Bằng tâm mà nói bà
đối với người đàn ông Lục Chu Việt này rất hài lòng.Lúc con bà học
trung học đệ nhị cấp bà đã nhìn thấu hắn có ý với con bé,khi đó bà đối
với hành động hắn cho là quá hoài nghi, nhưng sáu năm qua đi,hắn như cũ
đối với Tiểu Liễm vẫn thắm thiết,còn che chở như thế, làm một người mẹ
bà còn có lý do gì bài xích hắn đây? Huống chi người đàn ông này ưu tú
đủ mọi mặt!
Hứa Lưu Liễm nhìn ra trong mắt đối mẹ với người đàn
ông kia có chút ít tán thành, rũ mắt xuống ảm nhiên mở miệng, “Mẹ, nhưng mà con không yêu hắn, nếu như không phải là vì cứu cha. . . . . .”
Nói tới chỗ này cô đột nhiên cảm giác được chóp mũi chua xót không khỏi ủy
khuất thiếu chút nữa rơi xuống nước mắt ,chỉ phải cắn chặc môi không nói thêm gì nữa,Liên Tố đau lòng ôm cô vào trong ngực, Hứa Lưu Liễm cuối
cùng nghẹn ngào lên tiếng,
“Mẹ, trong lòng con chỉ có Trần Thanh Sở, con cảm thấy cuộc đời này con sẽ không yêu được ai khác nữa. . . . . .”
Trần Thanh Sở, Trần Thanh Sở,người đàn ông cô dùng toàn lực để yêu,người đàn ông phấn chấn không kềm chế được,người đàn ông có ngón tay thon dài và
nụ cười sáng rỡ,ở chung một chỗ với hắn chút ít năm, dùng một lời ca để hình dung, đó chính là: Cái gì cũng sinh động lại mãnh liệt,đó là cảm
giác chân chính sống.
Cô và Trần Thanh Sở trong lúc đó thật ra
cũng không sôi nổi chết đi sống lại bao nhiêu, nhưng mà hắn xuất hiện
trong khoảng thời gian thanh xuân rực rỡ nhất của cô,cô tại sao có thể
nói quên thì quên? Huống chi,ban đầu người buộc hắn chia tay,cũng là
người cô hiện tại phải gả,cô làm sao có thể cam tâm,làm sao có thể không hận?
Liên Tố đau lòng ôm lấy cô, “Nha đầu ngốc,con ngàn vạn đừng giống mẹ vậy. . . . . .”
Đúng vậy, con gái của bà ngàn vạn đừng giống bà,cả đời nhớ mãi một người
không quên,biết rõ sẽ không còn có kết quả nhưng không chịu quên mất.
May mắn con bé và Trần Thanh Sở chẳng qua là đoạn tình cảm yêu say đắm lúc
còn trẻ mà thôi,không có nở hoa kết quả hẳn cũng có ràng buộc quá nhiều. Không giống bà, khi đó bà và Hứa Định Biên đã bàn về việc đám cưới,rồi
lại vì tiền đồ của hắn một mình cao bay xa chạy.
Bà và Hứa Định
Biên đều từ nông thôn nghèo nàn đi ra, cùng nhau thi vào trường học
thành phố cùng nhau phấn đấu,đến đêm trước gần ngày kết hôn,Hứa Định
Biên có một cơ hội lên chức , nhưng cạnh tranh quá kịch liệt hắn không
có người phía sau ủng hộ,bà nén đau đẩy cô gái Phương Tuệ con gia đình
cán bộ cao cấp ái mộ hắn vào trong ngực hắn.
Bởi vì cô không cách nào đối mặt ánh mắt chờ đợi của cha mẹ và hàng xóm bên cạnh, bọn họ ở
nông thôn nghèo nàn,có một đứa con làm cán bộ là thôn bọn họ đã tu dưỡng phúc phận mấy đời,cho nên cô vì thành toàn mọi người mang theo đứa con
trong bụng nhịn đau rời xa.
Có lẽ ban đầu cô chẳng phải tự ti,
chẳng phải hèn yếu,chẳng phải bác ái,có lẽ ban đầu cô ích kỷ một chút,
hiện tại bà thấy con gái của mình có một người đàn ông điều kiện yêu.
Chẳng qua là,không có nhiều có lẽ như vậy .
Hứa Lưu Liễm cũng
cảm nhận được Liên Tố đau khổ, vừa muốn mở miệng an ủi bà lại thấy Liên
Tố bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy cô ra, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa, trong lòng cô có loại dự cảm xấu, vừa quay đầu lại kết quả thấy được người
đứng ở cửa phòng bệnh ngoài ,cô thoáng cái cảm thấy ngồi cũng khó khăn , bởi vì nhìn bộ dáng kia tựa hồ đã tới thật lâu, như vậy lời trong lòng
cô vừa mới nói còn có Trần Thanh Sở,hắn cũng tám phần nghe được.
Hắn thấy đôi mắt cô chú ý tới hắn liền bước đi vào, khóe miệng chứa đựng
cười dịu dàng vẻ mặt tự nhiên đứng cạnh Liên Tố chào hỏi, “Bác gái, hôm
nay khí sắc thoạt nhìn tốt hơn nhiều!”
Không biết tại sao,hắn
càng làm như không có chuyện gì xảy ra Hứa Lưu Liễm càng cảm thấy cả
người khó chịu,liền đứng dậy nhìn Liên Tố nói, “Mẹ, con trở về lấy vài
bộ quần áo tắm rữa cho mẹ!”
Cô nói xong không đợi Liên Tố trả lời liền vội quay ngược người lại đi ra ngoài, lại bị hắn đưa tay kéo,cô
hoảng sợ muốn tránh thoát nhưng hắn như cũ nắm càng chặt mềm mỏng nói,
“Anh đưa em!”