Khí thế to lớn của hắn dọa Hứa Lưu Liễm và Lục Phương Đình thét to một tiếng,Hứa Lưu Liễm vội vàng đứng dậy kéo hắn.
“Chu Việt,anh hiểu lầm!”
Thật ra trước đó cô và Lục Phương Đình có nói mấy câu,không khí xem như rất tốt,không tệ như trong cô tưởng tượng.
Cô có thể cảm thấy bàn tay Lục Chu Việt thoáng cái ngược lại siết chặt tay cô,dùng sức giống như sợ mất đi cô,hắn nhìn về phía Lục Phương Đình khóe miệng câu khởi nụ cười xem thường.
“Hiểu lầm? Có gì để hiểu lầm,ông ấy tìm em có chuyện gì tốt”
Lục Phương Đình không tức giận lời hắn nói,ngược lại vui mừng nhìn về phía Hứa Lưu Liễm.
“Mang thai sao? Chuyện khi nào? Tốt tốt ——”
“Đi theo anh”
Lục Chu Việt không nhận tình của ông,không đợi ông nói xong đã kéo bàn tay Hứa Lưu Liễm đi ra ngoài.
“Ai ai ——”
Hứa Lưu Liễm bị hắn kéo đi vì nghĩ đang mang thai nên không dám dùng sức giãy giụa,không thể làm gì khác đi theo hắn rời đi.
Vừa rời phòng ăn,bước chân hắn cũng đã chậm lại,nhưng không buông cô ra,cho đến ngồi vào trong xe gương mặt hắn vẫn lạnh lùng,cô cẩn thận kéo ống tay áo của hắn.
“Chu Việt. . . . . .”
Hiazzz,hắn đang tức giận,làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
“Hứa Lưu Liễm em không có suy nhĩ sao?”
Hắn cắn răng hét lớn một câu.
“Ông ấy trước kia đã làm gì em chẳng lẽ không nhớ rõ sao? Ông ấy có cho em sắc mặt tốt? Lúc nào chấp nhận em? Em còn chạy đi gặp mặt ông ấy?”
Không phải hắn nghĩ xấu Lục Phương Đình,mà là dựa hắn hiểu về Lục Phương Đình,dựa theo trong lòng Lục Phương Đình chỉ có vinh hoa phú quý,không giống Hứa Định Biên đồng ý chuyện bọn họ,hắn tuyệt đối không cho ông làm chuyện bất lợi hại cô.
Hứa Lưu Liễm bị hắn rống co lại cổ,sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Nhưng hôm nay gặp mặt ông ấy,em cảm thấy ông ấy dường như không có ghét em. . . . . .”
Cô thật từ trong mắt Lục Phương Đình thấy cảm xúc không giống với trước đó.
“Em có thể nhìn thấu lòng lão hồ ly ấy sao?”
Lục Chu Việt nhìn dáng vẻ đáng thương cẩn thận từng ly từng tý của cô,giọng nói không khỏi mềm đi mấy phần,nhưng vẫn không vui .
Lục Phương Đình là ai,là loại người không đạt được mục đích thì không bỏ qua,chỉ cần có thể phá hỏng hai người bọn họ,diễn cảnh tiễn biệt phi trường thì sao? Kết quả không phải muốn lừa cô sao? Sau đó không biết Lục Phương Đình giở thủ đoạn gì chờ cô cô đây!
Hứa Lưu Liễm bị hắn nói trầm mặt không miễn cưỡng hắn,cô không trách hắn nghĩ xấu Lục Phương Đình,dù sao Lục Phương Đình trước kia làm nhiều chuyện xấu, nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy,cô cũng không tin Lục Phương Đình lại có thái độ ôn hòa vậy.
Lục Chu Việt thấy cô trầm mặc,nhìn cô nghiêm túc nói.
“Lưu Liễm,có thể vừa rồi anh hơi dữ,nhưng anh cũng vì lo lắng cho em,anh sợ ông ấy làm gì em,em bây giờ đang mang cục cưng——”
Hắn nói tới đây tâm trạng bỗng nhiên có chút thất khống,khi bình tĩnh hắn mới tiếp tục mở miệng.
“Anh không dám tưởng tượng một trong hai người xảy ra chuyện không may,anh nên làm gì bây giờ, anh nhất định sẽ điên mất,anh——”
“Chu Việt!”
Hứa Lưu Liễm nhẹ nhàng mở miệng cắt đứt hắn,nhìn trong mắt hắn có lo lắng xen lẫn bất an,nghe giọng nói khẩn trương của hắn đầu mũi có chút ê ẩm.
“Là em không tốt,em nên thương lượng trước với anh,không nên để anh lo lắng như vậy!”
Dáng vẻ này của cô khiến Lục Chu Việt đau lòng,hắn không biết nói gì mới tốt,chỉ thở dài phát động đưa cô đi,thật ra hắn làm hết tất cả vì không muốn cô bị tổn thương mà thôi,xem ra hắn phải tìm cơ hội nói chuyện rõ với Lục Phương Đình,không phải chỉ vì hắn,mà còn vì cục cưng trong bụng cô tốt nhất nên nói với nhau.
Chẳng qua hắn chưa có cơ hội nói chuyện Lục Phương Đình,tin tức đã truyền ra Lục Phương Đình bị “Song quy” chống tham nhũng xét xử, lúc ấy hắn cùng Hứa Lưu Liễm đang ở nhà Đổng Vân.Đổng Vân lúc ban đầu kinh ngạc ngay sau đó khôi phục bình tĩnh,Hứa Lưu Liễm có chút lo lắng nhìn cô,sau đó vẫn thử thăm dò hỏi.
“Mẹ,mẹ. . . . . . Có khỏe không?”
Đổng Vân buông xuống đôi đũa trong tay nhoẻn miệng cười khổ.
“Không gạt con,Lưu Liễm,thật ra ông ấy đi đến đường này cũng tất nhiên,có lẽ đó là kết cục tốt đẹp nhất nữa đời sau của công!”
Lục Chu Việt ngồi bên cạnh Đổng Vân vươn tay cầm tay mẹ,Đổng Vân nhìn hắn rồi nhìn Hứa Lưu Liễm,sau đó kéo hai bàn tay đặt lên nhau,nói lời chân tình.
“Trong giới chánh trị từ trước đến giờ chính là tàn khốc như thế,con không biết người nào cuối cùng thắng,nhưng thường thắng cũng chỉ nhất thời,một giây sau có lẽ bị sóng lớn phía sau ụp lên,cho nên mẹ cũng không đồng ý cho tiểu Việt học trường quân đội,mẹ thà rằng để hắn làm nhân viên bình thường,hoặc giống như bây giờ tự mình làm ăn,chứ đi con đường kia….sẽ không đường trở về!”
Đổng Vân nói tới đây thoải mái cười.
“May là tiểu Việt không chịu thua kém,dựa vào bản lãnh của mình có được tất cả hiện tại,đây là chuyện mẹ vui nhất!”
Sau Lục Chu Việt vẫn đi thăm Lục Phương Đình,tựa như lời Đổng Vân,Lục Phương Đình đi tới hôm nay là tất nhiên,hắn cũng đã sớm nhìn thấu kết cục này, cho nên khi đối mặt Lục Phương Đình cũng không quá nhiều khổ sở.Lục Phương Đình không nói gì,cha con hai người cách cửa sổ thủy tinh ngồi nói chuyện.
Một lúc sau Lục Phương Đình đứng dậy,ném cho hắn một câu.
“Sống tốt,rồi chăm sóc mẹ con!”
Sau đó xoay người đi vào bên trong.
*
Từ khi Hứa Lưu Liễm mang thai,cô vẫn lo chuyện công việc rốt cuộc bị hắn nâng lên mặt bàn,hắn trực tiếp ra tối hậu thư cho cô.
“Có thể tiếp tục đi làm,nhưng tuyệt đối không cho đến công trường !”
Cô biết hắn rất cố chấp trong chuyện nàyhắn thật quá nghiêm khắc đi nhưng cô lại không dám lớn tiếng kháng nghị,nhỏ giọng lầm bầm.
“Em biết công trường rất nguy hiểm,nhưng anh cũng không thể yêu cầu em không được đi,lỡ như có”
Cô chỉ nói nhỏ mà hắn vẫn nghe thấy,thời điểm cắt xong dĩa trái cây đặt trước mặt cô hắn trợn mắt nhìn cô một cái.
“Không có lỡ như! Nếu em thấy khó mở miệng với ông chủ,một lát anh sẽ tự mình gọi điện cho ông ấy!”
Nói xong cũng cầm lấy điện thoại đi tới ban công,cô bưng dĩa trái cây hô tên hắn hắn căn bản không nghe,cô không thể làm gì khác hơn trút giận lên dĩa trái cây trước mặt,tức giận ăn hết miếng này lại đến miếng kia,kết quả không đầy một lát đã bị cô ăn sạch,cô nhìn dĩa trái cây sạch sẽ,buồn bực ngửa mặt lên trời kêu rên một tiếng:Trời ạ! Cô ăn sắp thành lợn mất rồi?
Kể từ khi mang thai cô hoàn toàn biến thành người nhàn rỗi,cơm không cần làm mỗi ngày đều đến chỗ Đổng Vân ăn,thỉnh thoảng hai người ở nhà ăn tất cả đều do hắn nấu,ngay cả ăn trái cây cũng do hắn cắt đặt trước mặt cô,Hạ Vi Lương thật ghen tỵ nên đả kích cô, “Đại Hứa này,cậu nhìn vóc dáng mảnh khảnh của mình thành hình dáng gì rồi?”
Hạ Vi Lương còn cố ý ra vẻ nho nhã không nói cô mập,mà nói cô mảnh khảnh,cô đang buồn bực Hạ Vi Lương còn nói như vậy.
“Tớ thấy lão Lục nhà cậu rất bất an đây,hắn chủ tâm nuôi cậu thành lợn,phá hủy hình tượng trước giờ của cậu,để chặt đứt căn nguyên đào hoa của cậu đấy!”
Cô nghe nhíu lại lông mày,Hạ Vi Lương còn đang bên cạnh thêm dầu thêm mở.
“Cậu nghĩ xem,phụ nữ sinh con xong đã không còn hình tượng gì,ngày ngày bận rộn chăm sóc con,làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện giảm cân,đến lúc đó vóc người thì….đàn ông nhìn cũng không muốn nhìn,làm sao yêu và vân vân!”
Cô sau khi nghe buồn bực liếc Hạ Vi Lương.
“Hạ Vi Lương,cậu đừng quấy nhiễu cảm xúc phụ nữ mang thai nha?”
Hạ Vi Lương cười hắc hắc.
“Hắc hắc,thật ra tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu,phụ nữ có thai cũng nên hoạt động một chút,ăn uống cũng phải có chừng mực!”
Thật ra Hạ Vi Lương nói rất đúng,chính cô cũng rất rõ những chuyện này,nhưng chỉ nhắc tới hoạt động là cô thấy mệt rã rời,nhắc tới ăn uống hai mắt sáng lên,hoàn toàn không giống trước đó cô mang thai,cô mang thai lúc trước như ong mật,tại sao lần này mang thai vừa lười vừa ham ăn rồi?
May mắn là hôn lễ Hạ Vi Lương bụng cô chưa có dấu hiệu rõ,bụng cũng chưa lồi ra,chẳng qua đẫy đà một chút,còn có thể mặc lễ phục đẹp,cùng hắn tham dự,cùng nhau chứng kiến chuyện lớn đời người của cô bạn thân.
Cô ngồi trên ghế dài trong lễ đường,nhìn một đôi đẹp đứng trên đài,trong lòng có chút khổ sở nghĩ:Nếu như hôn nhân của bọn họ không ràng buộc lợi ích, nếu như bọn họ thật lòng yêu nhau thì tốt biết bao?
Nhưng bất kể thế nào,Vi Lương,tớ vẫn hy vọng cậu hạnh phúc.