Phương Tuệ nói tới
đây khinh thường nhìn cô một cái,theo bà thấy Lục Chu Việt điều kiện ưu
tú,chắc chắn do con bé này mặt dày quấn Lục Chu Việt, “Cô đừng trách tôi không có nhắc nhở cô,cô muốn ở cùng Lục Chu Việt ba cô căn bản quan căn quản không được,A đúng rồi,Lục Phương Đình thì càng không cần phải
nói!”
Hứa Lưu Liễm mặt thoáng cái trắng bệch,cảm thấy chiếc nhẫn trên ngón tay trái cháy sạch tay cô ,mới vừa rồi lúc đi ra cô đã tháo
xuống.
Cô tại sao lại quên,bố và Lục Phương Đình cha con đối đầu
rồi sao? Hắn không phải buộc cô gả cho hắn,chẳng lẽ Lục Phương Đình sẽ
không phản đối? Hay hoặc là nói, hắn căn bản là không có nói chuyện này
với Lục Phương Đình? Quan hệ giữa hắn và Lục Phương Đình không tốt
chuyện này cô cũng có nghe thấy.
Nhưng bất kể như thế nào, thử
nghĩ xem quan hệ bố và Lục Phương Đình,lại nghĩ xem quan hệ giữa cô và
hắn lúc này,cô đã cảm thấy ngực giống như có một tảng đá lớn đè lên,nặng nề và đớn,cô không nên gả không nên gả,bố biết rồi nhất định sẽ bị
thương thấu tim, gả ai cũng không thể gả cho con trai đối thủ,như vậy
bảo bố sau này như thế nào đối mặt Lục Phương Đình?
Cô không hiểu nổi thời điểm buổi sáng đối mặt với hắn tại sao một chút cũng không
nghĩ tới dùng lý do này cự tuyệt, chẳng qua sau đó cô lại đồng ý, cho
dù cô muốn nói với hắn thì thế nào, hắn không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua .
Bất quá cô vẫn cố gắng khống chế tâm tình mình, không
để cho mình ở trước mặt Phương Tuệ lộ ra những thứ gì,cô nhìn thấy
Phương Tuệ không lên tiếng nói, “Chuyện của tôi không cần phiền dì,
chẳng qua dì Phương này,cháu hôm nay tới là có chuyện muốn thanh minh
với dì một chút .”
Phương Tuệ ôm cánh tay đứng ở đằng kia khiêu
khích nhìn cô,giọng nói cô sắc bén mở miệng, “Cháu hiện tại gọi dì một
tiếng dì Phương, là bởi vì dì và vợ bố cháu, là bởi vì mẹ cháu dạy cháu
phải tôn trọng trưởng bối!”
Cô hài lòng nhìn thấy sắc mặt Phương
Tuệ dần dần khó nhìn lên ,”Mẹ cháu hiện tại ở bệnh viện tiếp nhận trị
liệu,bác sĩ nói nếu như không bị lời kích thích sẽ không xảy ra chuyện
gì, nếu như mẹ cháu sau này có gì ngoài ý muốn,cháu nhất định sẽ không
bỏ qua dì!”
Phương Tuệ không thích mẹ cô,cô đã nhìn trong mắt,
mấy năm trước bà ta còn đến nhà cô ầm ĩ,nhưng Liên Tố không cho cô đáp
trả Phương Tuệ, lần này cô cũng là không nhịn được mới nói những lời
này.
“Hứa Lưu Liễm,cô dám làm càn!”
Phương tuệ cũng không
nén được giận hổn hển rống về phía cô,Hứa Lưu Liễm nhàn nhạt cáo biệt
với bà, “Dì Phương,không quấy rầy dì nghỉ ngơi,cháu đi trước, chiều nhớ
này nhớ đi đón bố!”
Phương Tuệ đứng nơi đó nhìn cô xoay người đi
bóng lưng mảnh mai, đưa tay đè lại ngực ngụm lớn thở hổn hển,trên mặt
rơi xuống một hàng lệ.Bà tại sao không muốn gọi cô bé này, bởi vì mỗi
khi gọi một lần,lại nhớ tới người đàn ông kia còn yêu Liên Tố,tựa như có một thanh đao hung hăng đâm vào trái tim bà.
Hứa Lưu Liễm sau
khi rời khỏi Hứa gia,chuyện thứ nhất chính là dùng sức kéo chiếc nhẫn
trên tay, bởi vì chiếc nhẫn nhỏ phù hợp với ngon tay cô,cô kéo thô lỗ
khó tránh khỏi có chút đau,cô cũng chẳng quan tâm,giật xuống sau giơ tay lên muốn ném vào thùng rác, nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng vọng
động,cô đem chiếc nhẫn kia nhét vào miệng túi sau đó bấm điện thoại của
hắn.
Hắn tựa hồ bề bộn nhiều việc,chung quanh có ồn ào náo động
giọng nói giống như đang họp hội nghị,cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề,
“Lục lão sư,dựa theo tính cách ngài,trước khi cưới hẳn là suy nghĩ đến
quan hệ bố tôi?”
“Sau đó thì sao?”
Hắn trầm ngâm một chút hỏi,
Cô cười lạnh, “Sau đó ngài không cảm thấy quan hệ như vậy rất làm cho người ta khó xử sao?”
“Em muốn như thế nào?”
Ngữ khí của hắn nghe có chút phiền não, nhưng giọng cô bình tĩnh, “Không
bằng chúng ta ly hôn đi, thừa dịp chuyện này còn chưa có nhiều người
biết!”
“Hứa Lưu Liễm,em muốn chết có phải không!”
Hắn giận không kềm được rống về phía cô một câu,sau đó cô đã nghe một tiếng rầm
sau nữa thì không có tiếng vang, chắc đập điện thoại,cô tự giễu nhếch
lên khóe miệng thu hồi điện thoại chạy tới bệnh viện.