Một ngày mới lại bắt đầu, bình minh lên mang đến cho ta sự ấm áp và yên bình diệu kì, ánh nắng lan tỏa khắp một vùng trời sáng rực, xóa tan đi mọi âu lo, phiền não của nhân thế.
Ngọc Vy nhún vai, hít thở thật sâu, đều đặn.
-Ngày đi làm đầu tiên.-Cô nắm tay làm động tác tự cỗ vũ.-Cố lên!
Sau khi bước vào cửa công ty, cô bất giác sững người trước hành động quá đỗi lịch sự của mọi người.
-Chào cô Vương.
-Chào cô Vương.
-...
Ai nấy đi ngang thấy cô đều kính cẩn cúi chào, mỉm cười niềm nở. Hành động kì lạ của mọi người làm cô cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Cô ngại ngùng ôm chiếc túi đứng ngơ ngác giữa đại sảnh.
Vài phút sau, vị trưởng phòng nữ tính hôm nọ tiến đến gần, nở nụ cười tươi như hoa.
-Cô Vương, xin mời đi theo tôi.
-Dạ.-Đến lúc này cô mới hoàn hồn, ngoan ngoãn đi theo.
Ngày đầu tiên đi làm coi như khá suôn sẻ, cô chỉ là sinh viên nhỏ nhoi nên tất nhiên chỉ được giao cho công việc đánh máy, sắp xếp tài liệu là chính.
-Cô Vương, chúng tôi đi ăn trưa đây! Cô có muốn đi cùng không?-Các nhân viên nữ mỉm cười thân thiện, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cô đang chăm chú dán mắt vào màn hình vi tính bất ngờ bị tiếng gọi Cô Vương làm cho giật mình, tươi cười nhìn đối phương.
-Dạ, các chị cứ đi trước đi! Em vẫn còn một số tài liệu chưa nhập xong.
-Vậy được, các chị đi trước nhé! Công việc còn dài, từ từ làm, nhớ ăn uống đầy đủ kẻo bệnh đấy!
-Dạ.-Cô cúi đầu, lễ phép đáp.
Một lúc sau cả văn phòng bỗng chốc im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng quạt máy cứ vì vèo vang lên. Ngọc Vy ngã lưng tựa vào ghế, vươn vai nhìn lên chiếc đồng hồ cổ điển treo trên tường.
-A, thì ra trễ vậy rồi, hèn chi cả văn phòng vắng lặng hẳn.
Cô đứng dậy gấp gọn gàng đống tài liệu sang một góc bàn, lòng chợt băn khoăn nghĩ ngợi lung tung.
Công ty này cái gì cũng tốt, nhưng có điều nhân viên ở đây...thật sự thân thiện đến đáng ngờ.
Mới ngày đầu đi làm, bước vào cửa, cô nhân viên lễ tân hôm nào còn nhìn cô khinh miệt nay lại lễ phép cúi chào, điều kì lạ là cấp trên lại có phần kiên dè nên không dám giao cho cô công việc nặng nhọc.
Đồng nghiệp trong phòng càng khó hiểu hơn, sao cô cảm thấy họ đang cố lấy lòng mình, cô chỉ là nhân viên thấp cổ bé họng, có gì đáng để nịnh đâu chứ?
Chẳng lẽ có liên quan đến vị phó tổng kia? Nếu thật như vậy chẳng phải họ đã hiểu lầm sao?
Ột..Ột...
Không đợi cô nghĩ ngợi nhiều, chiếc bụng phản chủ đã đánh trống inh ỏi, Ngọc Vy nhanh chân mua bánh mì ghé vào quán nước đối diện công ty.
Trời bỗng chốc chuyển đen, những giọt mưa cứ tí tách rơi, mỗi lúc một lớn. Thành phố X, nơi có những cơn mưa rào vội vã, y như sự tất bật của con người nơi đây.
May mà cô nhanh chân không thì ướt như chuột lột rồi!
Cô nhấp ly cà phê nóng hổi trên tay, xoa xoa lấy hơi ấm, thả hồn nhìn xa xăm qua khung kính, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh một cô bé cấp ba đang lúng túng nép mình dưới mái hiên. Quần áo cô bé lấm lem nước, dường như đang do dự có nên bước đi hay không.
Trông cô bé cô bé ấy thật tội nghiệp!
Nhớ lại thời cấp ba, cô cũng từng nhiều lần bị phạt vì đến muộn. Nhưng ít ra trong những lần trời mưa trời gió, vẫn còn một chàng trai sẵn sàng che ô sánh bước cùng cô. Giờ đây có lẽ chỉ còn mình cô bước đi...
Trong lòng cô liên tục gợn lên những làn sóng lăn tăn, mắt hơi cay cay, một cảm giác thiếu thốn, trống trải lại chợt ùa về.
Có lẽ đã đến lúc cô học cách tự đi!
Nghĩ đoạn cô xách túi, bước ra ngoài.
-Em ơi!
-Dạ.-Cô bé nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, khuôn mặt lấm lem nước.-Có chuyện gì vậy chị?
-Em đang vội đến trường phải không?
Cô bé lễ phép gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn những giọt mưa cứ tí tách rơi.
-Em đợi chị một chút.-cô lục lọi một lúc rồi lôi trong túi ra một chiếc áo mưa cá nhân.-Này! Em cầm lấy, đi học đi kẻo muộn.
Cô bé ngần ngại nhận lấy chiếc áo mưa, nhìn cô đầy lo lắng.
-Còn chị thì sao?
-Không sao đâu, công ty chị ở đối diện, đợi một lúc hết mưa chị về.-Cô xua xua tay giục.- Thôi đi đi! Muộn rồi đấy!
-Dạ, em cảm ơn chị. Nhưng làm thế nào để em trả lại chị ạ?
-Không cần đâu chỉ là chiếc áo mưa cá nhân thôi mà.
-Dạ, em cảm ơn chị.
Cô bé mừng rỡ nhận lấy chiếc áo mưa, lúng túng, lay hoay mặc lên mình, kéo bên trái, bên phải đều vướn chiếc ba lô cồng kềng đằng sau.
-Để chị giúp em.
Nghe thế cô bé ngoan ngoãn đứng ngay ngắn để cô từ tốn chỉnh lại chiếc áo mưa, phủi lại cho thẳng tấp.
-Em cảm ơn chị rất nhiều, em xin phép đi trước ạ.
-Ừ, đi cẩn thận nhé!-Cô vẫy tay tạm biệt.
Tùng...Tùng...Tùng!
Tiếng trống trường từ xa vang lên, cô bé vội vàng cúi chào tạm biệt cô rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Ngọc Vy quay lại chỗ ngồi, ánh mắt lóe lên một tia hạnh phúc, cười ngây ngô một mình, dường như việc tốt ấy đã giúp cô che lấp đi được những trống trải trong lòng. Bấy lâu nay cô không ngờ giúp người khác lại mang đến một cảm giác vui vẻ đến như vậy.
Đôi lúc giữa đời người tấp nập, cần lắm những điều nhỏ nhoi, ấm áp để xua đi cái lạnh lẽo.
-Ắt xì! Haizz...Ngoài trời mưa vẫn không thôi!-Cô ngước lên nhìn trời, thở dài ngao ngán.-Dù sao công ty cũng chỉ ở đối diện, chắc không ướt mấy đâu.
Bàn bên cạnh một chàng trai lịch lãng, trang nhã đang bắt chéo chân, ung dung ngã lưng trên ghế sô pha, ánh mắt điềm tĩnh quan sát cô từ lúc mới bước vào đến giờ, khóe môi khẽ cong lên.
-Cô gái ngốc này, chỉ biết lo cho người khác, bản thân mình thì không lo.
Một lúc sau chàng trai rời khỏi đó, vẫn không quên ngoảnh lại nhìn cô một lần nữa.
1:30
-A, Trễ giờ rồi!
Cô lật đật xách túi dầm mưa chạy về công ty, lấy tay phủi khô những giọt nước lăn tăn trên áo.
Vừa bước vào cô đã thoáng nghe những âm thanh xôn xao trong văn phòng.
-Phó tổng.
-A, có phải phó tổng vừa xuất hiện ở văn phòng chúng ta không?
-Anh ấy thật soái quá đi!
-Hôm nay văn phòng chúng ta thật là có diễm phúc!
Cả văn phòng đang ồn ào náo nhiệt bàn tán gì đó đột nhiên im thin thít khi cô xuất hiện. Mọi người ai nấy đều quay về vị trí của mình, giả vờ chăm chú làm việc.
Thấy vậy, cô cũng quay về bàn, không màng không hỏi. Cô bày những hồ sơ cần nhập ra trước mặt, cánh tay vụng về làm rơi một hộp gì đó.
-Trà giải cảm ư? Rốt cuộc là ai đã để nó ở đây?-Cô gãi đầu, quay sang hỏi chị đồng nghiệp kế bên.-Chị ơi! Cái này có phải của chị không?
-Không phải của chị đâu.
-Thế chị cho em hỏi, chị có biết ai đặt nó lên bàn làm việc của em không ạ?-Cô chớp chớp mắt trông chờ.
Chị đồng nghiệp bỗng kéo cô lại, âm giọng hạ thấp đến mức chỉ vừa đủ để hai người nghe.
-Còn ai vào đây nữa. Nói cho chị nghe đi, chị hứa sẽ giữ bí mật.
-Dạ, chuyện gì cơ?-Cô ngơ ngác hỏi lại.
-Rốt cuộc em và phó tổng có phải quan hệ đó không?
Xẹc! Một tia sét đánh ngang tai khiến cô chết điếng, cả người truyền lên một mùi khét nồng nặc, tan rã.
Trời đất bỗng chốc tối sầm, quay cuồng. Cô há hốc mồm, thất thần mất mấy phút rồi rùng mình quay về thực tại, nở ra nụ cười rất khó coi.
Thấy vậy, chị đồng nghiệp cũng không dám hỏi tiếp, vội vỗ vai cô trấn an rồi quay về chỗ.
Ngọc Vy quan sát xung quanh, tâm trạng vui vẻ ban nãy giờ đây trở nên căng thẳng lạ lùng, dường như không khí trong phòng đã bị rút cạn, mỗi hơi thở đều trở nên rất ngộp ngạt.
Trong đầu cô giờ đây chỉ toàn hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, lòng rối bời, không còn tâm trí nào để tập trung vào công việc nữa.
Phó tổng? Quan hệ đó?
Thảo nào mọi người lại hành động như vậy.
Rốt cuộc vị phó tổng cao cao tại thượng ấy là ai?
Trời ơi! Ai đó có thể nói cho cô biết chuyện gì đang diễn ra không?