Thời điểm Hứa Lưu Liễm mang thai hơn bốn tháng,Lục Chu Việt phải đi công tác xa bên Mĩ Quốc.Trong khoảng thời gian cô mang thai,hắn đã tận lực từ chối tất cả công tác bên nước ngoài tranh thủ mỗi ngày ở bên cạnh cô.Nhưng hai người sớm chiều chung đụng cũng chưa từng cảm thấy chán ghét ngược lại cảm thấy càng ngày càng thích đối phương .
Có lẽ vì lúc trước đã trải qua nhiều khó khăn mới cảm thấy hạnh phúc hiện tại rất đáng quý,mới có thể cảm kích,mới có thể quý trọng,mới có thể ngày ngày ở cùng nhau thông cảm lẫn nhau bao dung đối phương.
Cô cũng không còn là cô gái vừa mới biết yêu,mỗi ngày mong đợi hắn quan tâm lo lắng nói lời yêu nhau,tặng quà,cô chỉ yêu cầu duy nhất chính là:Sáng sớm tỉnh lại thấy hắn ở bên cạnh là được.
Bởi vì … sau nhiều ngày ở chung chưa rời xa qua,cho nên chợt rời xa hai người cũng không quen,nhưng lần này Lục Chu Việt không thể không đi,bởi vì tổng kết cuối năm công ty bên Mĩ Quốc,hắn dù không muốn nhưng chuyện quan trọng hắn cũng phải ra khỏi nước.Hắn hận không được đưa cô đi chung,nhưng nghĩ đến cô đang mang thai lặn lội đi đường xa không quá tốt, đành phải rời xa một khoảng thời gian.
Hắn cơ hồ mới vừa xuống máy bay liền mở điện thoại gọi cho cô,hắn còn đang ở phi trường Mĩ Quốc đón xe,bên Ôn Thành đã hơn mười giờ,Hứa Lưu Liễm đang tựa vào đầu giường mi trên mi dưới đang đánh nhau,cô buồn ngủ muốn chết nhưng không nhận được điện thoại bình an của hắn cô không an tâm ngủ.
Cho nên khi điện thoại vang lên cô giật mình một cái tỉnh lại,giọng hắn từ bên kia đại dương truyền dến.
“Vây em ngủ tiếp đi”
“Không sao. . . . . .”
Cô trượt vào trong chăn tìm tư thế thoải mái nằm xuống,vừa nhẹ giọng trả lời hắn,cô đúng là rất mệt,trước kia cô đã ôm hắn ngủ.
Quả nhiên giọng Lục Chu Việt cũng có chút mỏi mệt nhẹ giọng nói với cô.
“Mệt thì mau ngủ đi,tối mai chúng ta sẽ nói chuyện!”
“Ừm,anh cũng về nghỉ ngơi nhiều vào!”
Cô nghe ra giọng hắn có chút mệt mỏi,ngồi trên máy bay thời gian dài nhất định rất mệt,thời điểm đang muốn điện thoại trong lòng cô bỗng nhiên nỗi lên cảm xúc kìm không được bật thốt lên.
“Ông xã,em nhớ anh!”
Ngày thường cô rất gọi hắn là ông xã,cô thích như lúc trước gọi hắn Chu Việt,hoặc là Việt,tức giận thì gọi thẳng họ tên của hắn,khi ghen thì gọi hắn Lục lão sư, có đôi khi bắt chước Hạ Vi Lương trêu đùa gọi hắn lão Lục, nhưng bất luận gọi thế nào hắn cũng chính là Lục Chu Việt của cô.
Hôm nay bỗng nhiên kìm không được gọi hắn,cô không biết tại sao nói thế chỉ đột nhiên mở miệng mà thôi,sau khi nói xong nhất thời cảm thấy vạn phần ngượng ngùng,không đợi hắn nói gì liền cúp điện thoại,sau đó đem khuôn mặt đỏ hồng vùi vào trong chăn không để lộ khuôn mặt xấu hổ của mình,mặc dù hắn cũng không ở bên cạnh.
Lục Chu Việt nhìn điện thoại trong tay bị cắt đứt,trên mặt mang theo nụ cười khẽ lắc đầu,bất kể cô gọi hắn thế nào hắn cũng thích,cô xấu hổ hại hắn nghe không rõ,sau khi trở về phải phạt cô ngày ngày gọi hắn.
Bởi vì hắn công tác,cô một mình ở trong căn phòng lớn có chút vắng vẻ,nên gọi Hạ Vi Lương tới cùng ăn cùng ngủ,nói chuyện. Hạ Vi Lương xách máy tính đi tới đảo cặp mắt trắng dã nhìn cô.
“Hừm,tớ cảm thấy ra sách nên đổi tên,tên sách 《 Hầu hạ phụ nữ có thai 》, hoặc 《 Cuộc sống làm ba》, như thế nào?”
Hứa Lưu Liễm khuôn mặt hắc tuyến,chuyện vậy cô ấy cũng nghĩ ra được.Hạ Vi Lương mở máy tính thần bí hề hề cười.
“Cho cậu xem thứ này!”
“Cái gì ?”
Hứa Lưu Liễm buồn bực đi tới,khi nhìn thấy cô mở websites sau không khỏi giơ tay lên dụi dụi mắt đi đến trước,Hạ Vi Lương cho cô xem một tiểu thuyết,đầu đề viết rõ: 《 Lão sư,buông tha tôi đi! 》.
Cô đoạt lấy con chuột Hạ Vi Lương đang cầm kéo xuống nhìn giới thiệu vắn tắt tiểu thuyết kia,không khỏi buồn bực nhìn chằm chằm Hạ Vi Lương,đây,đây…không phải viết về cô và Lục Chu Việt sao?Cô trước kia cũng đã nghe cô bạn mình muốn viết chuyện giữa cô và Lục Chu Việt thành tiểu thuyết,không nghĩ tới cô bạn mình viết thật!
Cô vừa liếc nhìn chi tiết,năm ngàn người cất dấu,bảy trăm bốn mươi mấy vạn điểm kích,thành tích tựa hồ cũng không tệ lắm, Hạ Vi Lương hắc hắc cười nhìn cô.
“Mấy ngày trước Tô tổng còn tìm tớ hỏi tiểu thuyết tớ viết,nói có thể cho xuất bản đấy!”
“Như vậy cũng được?”
Hứa Lưu Liễm đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh,rất buồn bực nói.
“Tớ thật không biết nên chúc mừng cậu,hay là chia buồn chuyện riêng tư của mình bị truyền ra ngoài!”
Cô thấy Hạ Vi Lương không phải dùng tên thực của bọn họ,nhưng chuyện này rất giống viết về bọn họ,nếu có người hay xem tin sẽ rất dễ làm cho người ta nghĩ đến cô và Lục Chu Việt.
Hạ Vi Lương an ủi cô.
“Tớ đương nhiên không phải hoàn toàn dựa vào chuyện giữa cậu và lão lục,tớ còn hư cấu một chút! Hơn nữa câu chuyện cảm động như vậy nên chia xẻ cùng mọi người!”
Hứa Lưu Liễm cau mày.
“Tớ cảm thấy cậu tốt nhất đừng để cho Lục Chu Việt thấy tiểu thuyết này,nếu không tớ không dám bảo đảm hắn có niêm phong cậu không!”
Hạ Vi Lương rất lơ đễnh
“Vậy cũng không nhất định,nói không chừng hắn còn ủng hộ tớ xuất bản đấy! Cậu nhìn phản hồi thì biết,tớ hiện tại đã viết đến đoạn các ngươi vui vẻ ở chung với nhau,độc giảcầu xin hai ngươi ngọt ngào,mau nói với tớ nào,hai ngươi mỗi ngày ngọt ngào như thế nào nha?”
Hứa Lưu Liễm không khỏi tức giận trả lời cô.
“Không có! Giữa chúng tôi không có gì ngọt ngào!”
Vì phòng ngừa Hạ Vi Lương tiếp tục,cô nhanh chuyển đề tài.
“Tớ còn tưởng rằng hai người đi tuần trăng mật.”
“Độ P——”
Hạ Vi Lương vừa nói lời thô tục,đã thấy vỗ lên bụng lớn,vội vàng vỗ vỗ miệng chạy đến chỗ cô.
“Bảo bối thật xin lỗi,con coi như mẹ nuôi chưa từng nói đi!”
Sau đó như không có việc gì đứng dậy nhìn Hứa Lưu Liễm,Hứa Lưu Liễm đã hoàn toàn im lặng.
“Làm gì có tuần trăng mật,ngày hôm sau hắn đã bị bộ đội khẩn cấp gọi trở về,nói gì phải tham gia quân sự!”
Đến phiên Hứa Lưu Liễm cười gian tà, “Hắc hắc,nhất định mợ cậu giữ hai người ở lại,hai ngươi ngủ chung sao?”
Không cần nghĩ dựa theo tính mợ của Hạ Vi Lương nhất định sẽ sống chết bảo bọn họ ở lại,mà bọn họ cũng phải diễn kịch cho đám người kia xem.
Hạ Vi Lương trên mặt xẹt qua một tia đỏ lúng túng,sau đó hắng giọng một cái.
“Ngủ cùng nhau,nhưng tớ ngủ trên giường,hắn ngủ dưới đất,vậy cậu hài lòng chưa?”
Cô dĩ nhiên không thể nói bạn mình biết,cô cũng không biết tại sao khi tỉnh lại trở thành hắn ôm cô cùng ngủ.
“Thật không xảy ra chuyện gì?”
Hứa Lưu Liễm chưa từ bỏ ý định,Hạ Vi Lương đi dép lẹp xẹp vội vàng chạy đi.
“Tớ đi xem nhà cậu có nước trái cây không,chuẩn bị chút cho con nuôi ăn của tớ!”
Hứa Lưu Liễm chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua câu hỏi.
Bởi vì Mĩ Quốc cùng Ôn Thành xê xích 12 giờ,cho nên khi Hứa Lưu Liễm nơi này tám giờ tối thì bên Lục Chu Việt bên kia đúng vào tám giờ sáng,hắn đã gọi điện thoại tới,Hứa Lưu Liễm thì tắm rửa nằm trên giường chờ điện thoại hắn.
Kết quả hắn chỉ nói mấy câu liền cúp,bảo muốn cô đổi sang máy tính nói chuyện phiếm,cô rất buồn bực bò xuống giường mở máy tính,vừa mở vừa lầm bầm.
“Tại sao phải xem webcam,gọi điện thoại không được sao?”
Haiz,cô không biết hành động nâng bụng rất khó khăn sao? Mặc dù hiện tại mới tháng tư nhiều tháng nữa sẽ rất cồng kềnh.
Nhưng hắn nghiêm túc nói.
“Nghe thấy giọng em thôi không được,anh muốn tận mắt nhìn em mới có thể yên tâm!”
Cô không thể làm gì khác hơn vô điều kiện nghe theo lệnh hắn,cô có đôi khi cũng buồn thay hắn,quá lo công việc nên hay làm khuya,nhưng cô thề,sau này không bao giờ … phạm phải sai lầm lúc còn trẻ,không bao giờ … tổn thương hắn nữa.
Hắn tựa hồ mới rời giường,râu mép còn chưa kịp cạo,mặc quần ngủ lỏng loẹt nữa phần trên không mặc gì ngồi trước máy tính,tựa hồ tỉnh lại chuyện đầu tiên là mở máy tính,cô lại có chút đau lòng nhìn vóc người của hắn,ra vẻ rất hung dữ nói.
“Đem ống kính chuyển tới trên giường của anh,em muốn kiểm tra trên giường anh có giấu người phụ nữ nào không!”