Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 44: Chương 44: Ân oán trước đây




Thời điểm hắn buông cô ra trong mắt tất cả đều là tình cảm không hề che dấu.Cô thở hổn hển trong mắt hàm chứa nước mắt giơ tay lên liền muốn cho hắn một cái tát, hắn không có tránh né chỉ tựa tại nơi đó nheo mắt nhìn cô, “Chiều nay ba em sẽ được thả!”

Chỉ nhàn nhạt một câu nói,liền thành công làm cho bàn tay vung lên cao dừng giữa không trung,cô tại sao quên,chuyện cha cô đến bây giờ còn chưa có giải quyết, Cô cắn chặt môi nhìn cái người hoàn mỹ trước mặt thỉnh thoảng dịu dàng rồi lại thỉnh thoảng như ác ma,chậm rãi buông tay xuống.

Tay phải cô vừa để xuống một cái chớp mắt kia,tay trái bỗng dưng bị một đôi bàn tay to có lực nắm lên,nhân lúc cô chưa kịp phản ứng chiếc nhẫn kim cương kia đã không còn bị cự tuyệt tiến quân thần tốc vào ngón áp út mảnh khảnh của cô.

Cô chợt phát hiện,ở nơi này yêu hay không yêu giống như ván bạc,cô phản kháng càng kịch liệt,cuối cùng hắn sẽ giam cầm cô lại càng sâu, nếu như cô thông minh nên biết điều một chút không nên phản kháng hắn,nếu không đến cuối cùng lỗ lả chính là cô.

Hắn buông tay cô ra phát động cơ xe, “Hôm nay em quá mệt mỏi,anh đưa ngươi trở về nghỉ ngơi, chờ anh xử lý xong chuyện bên này, chúng ta cùng nhau trở về thành phố N!”

Hứa Lưu Liễm nhìn gương mặt nghiêng sắc sảo há miệng cuối cùng không nói gì,chỉ nhắm hai mắt vô lực tựa vào trên ghế,cô vốn muốn hỏi hắn tại sao muốn cùng nhau trở về thành phố N, sau lại lại nghĩ tới hắn không phải nói hắn ba năm qua vẫn đều ở đây ư, nói vậy thành phố N cũng là một phần đất đai của hắn sao.

Hắn đưa cô về nhà sau không nói gì rồi rời đi,cô quả thật cũng rất buồn, dùng hết sức toàn thân tranh đấu với hắn một trận,cô đã kiệt sức, trở về nghỉ ngơi một lúc sau cô định đến bệnh viện.

Sau khi ra cửa cô bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì lại vội chạy thẳng tới Hứa gia,buồn rầu trên mặt Phương Tuệ đã tản đi,thấy cô tới vừa tới bà liền khôi phục thái độ ôn hòa,nhàn nhạt ném cho cô một câu, “Tới à!”

Liền xoay người tính toán lên lầu. “Dì Phương!”

Hứa Lưu Liễm bình tĩnh ở sau lưng bà gọi lại bà, “Tại sao nói với mẹ cháu như vậy? Tối hôm qua chuyện ba cháu ngồi tù chỉ có cháu và dì Phương biết?Ba cháu rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy,dì tại sao còn muốn bức tử mẹ cháu? Dì biết rõ thân thể của mẹ cháu căn bản chịu không được đả kích lớn như vậy!”

Thân hình Phương Tuệ lay động một chút xoay người lại,trong vẻ mặt thống khổ rồi lại mang theo chút ít tàn nhẫn làm cho người ta căm ghét ,

“Là tôi nói cho bà ta biết thì thế nào? Bà ấy chết mắt hắn có thể nhìn tôi một chút,qua nhiều năm như vậy vẫn sống trong bóng bà ta,bảo tôi làm sao có thể cam tâm!”

Hứa Lưu Liễm nhịn nhiều lần mới trấn định mở miệng,

“Dì Phương,dì nghĩ quá nhiều rồi,những năm này mẹ cháu và cha cơ hồ không có liên lạc, huống chi bà cũng không muốn phá hư gia đình của dì,mẹ cháu nghĩ nhiều như vậy ,dì tại sao không thể bỏ qua cho mẹ cháu!”

Phương Tuệ hừ lạnh một tiếng nói với cô bằng giọng chất vấn, “Chuyện ba cô là Lục Chu Việt nhúng tay phải không “

Lưu Liễm đáy lòng đã thất kinh đang muốn tìm lý do thích hợp qua loa chuyện này,đã nghe Phương Tuệ tiếp tục nói,

“Tối hôm qua có người gặp cô ở chung một chỗ với hắn,cả Ôn Thành này có ai dám động Lục Phương Đình? Ngoại trừ đứa con trai kia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.