải bôn ba trong cuộc sống như ông thì chuyện này rất dễ suy đoán. Người
muốn rút vốn ra khỏi tập đoàn Hùng Long chắc hẳn đó là kẻ thù của tập
đoàn đó, thậm chí nó muốn một tên trúng 2 đích vì qua việc này tập đoàn
Vương Hoàng cũng tổn thất khá nhiều. Thứ 2 nó biết rõ mối quan hệ của
Trúc và Hoàng cho nên mới dám ra yêu cầu như vậy. Ông lấy điện thoai bấm số
- Alo, quản lý Bách phải không, tôi cần anh điều tra một số chuyện….
Nói chuyện xong với quản lý Bách ông gọi điện thoại cho ông Trần thương lượng một số việc. Ông Trần vẫn giận việc ông Vương hớt tay trên cô con dâu của mình nên khó chịu việc này lắm, ông còn tưởng ông Vương định
trả thù việc đó nhưng sau ông Vương đã thuyết phục được ông Trần.
Ngay ngày hôm sau, tin tập đoàn Vương Hoàng rút toàn bộ vốn đầu tư vào
tập đoàn Hùng Long gây xôn xao dư luận. Minh Hồng đắc chí lắm, nó đã trả đc mối thù cho gia đình nó, cả Hoàng cũng phải vạ lây, như vậy một mũi
tên trúng 2 đích…Nó sung sướng tận hưởng chiến thắng của nó. Tuy vậy như thế vẫn là chưa đủ, nó còn phải cho cái con kia một trận, chính Trúc
mới là nguyên nhân gây ra đau khổ cho nó . Nghĩ vậy Minh Hồng phóng xe
tới chỗ của Cường. Nó vừa nhìn thấy Trúc nó đã giận sôi gan lên. Trước
đây nó cũng muốn lao vào mà đánh mà chửi mà cắn xé Trúc nhưng nó không
dám vì nó biết nếu nó làm thế thì người thua chỉ có nó mà thôi. Nhưng
nay đã khác rồi, Trúc ở trước mặt nó, bị trói 2 tay 2 chân nó tha hồ làm gì nó muốn
Minh Hồng tiến tới trước mặt Trúc, nó đã đeo mặt nạ, cô thay đổi giọng nói
- Con dâu của tập đoàn Vương Hoàng đây ư, trông mày thật thảm hại quá
Trúc mệt mỏi nhìn lên, giọng con gái, giọng này tuy đã cố nói khác đi
nhưng nó vẫn nhận ra đó là Minh Hồng bởi cái dáng người, cái mùi nước
hoa đặc trưng của cô ta
- Là cô sao? Cô định làm gì tôi chứ? – Nó khẽ nhéch mép cười
- Mày nhận ra tao rồi sao? – Minh Hồng lúng túng
- Sao lại không, làm ơn lần sau muốn người khác không nhận ra mình thì cô nên xịt nước hoa ít một chút – Trúc khịt khịt mũi
- Mày…- Minh Hồng vừa lo vừa tức -mày đừng hòng giả vờ lừa tao, tao
ghét cái bộ mặt kênh kiệu không coi ai ra gì của mày lắm rồi – Minh Hồng hét lên
- Cô thật là thảm hại, cô ra đến nông nỗi này rồi sao? Tốt nhất cô nên thả tôi ra, bây giờ vẫn còn kịp tôi sẽ nể tình bạn cũ mà
coi như không truy cứu gì hết – Trúc nhìn Minh Hồng với ánh mắt thương
hại
- Mày im đi, mày không được phép nói năng với tao như thế, đồ
rẻ rách – Minh Hồng quát lên và tát vào mặt Trúc. Cái tát mạnh đến nỗi
má Trúc hằn lên rõ vết tay của Minh Hồng
- Tôi đã nói hết nước rồi mà cô không nghe, đừng lún sâu vào vũng bùn nữa kẻo hối hận không kịp
- Im ngay – Minh Hồng quát lên, nó lao vào đánh đấm, túm tóc Trúc, lúc
này Trúc bị trói tay chân nên không thể làm gì được Minh Hồng, nó đành
ngồi im chịu trận, Minh Hồng gào thét điên loạn vừa đánh Trúc tới tập,
người Trúc đầy vết cào cấu, tím bầm rớm máu. Cường thấy vậy lao vào đẩy
Minh Hồng ra
- Cô điên àh, cô làm cái gì thế, cô định giết người hả?
- Anh mặc tôi, tôi phải cho con này một trận mới hả dạ
- Cô dừng ngay, tôi không muốn dính líu tới án mạng đâu, cô đã đạt được mục đích thì đưa tiền đâ và xéo đi. – Cường đanh giọng lại
- Anh đừng nói với tôi là anh cũng bắt đầu thích con nhỏ này rồi đó
- Im đi, đó không phải là việc của cô, đưa tiền đây, mai tôi sẽ trả lại cô ta
Minh Hồng đưa tiền cho Cường, nó bỏ đi mà trong lòng vẫn hậm hực vì
chưa cho Trúc một trận hả lòng hả dạ. Nhưng dù sao nó cũng đã đạt được
mục đích của mình, nó lên xe bỏ đi.
Cường đi lại phía Trúc, con nhỏ đau quá không cựa đc, áo của nó bị xé rách toang đến cổ, Cường lấy
khăn lau máu rớm trên miệng Trúc, con nhỏ uất ức quay mặt đi, Cường lấy
chăn đắp lên người cho con nhóc và bỏ đi. Ngày mai nó sẽ phải trả con
nhóc này lại cho Hoàng. Nó không muốn vậy chút nào…
…………………………………………� �…………………………………………
Ông Vương sau khi điều tra xem các đối thủ có thể có thù oán với tập
đoàn Hùng Long thì thấy có khá nhiều mối quan tâm, đặc biệt gia đình nhà Minh Hồng, từ sau khi bị rút vốn thì gia đình nó gần như phá sản. Minh
Hồng lại thù Trúc, Long, Hoàng vô cùng…ông cho người theo dõi cả gia
đình Minh Hồng thì thấy con nhỏ đó là khả nghi nhất. Ông đã điều tra ra
là đúng, ông sẽ giải cứu Trúc, Hoàng sẽ rất vui…
Cùng lúc đó, tụi
đàn em của Khang “sẹo” cũng đã điều tra ra được tung tích của Cường, tụi nó xác nhận là Cường có giấu một người trong cái nhà cũ ở ven ngoại ô.
Hoàng mừng như bắt được vàng…Tụi nó lập kế hoạch tối hôm đó sẽ cứu Trúc
…………………………………………� �…………………………………………� ��..
Tối hôm đó, Cường mang vào cho Trúc một bát cháo nóng, con nhóc bị đánh ê ẩm cả người, nó không muốn ăn, nó nhìn Cường bằng ánh mắt khinh bỉ và phẫn uất
- Ăn đi – Cường ra lệnh
- Tôi không ăn – Trúc bướng bỉnh
- Cô muốn chết hả? Ăn ngay !!
- Không !
Cường tức giận, từ xưa đến giờ chưa bao giờ nó phải hạ mình năn nỉ một
đứa con gái ăn thế này, nó giữ chặt vai Trúc xúc thìa cháo đưa vào mồm
Trúc, con nhỏ liền lấy đầu húc vào đầu Cường làm thằng nhóc đau điếng
- Cô muốn chết phải không? – Cường hất bát cháo ra một bên và ấn Trúc
nắm xuống giường, Trúc dãy dụa nhưng vô ích, Cường đã ghì chặt nó xuống, mặt thằng nhóc cúi xuống sát mặt nó, nó cảm nhận được hơi thở của Cường đang phả vào mặt nó, hình như tên này vừa uống rượu xong… Cường tháo
chiếc mặt nạ của nó ra. Trúc hoảng sợ thật sự, chưa bao giờ nó thấy bất
lực như lúc này, nó khóc, nước mắt lăn dài... “Hoàng ơi, anh ở đâu, mau
đến cứu em, em sợ lắm”
- Cô gọi thằng Hoàng hả, nó không có ở đây
đâu, cô đừng hòng – Cường tức giận, mặt nó đỏ gay gắt… rượu đã làm lu mờ tâm chí nó, nó vuốt má Trúc, nó định hôn Trúc
- Không, buông ra, Hoàng ơi, cứu em, anh ở đâu, cứu em với… - Trúc hét lên
Hoàng ở đâu xuất hiện, nó đấm một cú như trời giáng vào mặt Cường,
Cường ngã văng ra, Hoàng còn lao tới tặng cho Cường thêm vài cú đấm nữa. Nố lao về phía Trúc, con nhỏ lúc này đang run lên vì sợ hãi, nước mắt
nó đã nhạt nhòa, mặt nó và người đầy vết bầm tím…Hoàng xót xa vô cùng,
nó vội cởi trói và ôm lấy Trúc vỗ về
- Đừng sợ, có anh đây, anh ở đây rồi, đừng sợ gì cả
Trúc thấy Hoàng thì mừng rỡ nó ôm lấy Hoàng khóc nức nở, nó khóc như
chưa bao giờ được khóc vậy. Ngoài kia lũ đàn em của Cường bị đàn em của
Khang đập cho một trận tơi bời, tuy nhiên có 3 thằng thoát chạy vào nhà
thì thấy Hoàng, nó định lao vào đánh Hoàng thì lại có một toán người mặc toàn đồ đen lao vào, chỉ với vài động tác nhanh gọn thôi tụi nó đã bị
hạ gục, đó chính là người của ông Vương cử đến…
- Cậu Hoàng, xin lỗi cậu chúng tôi đến muộn – Người đàn ông mặc áo đen đó cúi đầu
- Tôi không sao, xử hết lũ này cho tôi đi – Hoàng bực bội nhìn về phía tụi nó
- Dạ cậu
Hoàng nhấc bổng Trúc lên, con nhỏ gần như kiệt sức sau 3 ngày không ăn không uống, lại thêm bị Minh Hồng đánh đập.
- Bỏ em xuống, làm vậy kì chết, em tự đi được mà – Trúc đỏ mặt
- Yên nào, trông em như thế này mà kêu đi được hả, ngồi yên đi – Hoàng
bế Trúc trong vòng tay rắn chác của mình đi ra phía cửa